Nếu Cho Chàng Một Cơ Hội, Là Hạnh Phúc Hay Đau Khổ?

Hắn nhìn cô làm một loạt động tác thoát y mà không cảm thấy ngượng ngùng e thẹn thì môi khẽ nhếch, đi nhẹ lại chiếc ghế gần đó ngồi thưởng thức.

Vuốt nước nóng lên người cô đột nhiên nghĩ ra một vấn đề khá nghiêm trọng, nhìn tỳ nữ còn đang đổ nước ấm thì cô ngoắc lại nói thấp vô tai nàng mấy câu. Nàng gật đầu cầm xô rời đi.

Thõa mãn ghê, lần đầu tiên được tắm lãng phí nước trong cái bồn to như thế này a. Kì cọ khắp người, nhéo nhéo da bụng, cô thầm than ốm chết mết, ngực cũng chả được mấy lạng. Cảm thấy đã ổn cô đứng dậy chống hai tay lên bồn bước ra, may là không cao quá không là hơi bị mệt ý, tưởng tưởng cái cảnh cả người trần truồng ráng đạp một chân lên thành bồn cao để leo ra ngoài là cô đã thấy nhọ rồi.

Lại đi tới giá treo lấy cái khăn trắng lau từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, ầy da, may ghê mới nhổ lông nách, nhưng giờ nó cũng bắt đầu có tiếp rồi, đến lúc đó nhổ tiếp. Mình có bí kíp gia truyền, chỉ tội hơi cực xíu, không biết người xưa người ta thanh lí lông nách thế nào nhĩ. Cô chú tâm suy nghĩ nên tay cũng dừng di chuyển chỉ hoạt động nhẹ ngay ngực.

Đông Phương Tử Âm nhìn cô đang lau người mà thần trí thì du ngoạn nơi nào thì cũng không tỏ ý gì nhưng bàn tay cô cứ chà nhẹ ngay ngực, đến nỗi hồng hồng một mảng thì hắn mới không nặng không nhẹ nói một câu:

" Nàng đang muốn quyến rũ bản vương?!"

"Ừm! Quyến rũ bản vương......Ách, không phải tôi nói lộn, không không thiếp không có ý đó, mong vương gia thứ tội." Cô đang lơ mơ nên lặp lại câu nói của ai kia thì thanh tỉnh nhưng lại theo quán tính, cô hoảng sợ quỳ xuống nhận tội.

" Đứng lên đi! Lần sau bản vương sẽ đưa tới cho nàng một mama dạy quy củ." Hắn đối với cô lại không thể chấp nhất được những việc này, suy nghĩ một lát thì bình thản nói.

" Đa tạ vương gia." Sau đó nhẹ nhàng đứng lên. Nô tỳ bưng một khay đồ, còn có bốn người bưng đồ ăn bày lên bàn.

Hắn thấy cô nói năng không biết dùng từ thì chỉ cười nhẹ, nhìn thức ăn dọn lên bàn thì chuyển mắt nhìn, nhướn mày với cô.

Cô chỉ cười cười đáp lễ. Sau đó cúi đầu xem xét, học tập cách mặc đồ. Áo lụa hồng phất mềm mại, cô làm mặt kiêu kì trong lòng, ruốc cuộc cũng có ngày được mặc đồ phiêu dật như thế này, mọi khi xem coslay mà thèm lem lém, bây giờ ngày nào cũng có thể mặc. Xong xuôi thì tự giác lui xuống. Rất tốt. Cô gật gù trong lòng rồi cười nhẹ đi đến Đông Phương, vươn tay ôm nhẹ cánh tay của hắn kéo đi tới bàn, lại bắt gặp ánh mắt mang ý hỏi thì gãi nhẹ cái ót nói:

" Thiếp nghĩ tham gia yến tiệc thì vương gia sẽ ăn không được thoải mái, còn phải uống rượu khi đang đói bụng thì không tốt cho cơ thể nên mới tự ý cho người làm chút thức ăn lót dạ trước." Nói xong cũng đỏ mặt cúi đầu.

Hắn trong mắt tràn đầy ý cười nói:

" Ngồi xuống ăn chung luôn đi."

