Nếu Có Duyên Trọng Sinh

Đầu bếp tuy là rất bài xích loại đồ ăn ướp muối này, nhưng khi chế biến thì tuyệt đối là tay nghề cao siêu. Ông băm kỹ ức gà và lột da đùi gà, xé thịt thành sợi mỏng. Sau khi quả thầu dầu lấy ra khỏi vại thì cắt thành nhiều phần chung với ớt. Xào hành gừng tỏi qua lửa lớn, khi bỏ vào nồi chỉ cho thêm chút muối và nấm hương ngâm tương tự làm. Thơm cay ngon miệng, rất kích thích mùi vị. Tiểu Bàn tất nhiên là khen không dứt lời, ngay cả Viên Đông Hành cũng không còn ghét bỏ nó là quả dại nữa. Hai người một lòng nhào vào mâm đồ cơm, ồn ào muốn ăn trước không đợi Viên Thanh Cử, An Lai chỉ thành phải theo bọn họ, không quên dặn phòng bếp giữ mỗi món một ít lại trong nồi hâm nóng.

Lúc bọn họ ăn được một nửa, Viên Thanh Cử về tới: “Sao hai em lại đến nữa?”

Viên Đông Hành liếc anh một cái, không thèm để ý, Viên Tiểu Bàn bớt chút thời gian ra trả lời: “Chị ba hào phóng, gọi tụi em đến đây ăn ngon.”

An Lai đứng dậy định kêu phòng bếp mang mấy món đã được hâm nóng lên.

“Gần đây chị ba của mấy chú đau đầu, đừng đến làm ồn với cô ấy.” Viên Thanh Cử ấn cô ngồi lại xuống ghế, “Mọi người ăn tiếp đi, anh tắm trước đã.”

“Chị ba không khỏe ư?”

“Không có gì đâu, hai người ăn đi.” An Lai không muốn nhiều lời.

Cơm xong, dọn chén đũa trên bàn xuống, An Lai bảo người mang mấy món để dành cho Viên Thanh Cử và một ít hoa quả với điểm tâm ngọt lên. Mấy người lại ăn thêm một lúc.

An Lai rửa sạch một cái bình bụng to cao nửa thước cho Tiểu Bàn đựng thầu dầu ướp, Tiểu Bàn tha thiết trông mong nhìn cái bình trong tay cô: “Lần trước mang về, ông nội nói là ăn ngon, đã lâu không được nếm lại hương vị này rồi.”

“Ông nội?”

“Đúng vậy, em quên mất chị ba không nhớ được. Sau khi rời khỏi thương trường, ông nội đã chuyển đến Thanh Yển sống cùng tụi em.”

“Ừm… Nhà chính bên kia còn có ai nữa?”

Tiểu Bàn đếm đếm: “Ba mẹ và anh Tư đều đang ở Kyoto, ngoài ông nội cũng chỉ có gia đình anh cả với mấy anh em tụi em thôi.”

“Nhưng mà anh hai có phòng bên ngoài, hàng năm chẳng về nhà được mấy lần. Em cũng rất bận, không thường ở nhà. Tiểu Thất ở lại trường. Nhà chính cũng không còn bao nhiêu người.” Viên Đông Hành ở cạnh bổ sung thêm.

“Gần đây cậu không bận sao?” An Lai thấy gần đây Tiểu Bàn đều đi cùng cậu ta.

“Thanh Yển là trạm cuối cùng của lần diễn lưu động cả nước, hiện giờ em có hai tháng nghỉ ngơi.”

“Vậy à, vừa rồi đứa bé nghe điện thoại là ai?”

“Là con gái nhỏ của anh cả, Viên Ái. Chị ba à, con bé còn nhỏ, trước khi tụi em đến đây chị cả đã răn dạy con bé rồi.”

“Tôi không để ý, chỉ tùy ý hỏi một chút thôi.” Viên Thanh Cử chưa từng nói những chuyện này với cô, cô không biết nhà chính bên kia có nhiều người như vậy. Nghĩ nghĩ, cô trực tiếp đậy kín cái chum lớn ban đầu lại, ý bảo họ trực tiếp khiêng đi. Tiểu Bàn sửng sốt một chút, cười tủm tỉm nói: “Chị ba thật hào phóng.”

Nói rồi cậu ta liền ôm Viên Đông Hành: “Anh mau tới giúp một tay.”

“Chậc chậc… Em đúng là dám muốn.”

“Chị ba cũng không phải người ngoài, em khách khí làm gì chứ? Về sau em có thứ gì tốt cũng nhất định không quên phần của chị ba, phải không chị?”

An Lai buồn cười: “Phải phải phải, tôi đây chờ thứ tốt của cậu vậy.”

Buổi tối, Viên Thanh Cử vào thử phòng xử lý công việc, An Lai ôm sách ngồi trên thảm bên cạnh đợi anh, trong tay còn ôm một chén dâu tây, bên trên có một lớp sữa đặc. Vì là dâu dầm sữa nên An Lai dùng muỗng để ăn.

Trên màn hình đang phát sóng chương trình Giấc Mơ Trung Quốc, tiết mục mặc dù không xuất sắc lắm, nhưng cô lại rất thích vị đại sứ giấc mộng khôi hài kia. Cô bất chợt cắn thìa cười ngây ngô, mỗi lần cười xong mới nhớ Viên Thanh Cử đang làm việc, cô vô cùng áy náy, nhưng lần tiếp theo lại quên sạch. Được rồi, cô cảm thấy cô kỳ thực chỉ là đến để gia tăng tạp âm cho Viên Thanh Cử mà thôi.

Tiết mục này nhiều khi rất vô lý, An Lai đã tua nhanh qua nhiều đoạn nhưng cũng ngẫu nhiên dừng lại xem. Tỷ như vị đang biểu diễn này, đó là một phụ nữ trung niên nướng khoai lang, nhìn bề ngoài thì đó không phải là một người có nhan sắc. Do hàng năm mua khoai nướng khoai, bôn ba ngoài đường, phơi nắng phơi gió nên làn da chị ta vừa đen vừa thô ráp. Đây cũng không có gì ngạc nhiên, những người lên sâu khấu trong chương trình Giấc Mộng đều đến từ tầng lớp thấp nhất xã hội.

Tài nghệ chị ta biểu diễn là thư pháp, khải thư, mấy chữ cũng không tính là cao minh, chỉ đoan chính hữu lực mà thôi, nhưng được viết ra từ tay một người phụ nữ như vậy lại rất hiếm thấy. An Lai không tua qua mà tiếp tục xem. Giấc mộng của chị ấy là mở một lớp huấn luyện thư pháp cho người chồng yêu thích thư pháp của mình. Khi chồng chị xuất hiện, An Lai và toàn bộ người xem đều rất ngạc nhiên, anh ta sạch sẽ nho nhã, hoàn toàn mang dáng vẻ thư sinh. Con trai đi cùng anh cũng rất văn tú, nhưng vợ chồng anh đứng cùng nhau lại không hợp chút nào.

Người chồng không để ý chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền. Vợ anh phải nướng khoai lang để có tiền trang trải hằng ngày. Người chồng cũng không thấy có gì không đúng, chuyện này khiến phần lớn người xem bất mãn. Có người nói: “Vợ anh ngậm đắng nuốt cay mấy chục năm, hôm nay lại tới đây thực hiện giấc mộng cho anh, anh hẳn phải nói với cô ấy ba chữ đó.”

Người chồng không chút do dự nói: “Anh yêu em.”

Có người nói không phải, là ba chữ khác. Người chồng trầm mặc, người ta nhắc anh là anh có thể nói mình đã sai rồi, hoặc em đã chịu vất vả rồi, ít nhất nên có chút cảm kích với vợ mình mới phải.

Người chồng vô cùng không kiên nhẫn, dường như rất bất mãn với sự can thiệp của nhiều người ngoài như vậy, anh ta nói: “Đại trượng phu.”

Đối với sự khăng khăng của anh ta, toàn trường quay ồ lên, tức giận bất bình thay cho người vợ.

An Lai im lặng, cô quan sát người phụ nữ kia một lần nữa. Ngón tay chị ấy thô to, đốt ngón tay nhô ra, so với mười ngón thon nhỏ, bóng loáng nhẵn mịn không một vết chai của cô thì rất đối lập. An Lai kính nể chị ấy, dưới hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể chống đỡ cả bầu trời, nuôi con khôn lớn.

Mà đối với chồng của chị, An Lai không biết nên nói cái gì. Kỳ thực cô cho rằng cô không khác gì anh ta cả, bọn họ đều không tự làm ra tiền như nhau, đều được người khác nuôi, quăng ra đường nói không chừng sẽ chết đói. Điều khác duy nhất là anh ta được nuôi bởi một người phụ nữ, còn nuôi cô là Viên Thanh Cử.

Cho dù chủ nghĩa nữ quyền quật khởi, thì đây vẫn là xã hội phụ hệ không hơn không kém, nam quyền vi tôn. Đàn ông trời sinh đã trội hơn phụ nữ rất nhiều điều kiện có lợi, dư luận luôn thiên về thế yếu, thiên về phụ nữ. Cho nên người đàn ông ăn cơm nhão đứng trên đài mới bị khán giả công khai lên án, còn cô thì có thể yên tâm thoải mái ăn món điểm tâm ngọt khi Viên Thanh Cử đang làm việc.

Đối với Viên Thanh Cử mà nói, chỉ cần An Lai chung quanh anh trong vòng mười thước là anh đã không còn cách nào chuyên chú làm việc được rồi. Ừ… ngoại trừ trên giường.

Anh vui vì An Lai đã đến đây, đôi khi ngẫu nhiên ngẩng đầu lên khỏi máy tính, nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa, anh sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Khi cúi đầu, văn tự sổ sách cũng không còn buồn tẻ như trước nữa.

Mỗi lần An Lai nhìn anh, anh đều biết, nhưng anh lại giả vờ như hết sức chuyên chú. Cô gái nhỏ vụng trộm, áy náy, ảo não, che miệng cẩn thận liếc anh, chỉ cần thấy anh không bị quấy rầy thì sẽ thở phào một hơi, sau đó thầm nói lần sau mình không được cười quá lớn tiếng nữa. Được rồi, trí nhớ của cô bé nhà anh đặc biệt không tốt, vẫn tiếp tục vui vẻ đến mức đấm đấm lên thảm, một giây sau lại tỉnh ngộ rồi vụng trộm nhìn anh… Mỗi lần anh đều nhịn không được muốn cười, sau khi cô quay đầu đi anh lại ngẩng đầu nhìn cô, nhưng thần kinh thô của cô bé đang ôm chút may mắn lại quá lớn, không lần nào cô phát hiện ra anh.

Cho nên khi An Lai lại ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng làm bộ như không biết gì chuyên tâm gõ bàn phím. Chỉ là lần này cô nhìn hơi lâu, nửa phút cũng không dời tầm mắt, anh không thể không dời lực chú ý sang người cô: “Mệt rồi à? Chờ anh vài phút, anh cũng sắp xong rồi.”

Cô gái nhỏ đăm chiêu nhìn anh một lúc, vô cùng nghiêm túc tổng kết: “Anh đúng là đàn ông tốt hiếm có.”

Viên Thanh Cử bị vẻ nghiêm trang của cô làm bật cười, anh đứng dật, sải bước dài đi đến ngồi xuống cạnh cô, cũng học bộ dáng của cô nói: “Như vậy chúc mừng em, Viên phu nhân, quyền sở hữu và sử dụng người đàn ông tốt này đều thuộc về em rồi.”

An Lai hơi nghẹn, tắt máy tính tiếp tục ăn dâu tây. Mỗi lần Viên Thanh Cử thấy cô ăn dâu tây đều nhíu chặt mày đến có thể kẹp chết một con muỗi: “Ăn như vậy, không sợ răng đau hay sao.”

“Rất ngọt mà! Tại anh không cho em ăn dưa hấu.” An Lai múc một muỗng đút anh. Viên Thanh Cử xoay mặt, nhưng mà cô bé chấp nhất cũng chuyển thìa sang bên kia theo anh, anh bất đắc dĩ ăn vào, sau đó nhìn cô gái nhỏ cười híp cả mắt vì thực hiện được ý đồ.

“Dưa hấu rất lạnh, hiện giờ thời tiết vẫn chưa ấm lên.” Viên Thanh Cử nhìn cô cấp tốc giải quyết dâu tây còn thừa trong chén, đề nghị đúng trọng tâm: “Như vậy rất ngấy, em có thể thử thêm sữa chua, ừm, có thể bỏ chút đường vào nữa.”

Cô gái nhỏ nhìn anh: “Vậy chẳng phải càng chua hơn sao?”

“Được rồi, tùy em.” Anh bị đánh bại rồi, đồ ngọt quả nhiên là độc quyền của phụ nữ. Viên Thanh Cử ôm An Lai, nghiêng người sang lấy bản ghi chép trên bàn đặt lên đầu gối cô, không để ý đến cô đang bất mãn, anh hoàn thành nốt công việc của mình: “Em đừng động, nếu rớt thì em phải phụ trách cho anh!”

An Lai không thèm chấp nhặt với anh, yên tĩnh chờ anh làm xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui