-Anh hai Bi nặng lắm, anh không chịu nổi đâu?
-Không sợ, anh chịu được tất.
Anh hai nói rồi đưa tay kéo nó nằm xấp lên người mình. Đầu nó gục vào ngực anh, ấm áp lạ thường. Hai thân thể áp sát vào nhau khiến cho cả hai đều có những cảm xúc khó tả. Với nó chỉ đơn thuần là thứ tình cảm yêu thương gia đình, còn với anh, đây là thứ tình cảm gì anh lại không hề nhận biết được.
Đưa hai tay ôm anh, nó nhẹ nhàng gục đầu mình vào ngực anh.
-Anh ơi, Vĩ yêu anh lắm, Vĩ không để anh hai bị sao đâu, Vĩ hứa đấy.
Anh nhìn nó, không mảy may suy nghĩ, anh chỉ hiểu đơn thuần đây là một lời nói yêu thương của nó mà không biết rằng nó đang định đem tính mạng mình đổi lại cuộc sống cho anh. Anh vòng tay kéo chăn đắp lên lưng nó, rồi đưa tay ôm chặt nó lại.
Trong anh lúc này, khi mà thân xác anh và nó chạm nhau lại không hề có cảm giác xác thịt, thứ cảm giác thường trực trong anh mỗi khi anh nhìn thân thể nó. Và anh thầm mừng vì điều này.
Còn với Khang Vĩ, nó thật sự biết ơn anh, nó biết ơn anh lăm, vì anh đã cho nó một bờ vai, cho nó biết nó cũng rất quan trọng ít nhất là với anh, cho nó biết rằng nó vẫn được yêu thương, được ôm ấp, và rằng nó nhường cho anh sự sống của mình là một điều đúng đắn.
Giớ sớm mai thổi nhẹ, nắng cũng rất êm dịu.
Nó thả lòng mình trôi theo gió, thả lòng mình hoà tan vào trong nắng. Thanh thản, bình yên nó đón nhận giấc ngủ trong vòng tay, trong trái tim người mà nó thương yêu, người mà nó sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình. Người mà cả đời nó yêu thương…Nhưng không phải là người làm cho con tim nó thổn thức.
Không phải.
Không phải.
Trong cái nắng buồn của buổi ban mai, Tùng Lâm ngồi đó như ngưòi mất hồn, suốt từ đêm qua đến giờ hắn không thể nào liên lạc được với Khang Vĩ. Thật lòng hắn lo lắm, hắn không biết tại sao lại thế, nhưng hắn có cảm giác mình vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng, quan trọng lắm…
Nhấc điện thoại lên, hắn bấm số của Khang Vĩ một lần nữa, nhưng trả lời máy chỉ là những dòng tút dài vô tận…
Gục mặt xuống bàn, lòng gan hắn như có ai đang châm lửa. Gì thế này, tại sao Tiểu Long llại nổi khùng lên như vậy? Tại sao lại như thế? Tại sao Tiểu Long cấm mình không cho gặp Bi, hơn nữa, Bi đang bị sao? Bi bị sao đây?… Hàng trăm câu hỏi cứ lởn vởn quanh đầu nó, chúng như những con muỗi nhỏ đang gia sức cắn xé tâm trí nó. Đêm qua nó không đến chỗ hẹn, chẳng nhé Khang Vĩ đợi mình rồi bị sao ư?
Không?
Không thể thế được, Khang Vĩ không thể bị sao được, không thể được…
Buồn…
Buồn vô tận…
Lâu lắm rồi Ann mới có được một giấc ngủ dài và ngon lành như đêm hôm qua. Lòng cô trữu nặng nhưng con tim cô tràn ngập hạnh phúc. Thật lòng mình, cô không hề muốn làm như vậy, ngay cả khi cô quyết định như vậy, cô cũng không hề nghĩ sẽ đem nó ra để gây sức ep cho anh. Chỉ đơn giản một điều, trong tim cô lúc đó, lúc mà cô đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô nhớ anh lắm, nhớ vô cùng…
Ann tỉnh dậy trong cái nắng mai đẹp và rực rỡ, hình ảnh anh ngày nào vẫn còn đây, ngay bên cô, đấm ấm, chân thành. Vậy là cô đã có lại anh, vậy là cô đã lại được ở bên anh, nhìn anh cười, nghe anh nói chuyện, được anh chăm sóc, vuốt ve. Thật hạnh phúc.
Anh của cô vẫn ở đó, Tùng Lâm vẫn ở đó, nhưng con tim anh như hoá đá, anh đau mà không khóc được, anh buồn mà không nói được. Nỗi đau của anh nhẹ nhàng ẩn hiện trong đôi mắt trong veo kia, nó phảng phất thoảng qua như cơn gió đang nhẹ nhàng vờn mái tóc anh, nhưng bất chợt, nhưng mạnh mẽ nó tấn công cô. Nó khiến cho con tim cô hiểu rằng, anh không hoàn toàn là của cô, không hoàn toàn…
Chị Khả Chi hôm nay dậy sớm lắm, không hiểu vì nhớ nó hay vì chị đang hạnh phúc mà vừa tỉnh dậy, chị chạy ngay sang phòng cậu em. Thấy hai thằng em ngốc đang ôm nhau ngủ, chị không đành đánh thức lại nhẹ nhàng quay về phòng mình.
-Ủa, Tiểu Long sao em dậy sớm thế?
Thấy Tiểu Long đang ngồi như ngưòi mất hồn ở bàn, chị nhẹ nhàng bắt chuyện.
-Không sao ạ, em không ngủ được.
Khả Chi ngồi xuống cạnh cậu, chị nhìn cậu bằng ánh mắt hơi lạ rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
-Em đừng lo, Khang Vĩ không sao đâu, không sao cả.
Câu nói của chị không có đầu, cũng không có đuôi, nó khiến cho Tiểu Long khẽ giật mình, không hiểu sao nhưng chị muốn thông báo cho cậu biết chuyện này, nó như một lời an ủi cậu. Chị biết rõ rằng, đối với cậu chỉ có Khang Vĩ mới là nguyên nhân khiến cho cậu phải như vậy.
Cậu quay lại thoáng nhìn chị như muốn phản đối, nhưng rồi lại thôi. Có những chuyện cậu biết nhưng mà chị không hề biết. Lúc này đây, cậu không chỉ buồn, không chỉ cô đơn mà cậu đang thật sự lo lắng.
Đêm qua tay thám tử nói rằng, Khang Vĩ đã quyết định cho ba thận của mình. Chuyện này ngoài cậu, bà bác sỹ già, và nó ra không một ai biết được nứa. Nhìn nó trong hoàn cảnh này, cậu thật sự không đành lòng, không đành lòng để nó làm vậy. Nhưng biết làm sao được. Tính nó cậu hiểu lắm, một khi đã quyết định điều gì thì khó mà thay đổi, không thể ai thay đổi được.
Thoáng thấy sự bối rối trên khuân mặt Tiểu Long, Khả Chi định hỏi cho ra chuyện nhưng lại đành thôi vì sự xuất hiện của bà Lan, cô đành đứng dậy đi vào phòng mình.
-Ừ thôi chị vào phòng đây, em đừng lo nứa nhé. Ok?
Nói rồi, cô quay nguời bước về phòng mình. Nhưng vừa bước được hai bước, như chợt nhớ ra điều gì đó, Khả Chi quay lại nhìn cậu bằng cả niềm vui và hạnh phúc của mình, cô vui vẻ thông báo.
-À, ba chị tìm được ngưòi đồng ý cho thận rồi Tiểu Long ạ, thứ 2 tuần sau thực hiện phẫu thuật ghép thận rồi. Hihihih, chị vui quá. May mà có người đống ý cho thận,,,
Nghe chưa hết câu nói, bà Lan lảo đảo, người bà như bị trúng gió, hai cốc coffee trên tay bà chao đảo rồi đổ mạnh xuống sàn. Tiểu Long như người điên, cậu giật mình nói như hét to.
-Sao ạ?
Thấy thái độ của hai người, Khả Chi ngạc nhiên lắm. Cô nhìn bà Lan lo lắng.
-Cô sao thế, cô mệt ạ, để tôi gọi bác sỹ nhé…
-Không sao đâu cô hai, tôi xin lỗi, tại tôi hơi mệt chút thôi. Để tôi đi lấy tách khác nhé.
Nói rồi, bà Lan quay đi nhanh xuống bếp.
Còn lại mình Tiểu Long với mình, cô đưa mắt nhìn Tiểu Long tỏ thái độ khó hiểu pha chút lo lắng.
-Không biết bà Lan có sao không nữa, sao lại bất cẩn thế không biết…
Cô nói mà không hề để ý rằng lúc này đây, tâm hồn cậu như đang ở nơi nào đó, trán cậu vã mồ hôi, chân tay như run lên.
-Tiểu Long em đau hả? Sao trông em mệt thế, để chị gọi bác sỹ nhé…
Giọng chị vang lên kéo Tiểu Long quay lại thực tế.
-Dạ, không sao đâu ạ, chắc tại… tại đêm qua em thức khuya nên hơi mệt. Thôi chị ơi em vào phòng nghỉ nhé.
Không đợi Khả Chi trả lời, cậu đứng dậy đi thẳng vào phòng mình, bỏ lại đằng sau cái nhìn khó hiểu pha chút thắc mắc của Khả Chi.
Vào đến bếp, bà Lan như khuỵ ngã, người bà run lên bần bật. Đưa cả hai tay nắm chắc lấy cái khay bưng nước vậy mà hình như nó cứ chực nhảy ra khỏi tay bà.
Vậy là hết thật rồi, bà quỳ gối xuống sàn nhà, bật khóc nức nở. Thật ra Khang Vĩ không hề cho ai biết chuyện nó định làm, nhưng Tiểu Long tình cờ nghe được, còn bà Lan, sau lần Tiểu Long định ép Khang Vĩ, bà loáng thoáng nghe được chuyện này, để chắc chắn, bà gọi điện hỏi má Tùng Lâm. Rồi khi nghe được chuyện từ chính miệng bà bác sỹ bà đau lòng như muốn chết đi, bà gặp nó yêu cầu nó để bà đổi thận cho ông chủ, nhưng nó không nghe, nó cũng không để bà nói ra chuyện này cho ai cả. Bà đau lòng thật nhiều.
Dù bà biết Khang Vĩ không còn sống được nhiều nữa, nhưng việc nó lấy thân mình ra đổi lấy hai mạng sống của ba và anh hai mình khiến cho bà đau lòng lắm. Bà chứng kiến nó lớn lên từ nhỏ, bà chứng kiến cảnh nó bị ba mình ghét bỏ, nó bị anh hai phá đám thế nào. Giờ đây khi mà nó đang mang trong mình căn bệnh quái ác đó, nó lại tự cầm dao chặt bớt đi đường sống của mình ư.
Bà đau lòng khôn tả, nó từ nhỏ đã không được sống hạnh phúc, lớn lên lại bị bệnh nặng, Vậy mà…Nước mắt bà lăn dài trên má, chảy tận vào đáy con tim…
Còn lại một mình mình trong phòng, Tiểu Long ngồi lặng im như người mất hồn, cậu ngây ngưòi ra trước thông tin mình vừa biết được. Khi nghe được câu chuyện giữa nó và má Tùng Lâm, cậu thật sự sót sa. Cậu không hề muốn tin đó là sự thật, không hề muốn tin.
Điên khùng thật, thứ 2 ư, ba chị được cứu ư? Có người cho thận vô điều kiện ư? Vậy là cậu thật sự phải xa nó sao?
Thật sự sao?
Không phải…
Không thể…
Không…
Vốn biết trước chuyện này sớm hay muộn rồi sẽ đến nhưng sao cậu đau lòng quá. Cậu không hề muốn nó làm như vậy, cậu không hề muốn nó chết. Đã có lần cậu gặp trực tiếp Khang Vĩ, yêu cầu nó để cậu cho ông Lý thận của mình, nhưng không được. Tính nó cậu quá rõ rồi mà.
Cậu cúi đầu, mặt cậu mồ hôi vã ra như xông hơi. Vậy là thời gian của nó đã đến rồi sao? Cậu muốn hét lên, muốn gào lên rằng đừng có làm vậy.
Nhưng không được…
Không được rồi…
Như không thể chịu đựng hơn được nữa Tùng Lâm lao nhanh đến nhà nó, căn nhà lặng im như vốn có. Cái im lặng nhiều lần khiến hắn thích thú, nhưng sao hôm nay nó lại khiến cho hắn cảm thấy ớn lạnh.
Ngập ngừng Tùng Lâm định bấm chuông nhưng hắn khựng lại. Có cái gì đó khiến cho hắn không thể tiếp tực làm vậy được, bản thân hắn cũng không rõ ràng, cũng không thể giải thích nổi. Hắn muốn lắm, muốn lắm được nhìn lại con người kia, hắn muốn lắm, muốn được nói lời yêu, dù chỉ một lần.
Hắn như bị ai đó lấy hết không khí trong người, mệt mỏi, ngột ngạt. Hắn mong ước lắm, mong ước tột đỉnh là được nhìn lại nụ cười kia, nhìn lại khuân mặt thiên thần kia, nhìn lại hình bóng kia…
Hắn muốn lắm, muốn được ôm lấy thân thể ai kia, được đặt lên bờ môi đó một nụ hôn, muốn lắm được chạm nhẹ vào tâm trí của ai đó mà hằng đêm nó vẫn thầm nhớ đến, muốn lăm, muốn lắm…Nhưng không được rồi, không thể được, hắn không thể thoát ra khỏi cái vòng tròn, cái lồng, cái vỏ bọc mà hắn tự buộc mình vào.
Ngồi bệt xuống lề đường lòng hắn quoặn đau. Đau lắm…
Dù bất cứ giá nào hắn cũng không còn cơ hội lựa chọn nữa, không còn nữa. Hôm qua, ba Ann gọi điện sang nói rắng đã sắp xếp cho hai đứa một chuyến du học ở Anh, hắn cũng biết rằng hắn không còn sự lựa chọn nào khác nữa. Việc Ann định làm thật sự khiến hắn bấn loạn, không thể tin vào những gì mình có thể nói ra, nhưng trong hoàn cảnh đó, hắn không còn có sự llựa chọn nào khác cả.
Cũng như Khang Vĩ, hắn hi sinh hạnh phúc của mình cho người khác, hi sinh tình yêu của mình để người khác được sống vui vẻ. Mặc cho bản thân mình có thể bị thương, bị thương rất nặng.
Nước mắt hắn rơi, chảy dài trên má, từng giọt, từng giọt trong như pha lê, chúng đuổi nhau trên khuân mặt khôi ngô của hắn. Hình như nước mắt lúc này không còn đủ cho hắn khóc nữa, mặt hắn thất thần, nghẹn đắng…
Đau…
Buồn…
Hắn lái xe chạy ra biển, nơi mà Khang Vĩ rất thích, nơi mà lần đầu tiên hắn được thấy nụ cười thiên thần của ai kia, nơi mà lần đầu tiên nó gục mặt vào ngực mình mà khóc, nơi mà chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm…
Đau khổ, tim hắn như bị ai bóp nghẹt, đau từng cơn, từng cơn…
Gió biểt thổi mạnh, mang theo những tiếng sóng buồn đến vô hạn, hắn cũng thế, quỳ trên cát, khuân mặt kia đang đau đớn đến tột độ, đau lắm…Thất thần Tùng Lâm ngồi bất động như một pho tượng trước biển.
Bất ngờ, hắn lao mạnh ra biển, lao thẳng vào lòng biển, nước biển mặn chát tràn vào mắt, mũi miệng hắn. Trời đông mà sao lòng hắn như ai sát muối, bỏ lửa, đau rát…
Hình như cái lạnh của đông cũng không bằng cái lạnh đang dày vò tâm can hắn. Rồi Tùng Lâm hét lên, đau khổ…
-Bi ơiiiiiiiiiiiiiiiii, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi em…Anh xin lỗi.
Hắn thở hồng hộc, không khí trong phổi, dường như bị dồn ép phát hết ra ngoài, mặt hắn đỏ gay.
-Bi ơi, anh yêu em lắm, yêu em lắm, nhưng anh…anh …anh không thể làm khác được.
Tiếng nấc lấp nghẹt tiếng nói đau khổ…
-Bi ơi, quên anh đi, anh xin lỗi…anh xin lỗi…
Gió thổi từng hồi, sóng gầm gào, hình như không gian xung quanh cũng đang nghẹn lại vì nỗi đau của lòng hắn. Lòng biển rộng mở, ôm lấy hắn vào lòng như muốn xoa dịu nỗi đau, còn hắn như cái xác không hồn, vô định trên bãi cát trắng…
Nó tỉnh dậy thì không còn thấy anh hai nằm cạnh nữa, khẽ mỉm cười vì nó nghĩ rằng khi ngủ nó quấy quá khiên ông anh không ngủ được đành chạy giặc. Hehehe
Nhìn những tia nắng mùa đông nhẹ nhàng, những nhành hoa ngoài thềm rung rinh uấn lượn trong gió, trong nắng, nó chợt nhật ra rằng, hạnh phúc thật đơn giản, thật đầm ấm lạ lùng, với nó chỉ như một giấc mơ êm đềm trôi qua.
Nó thanh thản thả hồn mình vào không gian tuyệt diệu ấy, nó hiểu rằng Tùng Lâm đã tìm được cuộc sống hạnh phúc cho riêng mình, còn nó, sứ mệnh của nó đến đây là hết rồi, ở một nơi xa sôi kia má nó đang mỉm cười dang rộng vòng tay đợi nó đến bên cạnh, đợi nó đến để nó được ôm má thật chặt, ôm thật chặt. Nó muôn lắm, muốn lắm…
Khang Vĩ hiểu rằng nếu để mọi người biết chuyện hẳn không ai đồng ý cho nó làm thế, nhưng đây là cách duy nhất để những người thân yêu của nó được sống, được yêu thương, yêu thương như chính những gì nó nhận được từ những người yêu thương nó và nó yêu thương.
Hôm nay là có lẽ là ngày cuối cùng nó được khoẻ mạnh, qua ngày mai không hiểu rồi nó ra sao đây. Chợt nó muốn nhìn biển, nó muốn được ôm bỉên vào lòng, muốn vô cùng…
Trở dậy đi xuống nhà, nó bắt gặp Tiểu Long đang đứng nhìn xa sôi đâu đó, ánh mắt buồn vô hạn.
-Cậu dậy sớm thế hả? Ăn sáng chưa vậy?
Nó nhìn Tiểu Long, nói như thể muốn khoả lấp đi sự đau khổ của mình, cũng như muốn tránh phải thanh minh cho sự việc hôm trước.
-Em đỡ đau chưa, hôm qua làm anh sợ quá đấy. Lần sau phải cẩn thận nhé.
Tiểu Long không nhìn nó, vẫn nhìn đăm chiêu ra cửa sổ, cậu nói bằng cái giọng đều đểu, buồn thê thảm.
Bất chợt cậu quay lại, nhìn Khang Vĩ bằng một ánh mắt khiến nó thật sự hoảng sợ, nhưng không gì khác, nhẹ nhàng cậu tiến lại gần, nắm lấy hai vai nó cậu hỏi như van xin.
-Nhóc, cho anh ôm em được không, một lần này thôi, được không em?
Tiểu Long không đợi nó trả lời, cậu lạnh lùng kéo sát nó lại ngưòi mình, nước mắt cậu rơi, chảy dài trên vai nó, cậu ghì sát thân thể Khang Vĩ vào thân thể cậu, vòng hai tay ép chặt lấy.
Đau…
Buồn
Không như lần trước, Khang Vĩ không phản ứng, cậu nhẹ nhàng dừa đầu mình lên vai cậu, ôm chặt lấy cậu, chậm dãi nó ngước đôi mắt đen sâu thẳm kia lên nhìn Tiểu Long, rồi nói.
-Vĩ muốn ra bỉên, nếu anh rảnh, anh đưa Vĩ đi nhé.
—————-