Nghĩ tới việc đã lâu
không gặp Phính Đình, Tử Mặc gọi điện hẹn gặp bạn. Phính Đình mang guốc
cao gót, chiếc áo khoác hàng hiệu phất phơ trong gió. Quan sát cô bạn từ xa bước lại gần, Tử Mặc thầm cảm thán. Giờ đây Phính Đình vẫn đẹp đến
bao cô gái phải quặn lòng, bao chàng trai phải rung động. Cô nhíu mày
nhìn Tử Mặc: "Sao vậy?" Tử Mặc cười: "Mình thấy cậu đẹp quá." Phính Đình trách: "Quen nhau bao nhiêu năm, bây giờ cậu mới biết à! Quá muộn!"
"Phải phải phải, là lỗi của mình, được chưa?" Hai người phá ra cười.
Phính Đình vẫn chưa kết hôn với Tôn Bình Hoa. Anh chàng không vì cô
mà trở mặt với cha mẹ, nhưng cũng không vì họ mà kết hôn với cô gái kia. Cũng là câu chuyện này, nếu được đưa lên màn ảnh chắc hẳn phải vô cùng
hoành tráng, lấy đi bao nhiêu nước mắt, nhưng trong thực tế cuộc sống
thì lại khác. Có lẽ một ngày nào đó hai người sẽ lấy nhau, cũng có thể
không. Cuộc đời dài như vậy, ai mà biết được?
Hàn huyên được một lúc, Phính Đình nhìn vẻ mặt rạng rỡ của bạn, giọng nói pha lẫn ngưỡng mộ và chán ngán: "Tử Mặc, mình muốn xuất ngoại." Cô
ngạc nhiên: "Tại sao vậy?" Lẽ nào Phính Đình và Tôn Bình Hoa... Ánh mắt
cô bạn nhìn ra xa xăm: "Mình muốn đổi gió cho cuộc sống... cũng có lẽ là đổi gió cho tình yêu." Trong mắt cô đượm đầy nét cô độc, Tử Mặc không
biết nên tiếp lời ra sao. Chuyện tình cảm của hai người, cô cũng chỉ
biết sơ sơ, bởi dù sao đó cũng là chuyện riêng, người bên cạnh dù tình
thân như chị em cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào.
Phính Đình cười chua xót: "Mẹ anh ấy lợi dụng quan hệ, đẩy ba mình
khỏi ghế phó viện trưởng. Ba mình cả đời làm học thuật, không ham quyền
thế, nhưng chính vì như vậy nên bị hạ bệ kiểu đó ông mới khó tiếp nhận
mà uất đến sinh bệnh. Khoảng thời gian trước mình về nhà chính là vì
chuyện này. Vừa rồi bà ấy lại vừa tới tìm mình, nói tuyệt đối sẽ không
chấp nhận mình làm con dâu."
Lời bà Tôn vẫn còn văng vẳng bên tai: "Cô Vu, trừ vẻ bề ngoài ra cô
còn có cái gì xứng với Bình Hoa nhà chúng tôi chứ! Nếu cô biết khôn thì
mau chóng mà rời đi đi." Bao nhiêu năm đã trôi qua, con của Tử Mặc đã đi nhà trẻ rồi, còn cô? Vẫn ở bên Tôn Bình Hoa, không một danh phận! Trước kia từng khuyên Tử Mặc sớm dứt bỏ, cô cũng đã nghĩ tới, đã thử, nhưng
vẫn chẳng thể nào làm được. Anh nói anh chỉ yêu mình cô, vì những lời
này mà cô vẫn chờ, chờ mãi cho đến tận bây giờ. Lúc trước cô còn trẻ,
còn tự tin, cứ nghĩ rồi một ngày nào đó cha mẹ anh sẽ chấp nhận mình,
nhưng tháng ngày đi qua, thời gian trôi mất, mới chợt phát hiện ra có
nhiều thứ chẳng thể dễ dàng thay đổi. Giờ đây cô đã rất mệt mỏi, chỉ
muốn yên tĩnh mà suy ngẫm cho thông suốt xem phải đi con đường sau này
ra sao.
Con người ta có duyên phận của riêng mình, Tử Mặc có duyên phận của
cô ấy, cô có của cô, nhưng dường như tất thảy đều đã đến lúc nói lời
chia tay. Có những chuyện chúng ta đã biết rõ vĩnh viễn sẽ không có kết
quả nhưng vẫn kiên trì, chỉ bởi không cam lòng. Có những người chúng ta
biết rõ là yêu nhưng vẫn phải buông tay, bởi sẽ chẳng có kết cục.
Phính Đình trở lại biệt thự, đứng trước cửa một lúc lâu mới đẩy cửa
bước vào. Bên trong là phong cách phương Tây mà cô thích, tinh tế, ấm
áp, mỗi một góc nhỏ trong phòng cũng đều do chính tay cô bày trí, rất
nhiều thứ do cô mang từ nước ngoài về, mỗi một thứ đều chứa chan hương
vị ngọt ngào của hạnh phúc.
Cô lặng người ngồi trong góc phòng cạnh lò sưởi, tay ôm choàng đầu
gối. Tôn Bình Hoa về nhà, đập vào mắt là cảnh tượng đó. Anh vội bước tới hỏi: "Sao vậy?" Dạo này cô càng ngày càng thất thường, có lúc nửa đêm
tỉnh lại, thấy cô đang mở to mắt nhìn mình, anh sợ hết hồn, hỏi cô có
chuyện gì, cô lại không chịu nói.
Cô ngước đầu lên lẳng lặng nhìn anh, hít sâu một hơi, nhẹ giọng:
"Chúng ta chia tay đi!" Giọng cô phẳng lặng như thể đã nói câu ấy vô số
lần. Tôn Bình Hoa đứng sững tại chỗ, lúc sau mới đưa tay sờ trán cô, bối rối nói: "Em bệnh à? Sao vậy? Em nói lung tung gì thế?" Cô đẩy tay anh
ra, từ từ đứng dậy nhìn thẳng vào anh: "Chia tay đi!" Tôn Bình Hoa đứng
đó nhìn cô, vẻ mặt thăm thẳm: "Không thể nào!" Cô bật cười: "Vậy thì
mình kết hôn!" Anh sững người ở đó, không động đậy, cũng chẳng nói gì.
Cô cười to hơn, tiếng cười như đóa hoa trong gió bão, lá cành chấp
chới, nghiêng ngả: "Không trả lời được phải không? Em biết, em biết mà!
Anh nói yêu em chẳng qua là vì yêu vẻ bề ngoài của em chứ gì? Anh thấy
đưa theo em ra ngoài thì có mặt mũi đúng không?" Anh bắt lấy tay cô,
giận dữ nói: "Em biết là không phải như thế!" Cô cười: "Thế thì là thế
nào, anh nói đi!" Tôn Bình Hoa lại im lặng. Cô thoát khỏi tay anh, lùi
về sau mấy bước, xoay người: "Vậy được, em cho anh lựa chọn. Em, hay cha mẹ anh?" Anh chỉ đứng trân mình tại chỗ. Làm sao có thể chọn được đây?
Cha mẹ là trời định, có thể chọn sao? Nhưng mà, anh cũng yêu cô.
Anh không nói một lời nào, kể cả câu giữ lại. Trái tim cô như rơi vào vực sâu không đáy, từng cơn lạnh buốt từ đáy lòng dâng lên. Sao lại
lạnh như vậy? Bên cạnh là lò sưởi, lẽ ra phải ấm áp chứ? Nhưng cô vẫn
lạnh, dẫu dùng hai tay ôm lấy người vẫn không ngừng run rẩy.
Hai người cứ đứng như thế thật lâu. Cô ép mình tỉnh táo trở lại, lạnh nhạt nói: "Anh không nói gì, em coi như anh đồng ý." Đoạn cô xoay lưng, bước lên lầu. Anh sải bước về phía cô, chụp lấy cánh tay mềm mại, lạnh
lùng nói: "Anh không đồng ý, tuyệt không có khả năng đồng ý." Cô xoay
phắt người, vung tay thật mạnh về phía mặt anh. Trong không gian yên
tĩnh, tiếng "bốp" vang lên chát chúa đến lạ thường. Cô giận dữ: "Buông
em ra, anh nghĩ mình có thể ngồi hưởng thụ giàu sang, gái đẹp, tay ấp
tay ôm sao? Sung sướng lắm phải không? Đáng tiếc, có người sẵn sàng
chung hưởng với em, Vu Phính Đình này còn coi khinh nữa! Anh nghĩ mình
là ai? Nếu em muốn làm bồ nhí, cả Bắc Kinh này còn khối người xếp hàng!"
Đôi mắt phẫn nộ của Tôn Bình Hoa pha lẫn cuồng loạn: "Em nói cái gì?" Cô bật cười: "Nếu anh muốn hẹn hò cô ta thì cứ đường đường chính chính
mà hẹn đi, cần gì phải lén lén lút lút ngồi trong góc? Chẳng phải cô ta
là con dâu như ý trong lòng cha mẹ anh sao? Cần gì phải lén lút khiến
người ta oan ức như vậy? Ngồi trong góc thì có ích gì! Muốn người ta
không biết, trừ phi mình đừng làm!" Nếu không phải ngày đó tận mắt nhìn
thấy, cô vẫn chẳng hay biết gì cả. Nhưng cô đã được lay tỉnh khỏi cơn
mê. Hóa ra sau lưng cô anh đi hẹn hò với người phụ nữ khác - cái người
mới đêm trước còn ân ái triền miên với cô, hôm sau đã hẹn hò người khác! Suy ra thì, đó không phải lần đầu tiên, cũng chẳng phải lần cuối cùng.
Anh giải thích: "Chuyện không như em nghĩ đâu..." Cô cười mỉa mai:
"Vậy anh nói coi, rốt cuộc là như thế nào? Nhưng thôi, em cũng chẳng
hứng thú. Bây giờ em chỉ muốn biết, anh có cưới em không, yes or no?"
Thật ra lòng đã quyết phải chia tay, nhưng vẫn còn vương vấn, vương vấn
người đàn ông này sẽ nói anh chọn cô, muốn cưới cô. Nếu anh nói như vậy, tình yêu cô dành cho anh bao năm nay không hề lầm lạc, khi đó cô ra đi
cũng bớt đau đớn. Sau này hồi tưởng lại, sẽ bớt tiếc nuối.
Anh lẳng lặng nhìn cô như dò xét: "Trước giờ em có để ý mấy chuyện
này đâu, em nói đó chẳng qua chỉ là hình thức." Cô nặn ra một nụ cười,
lạnh lùng nói: "Bây giờ em để ý, không được à?" Trước kia anh yêu cô,
ghẹo cô, cưng nựng cô như thể cô là tất cả của anh. Còn bây giờ thì sao? Hẹn hò với người phụ nữ kia về, còn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra,
hỏi cô ăn cơm chưa. Chung quy người thay đổi là ai, anh hay cô, cô cũng
không biết. Trước đây cô cứ nghĩ tình yêu là nhất, chẳng cần gì, chỉ cần anh yêu cô là đủ, bởi cô cũng yêu anh, không muốn, và không thể mất
anh. Nhưng Giang Tu Nhân và Tử Mặc khiến cho cô hiểu, yêu là phải có
trách nhiệm. Yêu một người sâu sắc, nghĩa là phải hoàn toàn có trách
nhiệm với người ấy. Chỉ cần người con gái mình yêu bị cảm cúm, người đàn ông cũng phải lo lắng. Giang Tu Nhân chính là như thế. Hôm ấy cô đến
nhà họ, Tử Mặc làm vỡ một cái chén, đang định nhặt những mảnh vụn thì
Giang Tu Nhân vội chặn cô lại, dịu dàng nói: "Đừng động vào, lỡ bị đứt
tay thì sao? Anh là đàn ông, mọi chuyện có chút nguy hiểm nào cũng phải
để anh làm hết." Giây phút ấy, cô thật ngưỡng mộ Tử Mặc. Cực kỳ ngưỡng
mộ.
Vì vậy cô chợt vỡ lẽ Tôn Bình Hoa yêu cô chưa đủ sâu sắc, nên không
thể có trách nhiệm với cô. Vậy thì từ nay về sau cuộc sống của cô phải
do chính mình chịu trách nhiệm.
Cô xoay người, khẽ khàng nói: "Bình Hoa, có lẽ em già rồi, không thể
tiếp tục mơ mộng viển vông được nữa. Chúng ta bên nhau mười năm rồi, đời người con gái có bao nhiêu cái mười năm? Thôi thì chúng ta... êm đẹp
chia tay đi." Chuyến tàu của anh và cô cuối cùng cũng đến trạm, hai
người sẽ phải ai đi đường nấy. Cuộc đời ai cũng vậy thôi, có những người bước vào, rồi lại rời đi.
Bị đánh thức bởi một chuỗi tiếng chuông điện thoại, Tử Mặc mụ mị
huých người nằm bên cạnh, ý bảo anh đi tìm điện thoại. Giang Tu Nhân vừa bực vừa cáu gào lên: "Ai lại nửa đêm nửa hôm thế này còn gọi điện, có
bệnh chắc!" Vậy nhưng vẫn cam chịu tìm điện thoại vợ để trên sô pha, mắt nhập nhèm lướt qua, thấy tên Vu Phính Đình mới yên tâm nhấn nút trả
lời, đưa cho cô. Tử Mặc lơ mơ "Alô", tiếng Phính Đình truyền tới: "Tử
Mặc, mình đây. Mình muốn nói tạm biệt với cậu." Cô chợt tỉnh hẳn: "Phính Đình?" "Ừ. Mình đi chuyến bay ba giờ sáng đến Paris, muốn tạm biệt
cậu." Sao cô ấy lại làm vậy, chuyện gì đã xảy ra? Tử Mặc vội vàng hỏi:
"Vậy bao giờ cậu trở lại? Sao không nói sớm để mình đi tiễn? Cậu chờ
nhé, mình tới liền..." Phính Đình ngắt lời cô, buồn bã nói: "Tử Mặc,
mình cũng không biết bao giờ. Có lẽ đến khi mình quên anh ấy, hoặc khi
mình bắt đầu một tình yêu mới. Nhưng chắc chắn mình sẽ quay lại. Cho
mình thơm Đa Đa nhé. Mình phải lên máy bay đây. Tạm biệt!" Tử Mặc vội
gọi to: "Phính Đình-----Phính Đình-----!" nhưng điện thoại đã bị cúp. Cô vội vàng ra khỏi chăn, xuống giường, quýnh quáng mặc quần áo. Giang Tu
Nhân ôm cô lại: "Em làm sao mà cuống lên vậy?" Vòng tay anh đem đến sự
an tâm, cô bình tĩnh trở lại, nói: "Em phải ra sân bay tiễn Phính Đình,
ba giờ cô ấy đi Paris." Anh ôm cô chặt hơn, dịu dàng nói: "Bây giờ đã ba giờ rồi. Chẳng phải Phính Đình không muốn bất kỳ ai đi tiễn nên bây giờ mới nói cho em sao? Huống hồ giờ này đi cũng không kịp nữa."
Phính Đình đi như vậy, không biết bao giờ sẽ trở lại. Cô ấy đi trong
thất vọng vô bờ, cũng chẳng biết bao giờ mới có thể trở lại như cũ. Tình bạn giữa Phính Đình và cô, xưa nay vẫn là Phính Đình chủ động - chủ
động hẹn gặp, chủ động quan tâm đến cô, nhưng cô lại hững hờ, có cũng
được không có cũng chả sao. Nếu Phính Đình không gọi điện, hẳn cả tháng
trời cô cũng sẽ không liên lạc. Bây giờ nghĩ lại thấy cô thật tệ bạc,
sao Phính Đình lại phải làm bạn với một người tệ bạc như cô chứ?
Tử Mặc rúc trong lồng ngực Giang Tu Nhân, ôm lấy anh, nghẹn ngào:
"Nhưng em sẽ nhớ cô ấy lắm." Anh cười, hôn cô: "Sau này em có thể đi
thăm cơ mà, vả lại có phải cô ấy không quay về nữa đâu." Tử Mặc là như
thế, bề ngoài trông dửng dưng, nhưng kỳ thực lại đem tất cả giấu sâu
trong đáy lòng.
Ngày thứ ba, Tôn Bình Hoa như điên như loạn tìm đến cửa. Râu ria tua
tủa, áo quần nhăn nhúm, cực kỳ lôi thôi lếch lếch. Biết người này đã
nhiều năm, hôm nay mới là lần đầu thấy anh ta thê thảm như vậy. Cả nhóm
trước giờ luôn chỉnh tề, sáng sủa, tuyệt không thua kém bất kỳ minh tinh nào. Tôn Bình Hoa chộp lấy tay cô, cầu khẩn: "Tử Mặc, van em đấy, cho
anh biết Phính Đình đi đâu được không?" Thấy vậy, cô vừa ghét lại vừa
thương: "Nếu cô ấy muốn cho anh biết thì đã không cần anh phải đến đây
hỏi em rồi." Tôn Bình Hoa vội nói: "Anh đi tìm cô ấy ba ngày rồi, nhưng
chẳng biết cô ấy đi đâu. Nhà cha mẹ không có, biệt thự cũng không, tất
cả những nơi cô ấy có khả năng đến anh đã tìm khắp rồi! Cô ấy nói muốn
chia tay, nhưng anh chưa đồng ý, làm sao anh có thể đồng ý được? Vĩnh
viễn sẽ không..."
Hôm ấy Tôn Bình Hoa ngồi cả đêm dưới lầu, ngày hôm sau khi Phính Đình xuống lầu, trông cô không có vẻ gì khác thường cả, vẫn nói chuyện với
anh như thường. Anh cứ nghĩ cô chỉ hờn dỗi nhất thời nên không để ý
nhiều. Bên nhau đã lâu, biết tính cô, nếu còn giận đã làm mặt lạnh với
anh rồi, nên cũng yên tâm. Nào ngờ đêm hôm đó cô lại không có ở nhà, đợi mãi không thấy về, điện thoại cũng tắt. Cho đến tận rạng sáng, nhận
được một tin nhắn trong điện thoại, chỉ có hai chữ cụt ngủn: "Tạm biệt." Lúc đó anh mới hoảng lên, vỡ lẽ ra lần này cô nghiêm túc. Vội vã gọi
cho cô thì không liên lạc được, bao nhiêu cú cũng chỉ nghe điện thoại
bên kia đang trong trạng thái tắt máy. Nghĩ đến những nơi có thể cô sẽ
đi, đầu tiên là nhà của cô, anh vội phóng như bay đến phi trường, đến
nhà cô nhưng Phính Đình không có ở đó. Thấy ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ cô, anh biết họ không biết gì cả. Đi tìm những chỗ khác, nhưng vẫn
chẳng thấy cô đâu.
Tử Mặc nhìn Tôn Bình Hoa, chẳng nói gì. Tôn Bình Hoa đáng thương,
nhưng chẳng lẽ Phính Đình không đáng thương? Nếu không vì anh ta, Phính
Đình sao đến nỗi phải tha hương như bây giờ!
Giang Tu Nhân bưng nước ra ngoài, thấy cảnh tượng như vậy bèn chạy
vội tới kéo anh ta: "Bình Hoa, ngồi xuống trước đã, đừng như thế." Tôn
Bình Hoa quay đầu ngơ ngác nhìn anh, từ từ buông tay cô. Thấy Tử Mặc như vậy, Giang Tu Nhân biết cô không chịu nói nên anh cũng không thể mở
miệng, đành dùng một câu bỡn cợt khuyên bạn: "Tên nhóc này, chân trời
nào mà lại chẳng có cỏ thơm!" Tôn Bình Hoa liếc anh một cái, thẫn thờ
nói: "Mình không cần cỏ thơm gì cả, chỉ cần Phính Đình." Bỗng nhiên, anh ta quỳ xuống trước Tử Mặc: "Anh van em đấy Tử Mặc, cho anh biết cô ấy
đi đâu đi!" Chắc chắn Tử Mặc biết, Phính Đình chỉ có chị em duy nhất là
cô, cũng quan tâm cô nhất, chắc chắn cô biết. Cuộc sống không có Phính
Đình, dường như anh mất tất cả. Là anh sai, không muốn rời khỏi sự bao
bọc của cha mẹ, không muốn mất đi tất cả những gì vẫn có. Nhưng mất đi
cô, chúng chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa.
Thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Giang Tu Nhân cùng dáng vẻ khổ sở của Tôn Bình Hoa, lòng cô nhũn xuống: "Em chỉ biết Phính Đình đi Paris, nhưng
không biết cụ thể là cô ấy muốn dừng chân ở đâu." Xem ra Phính Đình đi
là muốn Tôn Bình Hoa đủ tỉnh táo để nhận ra tình cảm của mình. Anh ta đã cuống lên rồi, không thì với năng lực kia sao có thể không tra ra Phính Đình đã xuất ngoại đi Paris? Thế mới nói, có những chuyện mà người
trong cuộc vĩnh viễn u mê.
Tối hôm ấy Tôn Bình Hoa lên chuyến bay đi thẳng đến Paris.
Mỗi câu chuyện đều có một cái kết, nhưng cái kết của mỗi người có tốt đẹp hay không đều phải dựa vào sự cố gắng của bản thân, không phải sao?