Câu nói tưởng chừng đơn giản đó khiến cho Tiểu Long không thể nào kìm được nước mắt, cậu nghì chặt nó vào người mình, không biết từ lúc nào, nước mắt đã ướt đẫm trên khuân mặt lạnh lùng nam tính kia.
-Chỉ cần em thích, thì em muốn đi đến đâu anh cũng đưa…đưa em…em đi.
Cậu nói, nước mắt khiến cho câu nói nghẹn lại, đọng ứ nơi cổ họng. Phải khó khăn lắm Tiểu Long mới nói hết được những gì mình muốn nói.
Nó thay đổi cách xưng hô, thay đổi đại từ nhân xưng khiến cho câu truyện càng trở nên ảm đạm hơn, nếu trong trường hợp khác hẳn Tiểu Long phải vui mừng lắm, nhưng giờ đây khi nghe Khang Vĩ gọi cậu bằng anh sao lòng cậu lại đau thắt lại.
Cách đó một căn phòng, bà Lan đang nhìn hai người trong đau khổ, những gì bà biết bà thầm mong đó không phải là sự thật, nhưng đến giờ này thì bà không còn gì để hi vọng nữa. Bà gục xuống trong đau khổ.
Trong cái không khí nhộn nhịp của cuốc sống, nhìn dòng người tấp nập đi lại qua cửa xe ô tô, nó chợt mỉnh cười, rồi đây trong dòng người kia bớt đi nó nhưng lại có mặt của hai ngưòi nó yêu thương.
Một bài hát buồn vang lên, bài hát thật buồn khiến cho nó không thể không để ý.
“…Vội vàng chi nữa, yêu thương nay đã đóng băng. Giờ đây mới thấy, con tim như tàn hoang phế. Chỉ còn ý nghĩ theo anh những lúc khi màn đêm xuống 1 hình bóng. Để nỗi cô đơn chạy trốn trong niềm đau.
Gạt đi quá khứ, ta cố gượng bước qua.Ngày xanh nắng ấm tìm lại thiên đường đã mất.
Bao năm qua 1 mình anh sống với thời gian gần như ko có. Đến khi em quay về đây anh ko biết thế nào.
Bao năm qua em đã ở đâu? Em quay trở về cho anh yêu thương vài giây
Nắng mưa cuộc tình phôi pha em mang tặng anh, làm anh nhói đau, thêm xót xa Giờ mới nhận ra hai ta phải xa cách thôi. Để cho tình mãi luôn xanh màu
Để thiên đường kia khi em hiu quạnh em còn nhớ đến anh…”
Lòng nó buồn lắm, không phải nó buồn vì chuyện ngày mai, đơn giản nó buồn vì sau ngày mai nó không hề biết nó sẽ ra sao. Nó muốn lắm, muốn được nhìn lại hắn một lần, dù chỉ một lần thôi…
Dù chỉ một lần…
Một lần…
Sau khi mà đã no say nắng gió, no say đau buồn, no say nỗi cô đơn cùng cực, khi mà không khí ngột ngạt khiến con người ta không thể chịu nổi, cũng không thể nào thoát ra được, Tùng Lâm đứng dậy. Như một cái bóng, Tùng Lâm hờ hững quay lại xe.
Chạy xe trong tâm trạng đầu óc trống rỗng, hắn đi như ngừoi vô thức, vô thức ngay cả khi xe hắn chạy qua môt chiếc xe thân quen, quen lắm. Khoảng cách giữa hai xe chỉ cách nhau là độ dài hai gương nơi cửa xe., vậy mà Tùng Lâm cũng không nhận ra có một con người thân quen lắm lắm đang ngồi trong đó.
Nó thả hồn mình theo gió, theo nắng, theo những suy tư của riêng bản thân mình. Nó thả hồn mình trôi về nơi vô định nào đó mà không nhận ra rằng nơi mà tâm hồn nó muốn hướng đến lại đang ở ngay trước mặt mình.
Vậy là lỡ rồi!
Thêm một cơ hội lại trôi qua.
Trên bờ cát trắng mịn màng, nó nằm vật xuống. Không biết nói gì hơn, Tiểu Long đưa hai tay nâng đầu nó, để đầu Khang Vĩ gối lên đùi mình. Không nói gì, nó cũng không có phản ứng lại. Chỉ đơn giản là nó nằm im, nhắm chặt mắt lại.
-Nhóc, anh muốn xin nhóc một thứ…
Tiểu Long nói như sợ làm nó đau, cậu nhìn Khang Vĩ chằm chằm như thể chỉ cần có phản ứng là cậu xẽ giải thích ngay.
-Anh…Vĩ…
Thấy nó ngập ngừng, cậu vội vàng thanh minh.
-Không…không phải chuyện đó…ý anh không phải vậy đâu, anh chỉ…anh chỉ…
Khang Vĩ cười hiền lành, ánh mắt nó bất chợt vui hẳn lên trước thái độ của Tiểu Long.
-Anh sao thế, Khang Vĩ đâu có ý đó đâu, mà thật lòng Vĩ, dù anh có muốn vậy, Vĩ cũng sẵn sàng mà, Vĩ còn nợ anh một lời cảm ơn. Bất cứ khi nào anh muốn lấy lại nó, anh nói với Vĩ, Vĩ trả lại anh. Nhưng anh phải đòi lại nhanh nhé…Vĩ không còn nhiều thời gian đâu.
Không như những lần trước, nếu trong trường hơp này mà để Tiểu Long nghe thấy những lời đó chắc có lẽ cậu đã gào ầm ỹ lên.
Lần này thì khác, cậu nhẹ nhàng nâng người nó dậy, nhẹ nhàng ôm Khang Vĩ vào trong vòng tay mình, rồi cậu ép chặt lấy nó, ép chặt nó vào lồng ngực mình. Nước mắt cậu rơi trên vai nó, rơi trên má nó. Khang Vĩ vẫn nằm im, với bản chất nhạy cảm của mình, nó hiểu rằng Tiểu Long đã biết chuyện. Nó như thấy nhẹ người hơn, vì dù sao nó cũng tìm được một chỗ dựa, một chỗ dựa thôi nhưng cũng đủ lắm rồi.
-Khang Vĩ, em hứa với anh nhé, hứa với anh là đừng bỏ anh nhé, được không em, em hứa đi, hứa với anh đi?
Tiểu Long nói trong tiếng nấc nghẹn của nước mắt.
-Em hứa đi, hứa với anh là em sống thật khoẻ mạnh nhé, em sống hạnh phúc nhé. Được không? Em không được từ bỏ đâu… không được từ bỏ…anh không muốn thế, em là của anh…của…của anh…anh không muốn mất…mất em…em còn nợ anh, chưa trả anh, anh không cho em làm sao hết…không cho…
Khang Vĩ không nói gì, chỉ gục đầu vào lòng cậu, nó không khóc nữa, hình như nước mắt của nó đã cạn khô rồi thì phải, không còn gì nữa, nó cũng không muốn mình trông thật yếu đuối, nó không muốn.
-Tiểu Long, anh nghe này, Khang Vĩ sẽ cố gắng hết sức, nhưng mỗi người đều có một số phận riêng của mình, Vĩ không muốn chống lại nó, hình như số mệnh của Vĩ chỉ đến đây là hết rồi, Vĩ không muốn chống lại nó.
Nghe nó nói, Tiểu Long như người điên, cậu gào lên, đưa hai tay đẩy mạnh vai Khang Vĩ ra, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy kia.
-Không được. Anh không muốn thế, không muốn, em đừng nói lung tung. Em không được thế, em là người anh yêu, anh không để em làm sao đâu. Chuyện em cho ba thận, anh làm giúp em, em không được làm thế. Anh làm thay em. Không bàn cãi nữa
Nói một hồi, Tiểu Long mới để ý thấy thái độ của Khang Vĩ, nó đang gục mặt xuống, người đỏ rân lên, thở hổn hển không ra hơi. Quá sợ, cậu luống cuống không biết làm gì hơn, giật mình cậu thả tay ra, để lại trên cánh tay nó là vết hằn đỏ của hai bàn tay, rõ mồn một.
Đưa một tay đỡ đầu, cậu để cho Khang Vĩ ngả người ra, tay còn lại vuốt nhẹ lên ngực, từ từ, đều đều cơn đau của nó cũng đỡ dần. Rồi thì nó thiếp đi vào giấc ngủ.
Cậu không biết làm gì hơn, chỉ nhìn nó không rời, cậu sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái là Khang Vĩ của cậu sẽ biến mất. Cậu sợ thế, sợ lắm, rất sợ…
Khang Vĩ tỉnh dậy trong cái cảm giác thật thoải mái, quay người qua lại vì mỏi, tay chân nó khua múa lung tung, giật mình khi bất chợt nó nghe thấy tiếng anh hai.
-Ông tướng, lại định đạp anh hả, anh không bỏ qua lần thứ ba này đâu nhé, hư quá đi.
Nó mở một bên mắt, hé bên thứ hai, rồi mở cả hai mắt. Hihihhi nó cứ làm như cười kiểu đó là được tha bổng vậy.
-Anh hai, mình đang đi ở đâu thế? Ủa cả nhà mình đều đi hả anh?
Không để nó ngồi dậy, Khương Vĩ kéo nó lại sát người mình hơn, anh đưa tay bẹo má nó.
-Đừng ngồi dậy, nằm yên đi. Tiểu Long nói em muốn đi chơi, nên hôm nay anh, em, Tiểu Long đi dã ngoại. Chị hai không đi được vì còn phải vào viện với ba, mai ba làm phẫu thuật rồi.
Đến lúc này nó mới để ý thấy Tiểu Long đang lái xe, quay qua nhìn Tiểu Long nó thấy cậu đang liếc nhìn nó qua gương chiếu hậu. Nó mỉm cười như muốn nói lời cảm ơn chân thành.
Lúc này, bà Lan mới lên tiếng.
-Cậu ba, cậu ba tỉnh rồi thì uống thuốc vào đã. Cậu trông mệt mỏi quá.
Bà vừa nói vừa nhìn nó, thật lòng bà lúc này muốn được ôm nó vào lòng lắm. Bà muốn lắm, dù thế nào đi nữa, nó đối với bà không khác nào một đứa con do chính bà nuôi nấng, yêu thương từ nhỏ.
Nó nhìn bà, lòng đầy biết ơn, ánh mắt bà buồn quá, tận sâu thẳm trong ánh mắt đó là sự tuyệt vọng, buồn ra riết.
-Cám ơn cô, cô ơi, con đói quá, cô có gì cho con ăn không? À cô có cơm rang không?
Nó nói mà như làm lũng bà, mắt nó cười, miệng cũng cười. Chỉ có bà là trông như muốn khóc.
Chưa kịp trả lời, thì anh Khương Vĩ lên tiếng chặn cổ nó lại.
-Trời, ông tướng Bi ơi, đi chơi thế này mà đòi cơm rang thì lấy ở đâu ra hả? Hết biết ông tướng thôi.
-Nhưng em thích ăn cơm rang cơ!
Không biết nói gì hơn, Khương Vĩ chỉ còn biết nhìn em lắc đầu cười. Rồi thì anh cũng phải ngớ người ra ngạc nhiên khi thấy bà Lan chầm chậm lôi trong mớ lỉnh kỉnh mà bà mang theo ra một cặp lồng cơm rang đưa cho nó.
-Cậu ba ăn đi.
Bà cũng chỉ nói thế, không hơn không kém. Còn nó thì vui mừng khôn tả, ngồi bật dậy ăn.
-Cám ơn cô, cô Lan thương con nhất. Hihihih
Nhìn nó ăn, bà Lan vừa mừng vừa buồn, không kìm nổi lòng mình, bà khóc như một đứa trẻ, cứ như vậy bà ôm mặt khóc.
Tất cả đều bị bất ngờ trước thái độ của bà, Tiểu Long và nó thì hiểu ngay lập tức truyện gì đang sảy ra, riêng có Khương Vĩ là không hiểu gì hết.
-Trời, cô Lan, cô sao thế?
Anh hỏi bà bằng giọng lo lắng pha lẫn chút khôi hải. Quả thật anh không thể hiểu được tại sao hôm nay bà Lan lại có thái độ lạ lùng như thế. Đầu tiên là việc bà đòi đi cùng mọi ngưòi, Bà thường không thích tham gia những chuyến đi dã ngoại mà ,sau đến là việc này nữa.
Khang Vĩ buông bát cơm xuống, ngẩng lên nhìn bà, nó không biết nói gì, cũng không biết làm sao để an ủi bà nữa đây. Đưa đôi bàn tay mình nó chạm nhẹ lên đôi bàn tay gầy gò của bả, nó cứ giữ như thế một lúc lâu cho đến khi bà Lan lên tiếng.
-Tôi xin lỗi, tại tôi…tôi vui quá, lần…lần đầu tiên tôi …tôi thấy cậu ba đòi ăn, nên tôi…tôi…mừng.
Bà vừa nói xong thì anh Khương Vĩ cười to thành tiếng.
-Trời ơi cô ơi, cô thấy nó đòi ăn thôi mà vui đến thế sao? Chết, tên Bi kia thấy chưa hả ? Bao nhiêu ngưòi yêu thương vậy mà lúc nào cũng lười ăn, động một tý là lăn đùng ra ốm. Mệt Bi thật, thôi từ giờ phải ngoan, chăm chỉ ăn uống vào nghe chưa.
Lúc này nó mới để ý kỹ bà Lan, tóc bà đã điểm bạc, mắt đã đeo kính lão, đôi chân không còn dẻo dai như ngày nào nữa. Bà cũng thường hay đau chân lắm. Nó nhớ như in những ngày xưa ấy, những ngày mà nó còn được bà che trở, những ngày mà nó khổ sở nhất, nó nhờ được sự yêu thương của bà mà lớn lên, những ngày mà lưng bà chịu đòn bao bọc cho nó, bà ôm nó vào lòng cho nó ngủ…những ngày ba phạt nó, còn bà hoặc chịu đòn thay nó hoặc chịu phạt cùng nó.
Giờ đây nó vẫn còn nhớ như in, nhớ lằm lúc mà nó nói rằng, nó muốn bà là má mình, còn bà chỉ ôm nó vào lòng mà khóc. Bà không trả lời, nhưng bà Khang Vĩ biết bà đã coi nó còn hơn cả con ruột của mình.
Nó nhớ lắm…
Nhớ lắm…
Giọt nước mắt nó trào ra khỏi khoé mắt, long lanh rơi thành từ hành dài trên đôi gò má…
Trời đứng bóng rồi dần ngả về tây, gió chiểu thổi nhẹ nhàng nhưng mang theo trong đó cái lạnh đến gai người. Trong xe anh Khương Vĩ cới áo ra đắp lên người nó. Còn nó, nó yên lành gối đầu lên đùi bà Lan ngủ bình yên.
Một ngày nữa sắp qua, Tiểu Long lái xe mà hình như trong lòng đang có lửa đốt dữ dội. Cậu vừa đi vừa thỉnh thoảng đánh mắt nhìn nó ngủ. Lòng cậu buồn lắm, buồn vô hạn.
Chuỵên này là thật sao? Cậu sẽ mất Khang Vĩ thật sao? Chuyện này là thật sao?
Không!
Không thể…
Không thể như thế được!
Không thể nào!
Nó trởi vể nhà khi trời đã nhá nhem tối. Hôm nay nó cùng mọi người chơi thật vui vẻ, Khang Vĩ biết rằng mình không thể làm gì khác, lúc này đây nó chợt nhớ mọi thứ đã qua, nó muốn lắn được một lần ôm lại hắn, ghì sát hắn trong lòng mình, nghe hơi thở của hắn, muốn lắm, muốn lắm…Nhưng Khang Vĩ đủ thông minh và lý trí để hiểu rằng mình không thể làm vậy.
Cuộc sống đối với mình sắp hết rồi, thời gian cạn rồi, không còn nữa. Vậy thì không thể níu giứ lấy Tùng Lâm nữa, không thể nào. Đạo ở đời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, lấy không đủ thắng lại cái có thừa. Với mình như vậy là quá đủ rồi, mình đã có tất cả: sự yêu thương, tình cảm gia đình, mình có anh hai thương mình, có chị gái thương mình, mình có ba thương nữa, lại còn có cả bà Lan nữa, rồi thì sao đây, mình còn có cả nhiều người yêu thương mình nữa vậy là đủ rồi. Cái thiếu trước đây giờ đã được bù lấp, không còn hụt hẫng nữa. Thật lòng mình không còn mong muốn gì hơn cả. Vậy thì sao phải buồn chứ.
Bất chơt đâu đó trong đầu nó vang lên một bài thơ, một bài thơ buồn, nhưng sâu sắc, nó không thể nhớ nỏi bài thơ này là của ai, nhưng chỉ biết rằng nó thích bài thơ này.
“Người xưa ai không chết
Việc gì mình phải buồn
Trên Cửu Nguyên mưa khói tuôn tuôn
Tùng xanh, dương trắng, hình hài ai đã đem mai táng
Sang hèn như nhau một nắm bụi
Tử sinh cách biệt một ngón thôi
Đời người dương gian đều thế cả
Chẳng khác gì nước chảy mây trôi”
Bài thơ thật buồn, buồn nó lại là nguần cảm hứng giúp nó lấy lại thăng bằng, nó hiểu rằng ở đời ai rồi cũng chết, chỉ có điều là sớm hay muộn thôi. Nó không tiếc cuộc sống của mình, vì đem cuộc sống của nó mà đổi lấy cuộc sống của hai người nó yêu thương thì nó vẫn lãi chán. Chỉ có điều nó thấy hụt hẫng, đúng vậy, cuộc sống của nó mới chớm hạnh phúc, mới chớm đẹp…mới…Vậy mà sao đây? Khang Vĩ thầm ước, giá như ba thừa nhận nó, anh hai yêu thương nó, Tùng Lâm tìm đến nó sớm hơn một chút nữa thôi, vậy thì đâu còn nuối tiếc gì nữa. Phải vậy không?….
Cả ngày hôm nay Tùng Lâm như người mất hồn, hắn không còn muốn làm gì nữa, không còn biết phải sao nữa. Ở đời ai đã từng một lần ở vào vị trí của hắn hắn hiểu được nỗi lòng này. Yêu một người, mà phải sống bên một người thật đau đớn làm sao. Tự hỏi bản thân mình rằng: Đây là sự lựa chọn ư?
Không! Không phải, hắn không hề lựa chọn, hắn không có quyền đó. Nếu như hắn có thể lựa chọn, nếu như hắn có được quyền đó, chắc hẳn Tùng Lâm sẽ kéo Khang Vĩ chạy đến một nơi nào đó, một nơi thật xa, một nơi mà không ai có thể tìm ra hai người, không bao giờ có thể tìm ra. Không bao giờ.
Chiều nay Ann ra viện, trông cô thật vui, thật hạnh phúc, vậy là anh đã đồng ý cùng cô đi du học, vậy là cô đã có anh, ngưòi cô yêu hơn cả mạng sống của mình.
Trông cô thật duyên dáng trong bộ đồ trắng khi cùng ba mình đến ăn tối tại nhà anh. Hôm nay ba cô quyết định chính thức ngày đính hôn cho hai người, ba cô muốn cô và anh chính thức đính hôn trước khi cô và anh đi du học.
Bữa ăn tối hôm nay thật đầm ấm, vui vẻ, mọi người đều vui, vui lắm. Trong bữa ăn cô liên tục gắp thức ăn ọi người, liên tục cười, liên tục nói còn anh thì không.
Nhìn anh cười gượng gạo mỗi lần ba cô hay ai đó hỏi thăm, tim cô chợt nhói đau. Trong sâu thẳm tim mình cô hiểu rằng, anh không thể nào quên được Khang Vĩ, không thể nào. Nhưng cô cũng không thể nào, không thể nào quên được anh, không thể nào mất anh được.
Vậy là mọi chuyện đã được định đoạt, ba má cô vui lắm, ba má anh cũng vui, cô cũng vui, chỉ có anh là không. Cô cũng cảm thấy điều gì đó hơi lạ ở má anh. Bà vẫn vậy, vẫn cười nói, vẫn lịch sự, nhưng bằng sự nhạy cảm vốn có của người con gái, cô hiểu rằng bà có gì đó khang khác, có gì đó buồn lắm.
Khi ba má cô ra về, cô nhẹ nhàng lại gần.
-Cô, cô mệt hả? Sao con thấy cô có vẻ mệt mỏi?
Vừa nói cô vừa ngồi xuống bên bà, đặt đôi tay mềm mại lên tay bà.
—————-