" Vâng." Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Đông Phương. Khi bị nhìn tới thì cúi xuống, nhưng xong rồi lại lén lút nhìn tiếp.

" Sao không ăn mà lại nhìn bản vương, chả lẽ nàng không đói?" Nhịn không được nữa hắn lên tiếng.

Oan ghê luôn. Vương gia chàng chưa ăn, ta là một cái cơ thiếp mà dám động thủ trước sao, ngài biết còn chơi khăm ta. Cô ánh mắt rưng rưng, nhỏ tiếng nói:

" Vương gia, ngài còn chưa có ăn a!!!"

" A! Vậy sao? Sao bản vương nhìn một bàn đồ ăn này lại thấy không đói lắm." Hắn khó xử nói.

Nếu không phải sợ thất lễ cô đã đưa tay chống má tự hỏi rồi, đàn ông đúng là có máu phúc hắc kể cả người mình tưởng là lịch sự ôn nhu như Đông Phương mà cũng làm khó mình dăm lần bảy lượt. Cắn môi chịu đựng cô nhấc đũa gắp một cái cánh gà cho vào bát hắn, nhỏ nhẹ nói:

" Cánh gà rất ngon, ngài cho dù không đói cũng ráng ăn một ít đi ( mi không ăn thì bà đây chết đói à )."

" Được rồi, ăn đi." Cười thầm cũng đủ rồi hắn nhấc đũa ăn cánh gà.

Cô trố mắt nhìn hắn ăn, vốn dĩ gắp cánh gà là để chơi hắn một vố, ai ngờ hắn ăn cánh mà cũng có thể lịch sự đến vậy. Thầm bỉu môi trong lòng cô ăn nhanh

Ăn nhanh quá bị mắc nghẹn rồi, đảo mắt một vòng cô lấy tay bưng tô canh uống ừng ực. Phù, xuống rồi, vỗ vỗ ngực, đang tính ăn nốt miếng cơm còn lại thì thấy cánh tay đang giơ ra múc canh của Đông Phương, nhìn lại tô canh còn một ít cái, cô gãi gãi má, cắn môi, mặt không biết nên giấu đâu.

Hắn ăn xong rồi tính múc miếng canh thấm họng thì thấy cô do mắc nghẹn mà mặt đỏ bừng hai tay nhanh như chớp bưng tô canh uống ực ực, đứng hình một lát hắn cũng bình thản thu tay về, lệnh cho tỳ nữ bưng một tách trà lên, lạnh nhạt thưởng thức.

Lén lút nhìn Đông Phương thấy hắn không có ý chê bai trách cứ thì nhẹ thở ra, tuy không còn hứng ăn cơm nhưng cũng không thể bỏ thừa nên cô ráng và cơm vào miệng nhai ngấu nghiến, mới đặt chén cơm xuống thì trước mặt xuất hiện một tách trà, ngượng ngùng cầm lấy nhấp từng ngụm, xong xuôi thì đi theo tỳ nữ vô trong trang điểm.

Nhìn tấm gương phản chiếu gương mặt méo mó, cô đưa tay xoa mắt, vuốt vuốt mái tóc đã dài gần tới vai thầm nghĩ, tóc thế này ở đây đúng là bá đạo, làm sao họ búi được, thế là đỡ phải cài trâm này nọ nhưng mình cũng rất thèm được tóc dài như thác của họ, tóc cô yếu khó dài nổi chỉ có thể nhìn mà không thể cầu.

Mấy tỳ nữ trang điểm xong thì bối rối nhìn nhau, bình thường các cô trang điểm xong thì sẽ búi tóc, cài trâm cho các nương nương nhưng bốn mắt chuyển tới mái tóc siêu ngắn của Trần Hàn thì đồng loạt thở dài, nhìn mái tóc ngắn phối hợp với áo lụa hồng phiêu dật nhìn sao cũng thấy ( T/g: Thấy bựa nhân. Muaahaaaa).

Trần Hàn đương nhiên là không biết suy nghĩ trong đầu hai tỳ nữ, nếu không mặt cô chắc rất đặc sắc a. Thấy hai tỳ nữ lui ra, cô biết mình chuẩn bị xong rồi, hớn hở đứng lên đi đến trước mặt Đông Phương.

Đông Phương Tử Âm tay vuốt nhẹ dây đàn, nhìn cô đi ra thì nhìn từ dưới lên trên sau đó không gian rơi vào im lặng.

Cô nhìn trên dưới một lượt, rất ổn mà, kín đáo, trẻ trung, phiêu phiêu, không khoa trương lắm đâu. Vuốt mặt trầm tư, hồi nảy cô để ý thấy hai người kia trang điểm cũng rất nhẹ nhàng mà, thế nào mà mặt Đông Phương nhìn ơ thờ vậy.

" Ting." Một gã thái giám bưng một cái khay phủ vải đen bên trên chầm chậm đi vô. Cô cảm thán, làm nô ở chổ này không chỉ phải thông minh, hiểu ý chủ mà còn phải tinh mắt thính tai. Cô mà đi làm nô chắc chết sớm, bị cận không nói còn thuộc loại hay ngẩn ngơ, tai điếc.

Hở? Sao tên thái giám bưng khay cúi đầu đứng trước mặt cô làm gì, chả lẽ Đông Phương muốn tặng quà cho cô. Nghiêng đầu nhìn qua thì thấy người vẫn đang như không vuốt ve cổ cầm. Cô bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn bình thường đưa tay vén miếng khăn đen kia xuống.

Hít một ngụm khí lạnh, cô trừng trừng nhìn vào cái khay, nói chính xác hơn là cái vòng trang sức đó. Cô từng đi dạo chợ trong thành, xem rất nhiều đồ thủ công, cô không bao giờ nghĩ hàng chợ lại không bằng một góc cái vòng này. Trời ơi, tinh xảo đến từng chi tiết, mặt vòng là viên đá hình con bài rô đỏ lấp lánh, rũ xuống là hàng loạt những viên đá đen soi dưới ánh nến cũng ất huyền bí.

" Còn ngốc ra đó làm gì, không mau đội lên cho Yêu cơ." Đông Phương lạnh nhạt ra lệnh hai tỳ nữ còn đang chăm chăm nhìn vào vòng đội đầu không chớp mắt.

" Vâng." Sau đó nhanh nhẹn đi lên đỡ cái khay, người còn lại thì cẩn thận cầm vòng đội lên cho Trần Hàn.

Mặt cô thế mà nảy giờ cứ tưởng vòng cổ, hèn chi thấy là lạ. (T/g: Tính vẽ cho mọi người xem mà không tìm thấy ứng dụng vẽ tranh đành tốn công miêu tả vậy. Ngọc thạch đỏ rũ xuống trước trán, dây mặt trước thì đính bảo thạch trắng, mặt sau thì có mảnh vải đen như vũ công ý, không như trùm đầu mà nửa phần thôi, tóc ngắn kéo ra phủ lên, từ tai ra sau thì có tua bảo thách đen rũ xuống. Đó! Mong mọi người thỏa trí tưởng tượng, nhìn rất đẹp a.! Hehe.)

Áo hồng, trùm đầu đen có kì lắm không, đang lúc cô bối rối thì hai nô tỳ lại cầm trên khay một cái áo khoác mỏng không tay màu đen mặc vô cho cô. ( Như vầy đây, mọi người cứ tưởng tượng là áo lụa mỏng màu đen, có dây quấn lên tay, sau đó thắt lại ống tay áo, đây nhỏ thôi nha. Tưởng tượng dây to nhìn bựa lắm. Thật tình là mọi người cứ biết là đệp đi.) đen hồng phối với nhau nhìn rất đẹp, không ngờ Đông Phương nhìn phũ vậy mà tỉ mỉ gớm.

Bấy giờ Đông Phương mới ngước mặt lên nhìn, đứng lên đi tới trước mặt cô cúi bên tai cô thủ thỉ:

" Quả nhiên người đẹp vì lụa." Sau đó nhìn cô nghiến răng nghiến lợi thì nhếch khóe môi nói tiếp:

" Đi thôi Yêu cơ của bản vương, xe ngựa đang chờ bên ngoài." Nói xong cũng bước đi.

Cô cũng biết vốn liếng của mình có bao nhiêu nên cũng không để ý lâu, ngoan ngoãn theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui