Nếu Có Kiếp Sau Xin Đừng Gặp Gỡ!


“Thẩm Tri Ý không biết tối qua cô ngủ có ngon không?”, Hạ Minh Nguyệt ra vẻ quan tâm cô, nhưng thực tế trong đôi mắt đen kịt kia toàn tính toán.

Thẩm Tri Ý xuống nhà đứng cách xa Hạ Minh Nguyệt hai mét, hôm nay Hạ Minh Nguyệt mặc một chiếc áo lụa trắng, cổ áo hơi thấp, chiếc cổ mảnh khảnh lộ ra, da thịt trắng nõn có mấy dấu đỏ, trông vô cùng gai mắt.

Nhìn thấy mấy dấu này khó ai không nghĩ đến phương diện kia, xem ra tối qua hai người rất kịch liệt.

Vừa nghĩ đến Lệ Cảnh Minh ngủ với Hạ Minh Nguyệt xong lại quay ra ngủ với cô, Thẩm Tri Ý liền thấy buồn nôn.

Cô cố nén khó chịu, làm như không có chuyện gì xảy ra: “Tôi ngủ rất ngon”.

Lông mi của Hạ Minh Nguyệt rũ xuống, giọng nói ra vẻ xin lỗi: “Tối qua tôi và Cảnh Minh về trễ, anh ấy liền đến phòng tôi ngủ, tối qua tôi không ngủ mấy, chỉ sợ ảnh hưởng đến cô”.

Hóa ra đang muốn tìm cô để khoe khoang, chẳng trách ngày đông rét buốt lại mặc cái áo lụa mỏng hở cổ, cứ như sợ người ta không nhìn thấy dấu vết trên cổ mình vậy.

Thẩm Tri Ý không tức giận như Hạ Minh Nguyệt nghĩ, cô mỉm cười, cười Hạ Minh Nguyệt trẻ lòng non dạ, chẳng nhẽ cô ta không biết bị hôn như vậy trong thời gian dài sẽ chết sớm sao?
Cô chẳng thèm nhiều lời với Hạ Minh Nguyệt, cô cứu cô ta nhiều lần như vậy, chẳng nhẽ còn phải nhắc cô ta đừng đi vào chỗ chết sao?
Thẩm Tri Ý nhìn dấu vết trên cổ cô ta, nhíu mày, trong mắt là vẻ khó chịu: “Lúc trước tôi cảm thấy Lệ Cảnh Minh thuộc loài chó, không ngờ đúng thật”.

“Thẩm Tri Ý, cô mắng ai vậy…”
Chuông điện thoại kịp thời vang lên cắt đứt lời Hạ Minh Nguyệt, Thẩm Tri Ý đứng trước mặt cô ta bắt máy: “Xin chào… à, đúng… ừ… rẽ trái, đứng ở cổng chờ tôi một chút, tôi ra ngay đây”.

Đồ ăn đã đến, Thẩm Tri Ý không có tâm trạng để ý Hạ Minh Nguyệt, đi vòng qua cô ta ra đến cửa.

“Thẩm Tri Ý, cô đứng lại!”, Hạ Minh Nguyệt không chịu nổi Thẩm Tri Ý coi thường cô, cô ta hét lớn, giơ tay chặn đường cô.

Thẩm Tri Ý dừng lại, nhìn Hạ Minh Nguyệt, hiếu kỳ không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí để lên mặt với cô: “Không giả vờ nữa à?”
“Thẩm Tri Ý, cô nghĩ rằng cô còn là cô chủ nhà họ Thẩm sao? Cô có tin tôi bảo Cảnh Minh đuổi cô ra khỏi nhà không?”
Thẩm Tri Ý nghe xong, đôi lông mày vốn đang nhíu mày chợt dãn ra: “Tốt nhất cô nên bảo anh ta đuổi tôi ra khỏi nhà, tiện đuổi tôi ra khỏi vị trí bà Lệ này đi, như vậy tôi mới có thể nhường chỗ cho cô”.

“Thẩm Tri Ý, cô đang khoe khoang với tôi sao?”
“Hạ Minh Nguyệt, cô đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, hay là cô mau nghĩ cách để tôi và Lệ Cảnh Minh ly hôn đi, cô cũng có thể chuyển từ vị trí người tình lên vợ, đừng trách tôi không nhắc cô, mất năm nay tình nhân không dễ làm đâu, vô danh vô phận sau này sinh con, con cô sẽ là con riêng đó, lúc đó thì mất mặt lắm”, mấy lời này của Thẩm Tri Ý chẳng hề có chút giễu cợt nào.

Cô thậm chí còn hạ thấp giọng ra vẻ cầu xin cô ta, mau đưa Lệ Cảnh Minh cút đi càng xa càng tốt, đừng thả ra để anh gây họa hại người nữa.

Hạ Minh Nguyệt ở bên Lệ Cảnh Minh lâu rồi, tâm tư cũng u ám như anh vậy, nghi thần nghi quỷ, coi lời khuyên thành lời lừa bịp.

“Thẩm Tri Ý, cô châm chọc làm gì, cô thật sự cho rằng cô ngồi trên vị trí kia là có thể coi tôi là tình nhân, là kẻ thứ ba sao? Khi tôi ở bên Cảnh Minh, cô còn không biết đang ở đâu, cô không đọc mấy lời mắng chửi cô trên mạng hả!”
Thẩm Tri Ý liếc mắt nhìn cô ta, ưu điểm nhất trên mặt Hạ Minh Nguyệt là dáng vẻ “ngây thơ” giả bộ kia, bây giờ khi cô ta tức giận, trông cô ta như một con đà điểu đang nổi điên, mỏ nhọn tai khỉ, chẳng hề xinh đẹp.

Thẩm Tri Ý càng ngày càng không hiểu mắt Lệ Cảnh Minh có bị mù không, nhiều năm như vậy mà không thấy rõ?
Thẩm Tri Ý nghĩ một chút: “Trên mạng mắng thế nào tôi không quan tâm, nhưng nếu cô lợi hại, cô có thể khiến Lệ Cảnh Minh ký khỏi giấy ly hôn rồi đuổi tôi ra khỏi nhà”.

Cô có làm được không? Không thể.

Mấy câu này của Thẩm Tri Ý truyền đến tai Hạ Minh Nguyệt, rõ ràng là mấy lời khiêu khích, nếu cô ta có thể khuyên Lệ Cảnh Minh ly hôn thì sao phải khổ sở chờ đợi bốn năm!
Hạ Minh Nguyệt càng ngày càng hận Thẩm Tri Ý, nhà họ Thẩm sụp đổ rồi, Thẩm Tri Ý như một con chó mất nhà, cô ta không hiểu Thẩm Tri Ý lấy tư cách gì để ngông cuồng như vậy, dám chế giễu cô ta.

“Nếu như cô còn biết xấu hổ thì tự động rời khỏi Cảnh Minh đi, bây giờ anh ấy không ly hôn với cô chẳng qua chỉ coi cô như công cụ tiết dục, anh ấy chưa từng yêu cô”.

Thẩm Tri Ý đau lòng, mặt cô lạnh lẽo.

Hạ Minh Nguyệt mỉm cười khiêu khích, nói tiếp: “Dù cô nỗ lực nhiều năm như vậy, người Cảnh Minh yêu luôn là tôi”.

Cô ta lấy ví dụ: “Anh ấy sẽ đi xem phim với tôi, sẽ cúi xuống buộc dây giày cho tôi, sẽ đích thân nấu cháo cho tôi ăn, anh ấy sẽ nhớ sinh nhật của tôi, hằng năm sẽ tỉ mỉ chọn quà cho tôi, cùng tổ chức sinh nhật với tôi, sẽ nói những câu tình cảm bên tai tôi, Thẩm Tri Ý anh ấy đã từng làm vậy với cô chưa?”
Chỉ cần anh có thể làm một chuyện trong số đó thôi, tình yêu bao năm qua của cô sẽ không hóa thành tro tàn như ngày nay.

Tất cả những gì Hạ Minh Nguyệt nói đều là những thứ cô luôn muốn ở Lệ Cảnh Minh.

Một Lệ Cảnh Minh cầm kẹo hồ lô dỗ cô.

Thẩm Tri Ý mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Cô bảo Lệ Cảnh Minh yêu cô, làm nhiều việc vì cô, nhưng anh ta không ly hôn với tôi, cũng không ở bên cô.

Hạ Minh Nguyệt, chỉ cần có một ngày anh ta không ly hôn với tôi, cô vĩnh viễn chỉ là một cô tình nhân trong bóng tối, đây chính là điểm khác biệt giữa tôi và cô”.

Điều Hạ Minh Nguyệt hận nhất bây giờ đó là bị người ta chỉ vào mắng là tình nhân: “Tôi không phải tình nhân, là cô chia rẽ chúng tôi”.

“Tôi chia rẽ các người?”, Thẩm Tri Ý mỉm cười đầy ẩn ý, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Hạ Minh Nguyệt, cô có cần tôi nhắc cô bốn năm trước giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Mặt Hạ Minh Nguyệt trắng toát, cô ta mím đôi môi mỏng, không kìm được lùi về sau.

Thẩm Tri Ý từng bước ép sát: “Sao tôi ngồi trên vị trí này, cô mới là người hiểu rõ nhất chứ, cả tôi lẫn cô đều biết rõ tại sao năm đó cô xảy ra tai nạn, bốn năm trước tôi đã cho cô cơ hội rồi, cô vứt đi thì đừng có trách người khác”.

“Còn nữa, tôi không ngần ngại nói với cô, tôi không còn hứng thú với Lệ Cảnh Minh nữa rồi, chúc đồ chó má hai người mãi ở bên nhau”, Thẩm Tri Ý khẽ mím môi.

Hạ Minh Nguyệt tức giận nói: “Cô mắng ai vậy!”
“Cô nghĩ là ai thì là người đó đó”, cô chưa bao giờ chịu nổi cảnh bị người khác bắt nạt, vốn nước sông không phạm nước giếng, nhưng Hạ Minh Nguyệt cứ chọc vào cô.

“Hạ Minh Nguyệt, có thời gian thì cô quấn lấy Lệ Cảnh Minh đi, tốt nhất là hút cạn anh ta, như vậy tôi cũng thoải mái hơn nhiều”.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, chắc là người đưa đồ ăn đến rồi, Thẩm Tri Ý chẳng thèm để ý đến cô ta, đang định rời đi Hạ Minh Nguyệt liền cao giọng mắng.

“Thẩm Tri Ý cô là đồ của nợ!”
Thẩm Tri Ý dừng bước.

Giọng nói chua ngoa của Hạ Minh Nguyệt tiếp tục vang lên: “Thẩm Tri Ý cô là đồ nặng nợ, kết hôn với Cảnh Minh bốn năm mà chẳng kiếm chác được gì, còn khiến nhà họ Thẩm táng gia bại sản, đúng rồi, cô biết tại sao bố cô nhảy lầu chết không?”
Sắc mặt Thẩm Tri Ý tái mét, cô cuộn chặt nắm đấm, ép bản thân phải bình tĩnh lại, há miệng hỏi: “Tại sao?”
Hạ Minh Nguyệt mím môi, mỉm cười thâm độc: “Chẳng sao cả, chẳng qua tôi đưa cho ông ta xem mấy lời lẽ sỉ nhục cô trên mạng thôi, thuận tiên nói cho ông ta tin nhà họ Thẩm đã phá sản, sức chịu đựng của ông ta vốn kém, nên trên đường đến phiên tòa thứ hai, ông ta đã nhảy lầu”.

Tròng mắt Thẩm Tri Ý mở lớn, hai bàn tay nằm trên bắp đùi cuộn chặt, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay nhưng cô vẫn chẳng cảm thấy gì.

Khuôn mặt Hạ Minh Nguyệt từ từ trở nên vặn vẹo: “Đúng là đáng tiếc, năm nay bố cô chưa đến năm mươi, ông ta vốn không cần chết, tiếc là lại trở thành vật hy sinh của cô và Cảnh Minh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui