-Cô bé bị tai nạn đó là bạn của con hả, mà này con mới chuyển trường về đây mà, sao mà đã quen cô bé đó vậy vậy?
Thấy bị bất ngờ hỏi lại nó cũng không tỏ vẻ khó chịu mà nhăn nhở giới thiệu.
-Thì đó má, cô ta là đối thủ của con đó. Hôm nay cô ta có việc nên nhờ con đưa đến bệnh viện, thật không ngờ chuyện lại sảy ra như vậy. Mà con thấy bất ngờ và thật vui khi biết rằng má cũng quen biết với ba cô ta.
Nói một hơi, mặt cậu bừng sáng khi nhắc đến hắn ta.
-Ừ bây giờ thì má không thắc mắc tại sao trong lớp con lại có một người suất xắc hơn con trai má rồi. Cô bé thì đúng là giỏi. Giỏi nhưng bất hạnh, thua cô bé cũng phải thôi.
Rồi bà nhấp một ngụm trà to, hắng giọng kể lại cho cậu nghe về nó. Từng thông tin một, trôi đều theo giọng kể của bà, buôn buồn…
Bà và má nó vốn là bạn thân với nhau, chồng bà và ông Lý cũng như vậy. Sau cái ngày bạn thân của bà qua đời, gia đình ông bà và bên đó cũng không còn qua lại nữa. Một phần vì ông Lý quá sốc, một phần vì bà cảm thấy rằn vặt vì mình là bác sỹ mà không thể cứu lấy bạn mình. Bà buồn lắm. Thời gian trôi đi, bà đã vơi đi phần nào mặc cảm của mình nhưng không bao giờ bà quyên rõi theo hình bóng của nó, hình bóng nhỏ bé, bất hạnh đó. Bà càng thương nó bao nhiêu càng giận ông Lý, càng trách bản thân mình bây nhiêu. Đây cũng là lý do suốt đời mình bà luôn cố gắng cứu chữa cho những người bệnh, những người mà cần bà để thoát khỏi tay của thần chết.
Hắn ngồi nghe, nghe từng câu, tùng chữ một, lúc này hắn mới hiểu tại sao nó lại thường xuyên tránh không nhắc đến gia đình mình. Hắn đã hiểu ra một điều, điều mà hắn thường muốn biết đó là tại sao nó lại học điên rồ như vậy, rù có bị đau, rù có bị sốt nó vẫn đi học…Bỗng chốc hắn thương nó, thương nó vô cùng. Cùng tuổi với hắn nhưng nó chưa từng được một ngày hạnh phúc, mỗi ngày qua đi là một ngày cực hình đối với nó.
Hắn sà vào lòng má mình, âu yếm ôm cổ má, tự nhiên hắn thấy thật ấm áp.
-Má, đây cũng là người mà con đã đưa về nhà trong đêm mưa hôm trước đấy má. Con bé thật đáng thương phải không má.
Nghe nó nói vậy bất chợt bà thở dài.
-Tùng Lâm này, má muốn đem con bé về đây ở cùng con, con đồng ý không ?
Bất ngờ, nhưng nó nhanh tróng trả lời vui vẻ.
-Má, má thích thì được mà, nhưng đưa về rồi không được cưng cậu ta hơn con đó. Nhưng má này, liệu nó có theo má về nhà mình không, với lại còn gia đình hắn nữa – liệu rằng có để cho hắn về nhà ta không ?
-Con yên tâm đi, miễn là không ganh tị với Khang Vĩ thì được rồi, còn chuyện khác để má lo.
Nói rồi bà đưa tay bẹo vào má nó, bà biết thằng con trai bà là người biết nghĩ, nó không bao giờ nhỏ mọn đến mức vậy nên bà mừng lắm. Bà đưa nó về nhà mình ngoài việc muốn cho nó được hưởng chút hạnh phúc cuối đời và tiện chăm sóc cho bệnh tật của nó mà còn một lý do nữa đó là bà muốn thực hiện di nguyện cuối cùng của người bạn thân của bà.
Tùng Lâm cười sung sướng, nó chỉ biết rằng được ở gần nó là hạnh phúc rồi, không cần gì cả. Nó suy nghĩ miên man, cười một mình đến nỗi bà phải gọi nó đến lần thứ ba nó mời tỉnh lại.
-Này ông tướng, làm gì mà ngẩn người ra thế. Đang tương tư cô nào vậy? Khai ngay ra á.
-Ê má, con còn nhỏ mà. Hắn chu mỏ, vẻ tự tin. Và rồi cười kiểu ăn người.
-Thôi má, má vào tắm rửa đi rồi còn ăn tối nữa chứ.
Bà nhìn hắn lắc đầu mỉm cười, dù sao hôm nay cũng là một ngày mệt mỏi. Bà cũng không nói cho hắn biết về bệnh tình của Khang Vĩ, bà muốn trong gia đình mình Khang Vĩ không bị coi là một người bệnh, bà muốn nó sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ…
-Bi, em thấy thế nào rồi, đỡ mệt hơn chưa.
Khả Chi ân cần hỏi nó, mặt cô nhăn rúm lại khi thấy những vết thương trên người nó. Nó cựa mình, đau đến ứa nước mắt.
-Em không sao chị hai, em xin lỗi, anh Khương Vĩ khoẻ chưa hả chị? Nó nói, vẻ mặt buồn buồn.
-Không sao đâu, ông anh em khoẻ như voi ấy, yên tâm đi. Cô nói để trấn an nó. Trong lòng cô lúc này đau đớn chừng nào, cô thật không giám nhìn thẳng vào mắt nó nữa, làm sao mà cô giám nhìn cho được chứ. Nó còn quá trẻ mà, nó không thể chết được, làm sao nó lại có thể chết được chứ. Miên man suy nghĩ, không kìm được lòng mình cô khóc lúc nào không hay.
-Chị hai, chị sao vậy? Chị đau ở đâu hả, chị đừng làm em sợ nhé. Nó lo lắng hỏi dồn.
-Chị không sao đâu Bi, chỉ tại chị…chị …chị thấy.. à chị bị con gì bay vào mắt thôi.
-Trời! thế mà em tưởng chị bị đau ở đâu chứ. Làm em lo quá. Nó cười hiền.
Được một lúc thì lăn ra ngủ, Khả Chi nhìn lại nó một lần. Từ đầu xuống chân. Khắp người nó toàn là vết thương, chiều hôm đó, nó lao nhanh trong mưa, không để ý đường nên bị chiếc ô tô con đang chạy nhanh đụng phải. Khắp người nó toàn là vết thương, tay trái gẫy, toàn thân bầm dập. Nhưng điều may mắn nhất là nó không sao, với tốc độ đó nếu không may mắn có lẽ nó đã không còn trên thế gian này rồi.
Khả Chi kéo lại mảnh chăn đắp lên người nó, lặng lẽ bước ra đóng cửa lại. Lòng cô buồn, một nỗi buồn khôn tả.
Trong một góc của phòng mình, ông đang tu ừng ực từng cốc rượu. Rót ra là uống, uống xong rồi rót tiếp. Cảnh tượng hôm trước thật khiến ông không thể nảo hết sợ. Ông sợ lắm, sợ một lần nữa mất đi người ông yêu thương. Trong ông lúc này, cảm giác rằn vặt đang đè nặng lên người. Ông không thể hiểu tại sao mình lại hành động như vậy. Cái tát như trời giáng của ông khíên nó lảo đảo, máu trong mồm nó ứa ra. Cho đến lúc nó chạy đi, má nó vẫn còn hằn đỏ lên năm đầu ngón tay của ông.
Tim ông như bị ai thắt chặt, bóp nghẹt lại khi thấy nó nằm sõng soài trên đường. Chân ông như khuỵ xuống.
Ông lao ra…
Muộn rồi, đúng vậy muộn thật rồi.
Trước khi nó ngã xuống, ông như thấy rằng nó quay lại nhìn ông, cái nhìn sót xa, cái nhìn van xin. Phải chăng đây là cái nhìn mà ông đã thấy, đã ghi sâu vào trong tim. Lần cuối cùng, phải đây là cái nhìn lần cuối cùng mà vợ ông đã dành cho ông. Lần cuối đó, ánh mắt bà như muốn nói với ông hãy chăm sóc nó cho thật tốt, thật tốt.
Ông biết chứ.
Phải! rất rõ.
Lúc cuối, bà không nói được nhưng ánh mắt và cử chỉ của bà đã nói với ông như vậy.
Không! Ông không thể chấp nhận nó, không… không… không…Không còn rót ra từng cốc nữa, ông tu cả chai…
Đau đớn…
Thương…
Nhớ…
Rằn vật…
Điện thoại reo chuông. Một hồi…hai hồi… ba hồi….