Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại FULL


Editor: Ying
Năm nhất đại học vừa kết thúc không lâu, sinh nhật Vọng Thư đã đến.
Quý Ngâm Thu cầm đầu một đám, gọi Lưu Bác Văn và Từ Diệc Minh ở Thượng Hải, cộng thêm bản thân ở Nam Kinh, đi qua Bắc Kinh tập họp với Thẩm Tiệp Cầm và Lăng Việt, tính cùng nhau tổ chức sinh nhật Vọng Thư.

Mấy người bọn họ tìm một cái homestay, chuẩn bị bày tiệc lẩu, sẵn tiện buổi tối mọi người có thể ở chơi với nhau.
Lúc Quý Ngâm Thu đến thì tiệc lẩu đã chuẩn bị xong, các nguyên liệu đã được rửa sạch và cắt nhỏ bỏ trong dĩa, đặt trên bàn, nồi lẩu cay nồng ở giữa đã sôi sùng sục.
“Vọng Thư!!!” Quý Ngâm Thu ôm Vọng Thư đang bày chén đũa, “Tớ nhớ cậu quá đi! Hu hu hu!”
Vọng Thư để đồ trong tay lên bàn, xoay người nắm tay cô nàng, vỗ vai cô nàng một cái: “Tớ cũng nhớ cậu! Lâu quá không gặp rồi.”
“Tớ có nhiều chuyện muốn kể với cậu lắm đấy! Tối nay hai đứa mình ở chung một phòng được không?”
Lăng Việt nhìn chằm chằm phía cô từ nãy đến giờ lên tiếng: “Vậy còn Thẩm Tiệp Cầm thì sao? Tổng cộng có ba phòng thôi.”
Dĩ nhiên Thẩm Tiệp hiểu ý Lăng Việt, cười híp mắt đáp: “Không sao nha, có phòng có giường lớn, ngủ bốn người vẫn dư chỗ.”
“Chỉ là đáng thương cho Lăng học thần của chúng ta, phải đơn độc chốn khuê phòng.”
Quý Ngâm Thu phá lên cười ha hả.
Lăng Việt lặng lẽ nhìn Vọng Thư.
Đương nhiên Vọng Thư muốn ở chung với cô bạn nhỏ của mình rồi, lúng túng lắc lắc tay Lăng Việt: “Anh…anh ở chung với mấy người Lưu Bác Văn mà.”
“Gần một học kỳ không gặp rồi, tụi em muốn trò chuyện một tí thôi mà.”
Lăng Việt chê bai nhìn Lưu Bác Văn: “Lúc ngủ cậu ta sẽ ngáy.”
Lưu Bác Văn nằm không cũng trúng đạn lên tiếng kháng nghị: “Mày nhìn đi, mày nhìn đi! Anh em là như thế đấy.”
“Trước kia là ai nói ‘Nói tới yêu, cả ngày chỉ biết táy máy tay chân, trông chả ra sao’ hả!”
“Là đứa nào nói!”
Ngón tay cậu ta chỉ bàn tay đang nắm của hai người: “Bây giờ không chỉ táy máy tay chân, còn phải ngủ chung cơ!”
“Mày nói nhiều quá…” Hiếm khi thấy Lăng Việt không được tự nhiên.
Chưa đợi cậu ta nói xong, Quý Ngâm Thu với Thẩm Tiệp như nhìn thấy cá bay vậy, ngạc nhiên la to: “Hahahahahahaha lỗ tai Lăng Việt đỏ ửng rồi!”
“Cậu ta mà cũng có ngày hôm nay!”
Vọng Thư đã trốn trong bếp cắt bí đao từ sớm.
Sau một hồi ồn ào, mấy người bọn họ ngồi xuống ăn lẩu.

Lưu Bác Văn gắp một miếng lá sách bò: “Bảy lên tám xuống, một, hai, ba, bốn, năm,…Úi úi, chết rồi, không giữ được, rơi đâu mất rồi?”
Từ Diệc Minh nhanh tay lẹ mắt gắp một đũa.
“Ầy, cảm ơn nha,…” Lưu Bác Văn vừa nói vừa giơ đũa ra.
Không ngờ Từ Diệc Minh gắp thẳng vào chén mình: “Cảm ơn cái gì, tao đâu cần mày cảm ơn.”
Lưu Bác Văn tức chết, liền bắt đầu cướp đồ ăn của cậu ta, nghe những người khác không ngừng chê ấu trĩ: “Cậu cũng sắp học năm hai rồi, sao ăn mà còn phải cướp nữa!”

Lưu Bác Văn nói hợp tình hợp lý: “Đồ có thể không ăn, nhưng bị chế nhạo thì phải trả đũa!”
Lăng Việt không can thiệp, cậu giúp Vọng Thư gắp đồ ăn, đôi đũa thành thạo tránh những món cô không thích ăn, nhìn thấy Quý Ngâm Thu len lén giơ ngón tay cái với Vọng Thư.
Lúc ăn được một nửa, Lăng Việt nghiêng đầu nói chuyện với Vọng Thư: “Đừng ăn nhiều, lát nữa anh làm cho em bát mì trường thọ.”
“Em biết rồi.” Vọng Thư gắp một miếng bò nhúng lẩu cho cậu, “Mau ăn đi, anh cũng chưa ăn được bao nhiêu.”
Khi mọi người sắp ăn xong, Lăng Việt đánh tiếng rồi đi vào bếp, không lâu sau đó, Vọng Thư nhân cơ hội mọi người đang nói chuyện không chú ý đến, cô cũng lặng lẽ chui vào bếp, ôm eo Lăng Việt từ đằng sau, thò đầu liếc vào trong nồi.

Trong nồi có một nắm mì, ít rau xanh và một quả trứng luộc, trông khá hấp dẫn.
Lăng Việt mỉm cười, để nắp nồi trong tay sang bên cạnh, vặn lửa nhỏ, quay lại ôm người vào trong lòng: “Sao không ở ngoài tám chuyện với mọi người?”
“Tới xem thử cảnh bạn trai nấu ăn —— em không biết là anh còn biết nấu ăn đấy.”
Lăng Việt thừa nhận: “Thật ra anh không rành lắm, lỡ lát nữa rất khó ăn thì sao?”
“Ồ?” Vọng Thư nói đùa, “Chữ anh còn có thể luyện đẹp, tài nấu nướng chắc sẽ không tệ lắm đâu.”
Lăng Việt lại bị nhắc đến “vết sẹo” năm xưa, bất lực hôn lên trán cô: “Anh không phải toàn năng.”
Kết quả là mì trường thọ quả thật có hơi không ngon, bởi vì thời gian nấu khá lâu nên mì hơi nở.
Nhưng Vọng Thư rất nể mặt cậu ăn sạch sẽ.
Mọi người cùng nhau rửa chén, Quý Ngâm Thu bắt đầu phấn khích lên kế hoạch muốn chơi trò Quốc Vương.
Trò Quốc Vương chơi bằng bài tây, lấy ra A, 2, 3, 4, 5, 6, xáo lộn xộn rồi đưa cho mọi người rút, người rút được A sẽ là quốc vương, có thể chỉ định hai người cầm hai lá bài bất kỳ làm một chuyện.
“Tớ nói mấy cậu nghe, hồi năm nhất tớ có tham gia hoạt động phá án của câu lạc bộ và hội sinh viên, học được rất nhiều mánh đấy.

Hôm nay mấy cậu sẽ được cho một vài bài học!”
“Chơi thì chơi! Ai sợ ai!” Lưu Bác Văn hưởng ứng nhiệt tình.
Đám bọn họ ngồi xung quanh ghế sô pha, bắt đầu trò chơi.
Vòng thứ nhất, Quý Ngâm Thu rút được lá quốc vương như ý nguyện, nhất thời mặt mày hớn hở: “Để tớ nghĩ xem, rút ai thì được đây ta?”
Cô nàng suy nghĩ một lúc: “2 với 6!”
“Tập một bài thể dục nhịp điệu của học sinh cấp 2 với tư thế chuẩn nhất!”
Lưu Bác Văn nổi bão ném lá bài đi: “Cái này mắc cỡ lắm!”
“Cậu thà để tớ nhảy vũ đạo nữ còn hơn là tập một bài thể dục đàng hoàng!”
“Ai nhìn vô cũng biết nhảy vũ đạo nữ là hình phạt, làm thế để mọi người tưởng tớ bị đần hả!”
“Cái tớ muốn chính là hiệu ứng này!” Quý Ngâm Thu cười gian: “Lưu Bác Văn là số 6, vậy số 2 là ai?”
Thẩm Tiệp yên lặng giơ lá bài số 2 lên.
“Úi xời, lỡ đả thương chị em tốt của tớ rồi.”
Thẩm tiệp cầu xin tha thứ: “Nếu đã là chị em tốt, vậy tớ không làm được không?”
“Không được,” vẻ mặt Quý Ngâm Thu nghiêm túc, “Ván đầu đã không tuân theo Quý tác, mấy ván sau làm sao chơi?”

Kết quả là Lưu Bác Văn với Thẩm Tiệp căng da đầu tập một bài thể dục nhịp điệu.

Cánh tay duỗi thẳng, đá chân dứt khoát, có nề có nếp, trông như đang tràn đầy năng lượng và vẻ oai phong lẫm liệt không hợp với bầu không khí, khiến mấy người kia cười không ngớt.
Lưu Bác Văn vừa làm vừa la to: “Không được chụp được đấy! Không được chụp!”
Hai người bọn họ tập xong một đoạn ngắn rồi chạy nhanh về ghế sô pha: “Vòng tiếp theo! Vòng tiếp theo!”
Vòng tiếp theo thì Thẩm Tiệp là quốc vương, cô do dự một hồi: “Hmm, có hình phạt nào thú vị hơn không?”
“Để tớ lên Baidu thử.”
“Mấy cậu giúp tớ search thử đi, xem coi có đề nghị nào hay không.”
Vậy nên mọi người cầm điện thoại lên, Lăng Việt kinh ngạc nói: “Cậu không nói trước sẽ chọn số mấy sao?”
“Lỡ đâu tự đào hố chôn mình thì sao được?”
Thẩm Tiệp nhìn màn hình điện thoại suy tư một lúc: “Hmmm, vậy tớ chọn số 2 với số 3!”
“Là ai vậy?” Lưu Bác Việt thấy không phải là mình, cười ồ trên nỗi đau của người khác, “A! Lăng Việt với Vọng Thư! Vừa khéo!!!”
Quý Ngâm Thu hưng phấn: “Vậy tớ có rất nhiều cách! Nào nào lại đây, Thẩm Tiệp, tớ nói cậu nghe!”
Hai người châu đầu vào màn hình điện thoại lẩm bẩm, Lăng Việt và Vọng Thư chợt có dự cảm không ổn.
“Nào nào nào,” Thẩm Tiệp giơ màn hình di động lên, trên đó là một bức ảnh có chữ, “Lăng Việt với Vọng Thư dựa theo tình tiết trên này diễn một vở kịch ngắn.”
“Gì đấy gì đấy?” Lưu Bác Văn rướn người sang khay trà xem thử, vừa đọc vừa phấn khích, “Cô gái đưa bản sao thẻ căn cước cho chàng trai…”
“Ủa không đúng, phải là ——”
【Vọng Thư đưa bản sao thẻ căn cước cho Lăng Việt.
Lăng Việt dùng ngón trỏ với ngón giữa kẹp lấy tờ giấy, nhận lấy rồi nhanh chóng nhìn lướt qua: “Cô bé, hôm nay là sinh nhật em?”
Vọng Thư không ngờ anh lại chú ý tới điểm này, cô hôi sửng sốt: “Dạ?”
Lăng Việt kéo Vọng Thư ngồi trong ngực mình, cười gian xảo: “Em đưa cái này không phải muốn ám chỉ tôi hôm nay là sinh nhật em sao? Con gái các em đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.”
“Có điều tôi thừa nhận, mánh khóe nhỏ này của em thật sự cám dỗ tôi.”
“Còn không mau qua đây hôn tôi?】*
* Cải biên từ văn học thiếu nữ trên in tờ nét (Chú thích của tác giả)
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha khục khục!!” Hai người vừa diễn xong, bốn người kia đã cười muốn banh nóc.
Quý Ngâm Thu cũng sắp cười đến tắc thở: “Sự thật chứng minh, dù có đẹp trai như Lăng Việt đi chăng nữa thì đụng tới văn học thiếu nữ cũng thấy hơi rợn!”
Lăng Việt còn chưa nói xong câu cuối, Vọng Thư đã đỏ mặt đứng dậy khỏi đùi Lăng Việt, ngồi xuống chiếc ghế sô pha khác để dằn xuống sự xấu hổ của mình.
Tuy nhiên, ván tiếp theo hai người bọn họ lại bị rút trúng, quốc vương Từ Diệc Minh yêu cầu Vọng Thư đứng trên mu bàn chân Lăng Việt 10 giây.
Thật ra tư thế này cũng không được coi là quá đáng, có điều hai người rất rất không chiu nổi khi bị bốn cặp mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm một cách thích thú.
Vọng Thư mới đứng được một nửa đã trực tiếp chôn mặt vào vai Lăng Việt, đến lúc kết thúc vẫn bất động, chỉ để lộ vành tai đỏ như trái cà chua.

Lăng Việt biết cô đang cực kỳ mắc cỡ, bất đắc dĩ vuốt ve sau gáy cô, quay ra nháy mắt với mấy người kia.
Bốn người quý Ngâm Thu cố gắng nhịn cười: “Tốt lắm tốt lắm, ván tiếp theo, ván tiếp theo.”
Vọng Thư vẫn chưa chịu đứng lên, Lăng Việt thoáng điều chỉnh tư thế lại để cho cô ngồi thoải mái hơn tí: “Mấy cậu bắt đầu đi.”
Kết quả đến ván thứ năm vẫn là hai người bọn họ.
Vọng Thư nhìn quốc vương quý Ngâm Thu, cầu xin tha thứ: “Cậu ra hình phạt dễ thôi.”
quý Ngâm Thu thỏa hiệp: “Được được được, tụi này hạ thấp yêu cầu!”
“Lăng Việt đọc đoạn văn ngắn này rồi làm theo các tư thế trong đó với Vọng Thư! Không cần hai người cùng làm, OK không?”
Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là,” quý Ngâm Thu nói: “Phải dùng APP điện thoại đo lường nhịp tim của Vọng Thư, xem coi ti cậu có đập rộn lên không!”
“…Cũng được.”
Lưu Bác Văn bên cạnh bắt đầu phấn khích đập đập cái rổ cổ vũ: “Nào nào nào!”
Vọng Thư đứng dựa vào tường, Lăng Việt đứng trước mặt cô, một tay đặt lên tường, một tay cầm điện thoại chuẩn bị đọc.
Vọng Thư bị bao phủ trong hơi thở mát lạnh của cậu phải lặng lẽ hít thở đều, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng làm bản thân lờ đi chất giọng trầm thấp của người trước mắt, tranh cho nhịp tim mình đập quá nhanh —— chỉ sợ lát nữa nhịp tim của cô đập điên cuồng vì nội dung cậu đọc, mất mặt chết luôn.
Lăng Việt đọc lên: “Lăng Việt…”
Sau khi nhìn thấy nội dung phía sau, hình như gân xanh cậu giật giật : “Lăng Việt ép Vọng Thư lên tường, ánh mắt nhìn thẳng mắt Vọng Thư rồi từ từ dời xuống môi, khựng lại một chút, ấn đường tựa hồ giật giật mang vẻ kiềm nén, giọng điệu trầm thấp hỏi: “Đã lâu không gặp, nhớ tôi không, bạn gái?”
Mặt Vọng Thư đỏ lên, nhịp tim đang ở 80 từ từ tăng nhanh.
Cô cúi đầu, tránh ánh mắt Lăng Việt, cố gắng để bản thân lờ đi mọi thứ xung quanh.
Cuối cùng Lăng Việt nói thêm một câu: “Dường như Vọng Thư hơi ngượng ngùng, khẽ cúi đầu, tránh được ánh mắt giống đang cướp đoạt của cậu, tay hơi dùng sức đẩy cậu một cái.”
Trời mé, cái thuyết âm mưu này do ai viết ra vậy!
Cái này y chang hành động mình sẽ làm vậy, mức độ nhập vai hơi bị cao rồi.
Vọng Thư lo lắng đề phòng đợi Lăng Việt đọc câu tiếp theo, cô không muốn nghĩ đâu, nhưng trong đầu lại tự hiện lên cảnh tượng tương ứng với lời nói của Lăng Việt.
“Hình như Lăng Việt khá bất mãn, dùng một tay nắm hai tay trước ngực cậu giơ lên cao, đè trên đỉnh đầu, cái tay khác ôm eo cô, ép buộc cô dựa vào ngực mình: ‘Còn tôi rất nhớ em đấy.’ “
Nhịp tim trên điện thoại đang đập điên cuồng ở mức 110.

Vọng Thư cúi đầu, cô không thể nghe nổi đoạn miêu tả nữa rồi, chui ra khỏi lòng Lăng Việt, đóng cửa cái “Rầm”, ngã thẳng lên chiếc giường nhỏ, chôn mặt vào nệm, giấu đi khuôn mặt đỏ rực động lòng người kia.
Lăng Việt thấy cô vội vàng chạy trốn, hít sâu một hơi, xoay người đưa tay về phía Lưu Bác Văn đang cười như điên như dại: “Điện thoại.”
“A?” Lưu Bác Văn giả ngu.
“Có phải mấy cậu lập nhóm chat âm thầm báo số đúng không? Ba ván liên tiếp đều rút trúng tớ với Vọng Thư, trùng hợp quá nhỉ?”
“Mới ba ván mà cậu đã phát hiện ra?” Mánh khóe bị nhìn thấu, quý Ngâm Thu không ngừng than vãn.
“Không được trêu chọc cô ấy, da mặt cô ấy mỏng.”
“Được được, biết rồi, biết cậu xót bạn gái rồi.”
===
Thời gian lui về nửa tiếng trước, thừa dịp Lăng Việt với Vọng Thư đang nấu mì trong bếp, quý Ngâm Thư tập họp những người khác lại bàn mưu lập kế: “Tớ kéo tụi mình vào một nhóm chat, đợi lát nữa chơi trò quốc vương, sau khi rút được lá nào phải báo số của mình, ai rút được lá quốc vương thì tránh những người khác, chỉ gọi số Lăng Việt với Vọng Thư thôi, để cho hai người họ bị phạt, biết không?”
“Lỡ bị bọn họ nhìn ra thì sao?”
“Vậy giữa trò tụi mình cố ý chọn mấy người cùng phe, cho hình phạt tương đối dễ là được, OK?”
Cả bốn người nín cười, nhìn nhau rồi gật đầu.
Ván thứ hai, khi Thẩm Tiệp nói “Lên Baidu thử” với “Mấy cậu giúp tớ search thử đi”, chính vào lúc đó mọi người báo số mình trong nhóm chat, để cho Thẩm Tiệp gọi chính xác số của Lăng Việt với Vọng Thư.

===
Lăng Việt nhìn giờ: “Mấy cậu chuẩn bị bánh kem trước đi, tớ đi dỗ Vọng Thư.”
quý Ngâm Thu vỗ vỗ vai cậu: “Giao cho cậu!”
Lăng Việt vào phòng, đóng cửa lại, cậu nhìn thấy Vọng Thư trở mình ôm chặt gối trên mặt, nhìn xem là ai qua khe hở của gối.
Đáng yêu quá đi.
“Không sao,” Lăng Việt nửa quỳ lên giường, cúi người lấy gối xuống giúp cô, “Bọn họ đã quên lâu rồi, giờ đang náo nhiệt chơi Nintendo đấy.”
“Thiệt hả?” Vọng Thư nhớ lại cảnh tượng khi nãy, lăn lộn trên giường kêu ca, “Mất mặt quá đi.”
“Đây có là gì, quý Ngâm Thu còn kể lúc bọn họ chơi phá án, hai người không biết chơi trò này cũng đỏ mặt tim đập nhanh, chuyện thường tình thôi mà.”
Vọng Thư nửa tin nửa ngờ quan sát cậu: “Vậy sao vừa nãy anh không đỏ mặt tí nào?”
“Anh sĩ diện, thành thử phải cố kiềm lại, sợ bị bọn họ cười nhạo.”
Vọng Thư lầu bầu mấy tiếng, ì ạch trên giường không chịu đứng lên.
Lăng Việt nâng lưng cô, nửa ôm nửa bế: “Đi thôi, mấy cậu ấy đang chờ em đó.”
Vọng Thư ở trong lòng cậu ngẩng mặt lên nhìn: “Mặt em không đỏ đúng không?”
Ánh đèn của tòa cao ốc đối diện chiếu vào, rọi sáng cho căn phòng không bật đèn, cũng rọi lên gương mặt trắng nõn của Vọng Thư, da dẻ hồng hào, đôi môi đỏ căng mọng ẩm ướt, toát lên vẻ mê người.
Lăng Việt cầm lòng không đặng hôn một cái: “Không đỏ.”
Tức khắc Vọng Thư che miệng lại, lên án cậu: “Anh lại trêu em!”
Vừa nãy tâm trạng Lăng Việt cũng nhộn nhạo, nói giọng khàn khàn: “Cầm lòng không nổi.”
Chờ đến khi Lăng Việt dắt cô ra khỏi phòng, nhìn thấy trong phòng khách tối đen như mực có ánh nến lóe sáng, bốn người quý Ngâm Thu cùng nhau cầm bánh kem, lớn tiếng cười nói: “Vọng Thư! Sinh nhật vui vẻ!!!”
quý Ngâm Thu ngoắc ngoắc cô: “Lại đây lại đây!”
“Thổi nến cầu nguyện đi!”
Vọng Thư đứng trước ánh nến, nhắm mắt lại, ước rất nhiều điều ở tuổi mười chín:
Một điều, ước cho nhóm bạn nhỏ xung quanh mãi mãi vui vẻ, vĩnh viễn tuổi thanh xuân.
Hai điều, ước cho người thân luôn khỏe mạnh, vạn sự như ý.
Ba điều, ước cho cô và Lăng Việt, mãi mãi bên nhau.

Tác giả có lời muốn nói:
【Vở kịch phúc lợi nhỏ】
Sau bữa đó, tối nào Lăng Viết cũng đè Vọng Thư lên tường mà hôn.
Nụ hôn này không hề dịu dàng chút nào.
Lăng Việt một tay ôm eo Vọng Thư, một tay đặt sau gáy cô, cặp chân dài chặn chân cô lại, đè cả người lên, hoàn toàn bao bọc Vọng Thư trong vòng tay mình.
Anh mạnh mẽ cạy hàm Vọng Thư, tùy ý cướp đoạt, hôn đến mức Vọng Thư nhũn hết cả người, dường như không đứng nổi.
Đợi đến khi gần như cô không thở được nữa, Lăng Việt mới thoáng tách ra, nhìn sự hấp dẫn từ khóe mắt ửng hồng và hàng lông mày của cô, môi mỏng khẽ nhếch: “Thích mạnh bạo, hử?”
“Gì cơ?” giọng Vọng Thư mềm mại, mang theo ba phần ám muội.
Tên bạn trai trước mặt chạm đầu ngón tay lên tim cô, thong thả cất lại lời cậu từng nói: “Hình như Lăng Việt khá bất mãn, dùng một tay nắm hai tay trước ngực cậu giơ lên cao, đè trên đỉnh đầu, cái tay khác ôm eo cô, ép buộc cô dựa vào ngực mình…”
“Ban đầu lúc nói mấy câu này, tim em đập nhanh nhất.” Ngón tay dần dần cảm nhận được tiếng tim đập mãnh liệt, tay kia chậm rãi vuốt ve vòng eo mềm mại và nõn nà của cô, ánh mắt từ một chàng thanh niên biến thành người đàn ông thành thục mang theo nét ham muốn sâu đậm:
“Sớm biết như vậy, anh đã không ra vẻ phong độ rồi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận