Thẩm Tri Ý cuộn mình lại trong chăn, mắt cô cay xè vì mùi nước thuốc cay mũi.
Lệ Cảnh Minh không biết nên nói gì, đưa thuốc xong bèn đứng lên cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Tiếng nước trong phòng vang lên, Thẩm Tri Ý gắng sức ngồi dậy lấy thuốc trong ngăn kéo, cũng không uống nước mà cứ thế uống thuốc.
Lệ Cảnh Minh tắm rất nhanh, mười phút sau đã đi ra, anh leo lên giường ôm chặt cả người Thẩm Tri Ý và chăn vào lòng.
Thẩm Tri Ý bị anh mạnh mẽ ôm vào lòng cảm thấy không thoải mái, cô hơi động đậy, cuối cùng không kiên nhẫn nói: “Anh có thể đổi phòng ngủ không?”
“Tôi đổi sang phòng nào?”
Thẩm Tri Ý mệt mỏi nói: “Nhiều phòng như thế, anh không tìm được phòng nào thì đến phòng Hạ Minh Nguyệt ngủ đi, chẳng phải tối hôm trước anh ngủ ngon lắm sao?”
“Tôi ngủ bên phòng cô ấy lúc nào?”
Cả người Thẩm Tri Ý cứng đờ, Lệ Cảnh Minh chưa từng ngủ với Hạ Minh Nguyệt ư? Vậy hôm qua Hạ Minh Nguyệt để lộ vết thương trên cổ cho cô xem… còn nói mấy lời kia là có ý gì?
Thẩm Tri Ý không tin Lệ Cảnh Minh nhưng cũng nghĩ anh không cần thiết phải nói dối cô.
Dù tối hôm trước họ không ngủ cùng nhau thì quen biết nhiều năm như thế chắc chắn chuyện gì nên làm và không nên làm cũng đã làm hết cả rồi, về bản chất chẳng có gì khác nhau cả.
Sắc mặt Thẩm Tri Ý thay đổi, cuối cùng cô chọn im lặng.
“Tôi và Minh Nguyệt không như cô nghĩ đâu”.
Thẩm Tri Ý chế nhạo: “Tôi nghĩ thế nào cơ?”
Cô chế nhạo như thế, Lệ Cảnh Minh không cảm thấy giận mà ngược lại còn thấy khá thú vị.
“Ghen sao?”
Im lặng là thừa nhận, Thẩm Tri Ý càng không nói gì, Lệ Cảnh Minh càng chứng thực suy đoán của mình.
Lệ Cảnh Minh khẽ cười, ôm Thẩm Tri Ý chặt hơn, đầu tựa vào sát bên tai cô nói: “Tôi chưa từng xảy ra quan hệ gì với Minh Nguyệt, càng chưa từng ngủ chung một phòng với cô ấy, hài lòng chưa?”
Sao có thể… Lệ Cảnh Minh và Hạ Minh Nguyệt ở bên nhau ngần ấy năm, còn ân ái ngọt ngào trước mặt cô, sao có thể chưa từng xảy ra chuyện gì được?
“Anh không phát sinh quan hệ gì với cô ta thì liên quan gì đến tôi”, Thẩm Tri Ý giấu mặt đi, né tránh khí nóng thở vào người cô.
“Lẽ nào cô không cảm động sao?”
Thẩm Tri Ý bật cười, đôi lông mi trời sinh đã đẹp, bây giờ khi cười rộ lên lại càng quyến rũ, ánh mắt lạnh lùng trong bóng tối như có chứa độc.
“Không cảm động, trí nhớ của tôi tốt, sẽ không vì một chút ngọt ngào mà quên mất cả người đầy vết thương của tôi là do ai gây ra”.
Thủ đoạn mà Lệ Cảnh Minh thường dùng là đánh người ta một cái, sau đó lại cho một viên kẹo dỗ dành, đôi khi ngay cả kẹo cũng lười cho, sự dịu dàng của anh như là một đồ vật xa xỉ với Thẩm Tri Ý, cô từng khát vọng nhưng chưa từng nhận được.
Nhưng bây giờ… cô cũng không cần nữa.
Lệ Cảnh Minh không ngờ anh đã hạ mình thấp như thế mà Thẩm Tri Ý lại không biết điều.
Lần đầu anh cảm thấy xa lạ với Thẩm Tri Ý trong lòng cứ như chưa từng quen biết.
Đây vẫn là Thẩm Tri Ý bỏ thể diện luôn đuổi theo phía sau anh ư? Vẫn còn là Thẩm Tri Ý trong mắt đều là anh, nhìn thấy anh sẽ cười? Thẩm Tri Ý luôn nhân nhượng vì lợi ích cho tất cả…
Trong đầu Lệ Cảnh Minh xuất hiện một trang tin tức của Thẩm Tri Ý mà anh nhìn thấy vào vài năm trước, Thẩm Tri Ý trong video đối mặt với rất nhiều câu hỏi sắc bén và dồn dập của phóng viên nhưng thái độ của cô vẫn rất bình tĩnh, gặp câu hỏi hóc búa luôn đáp trả lại khiến mấy phóng viên láu cá đó không phản đòn lại được.
Cách làm việc của Thẩm Tri Ý khiến người ta không hề nhận ra cô chỉ mới hai mươi ba tuổi, thong dong điềm tĩnh, đôi khi còn giống hệt một con cáo già trong chuyện tiếp khách làm ăn.
Rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả? Tại sao thái độ mà Thẩm Tri Ý đối với anh lại thay đổi?
Lệ Cảnh Minh không dám nghĩ, dù đó chỉ là tưởng tượng, trái tim anh vẫn khó chịu như bị kim đâm trúng.
Bỗng nhiên Lệ Cảnh Minh giơ tay về phía gương mặt Thẩm Tri Ý, còn chưa hạ tay xuống thì Thẩm Tri Ý đã nhắm tịt mắt lại, hàng mi run rẩy, môi cũng mấp máy.
Đây là phản ứng trong vô thức, Thẩm Tri Ý nhìn thấy Lệ Cảnh Minh đưa tay đến gần mặt mình nên cứ tưởng anh muốn đánh cô.
Trái tim Lệ Cảnh Minh lại quặn lên, nhói đau hơn cả lúc nãy.
Anh vuốt ve gương mặt Thẩm Tri Ý: “Rõ ràng nhát gan hệt như con thỏ nhỏ, vậy mà cứ cố tình nói mấy câu chọc tức tôi.
Cô nói xem, có phải là cô thèm ăn đòn không, đã bị thương khắp người mà vẫn không biết ghi nhớ”.
Nhớ thì chưa chắc nhớ, nhưng con người chắc chắn sợ đau.
Thẩm Tri Ý ngước mắt lên, sự lạnh lùng trong đôi mắt vẫn chưa mất đi.
Một Thẩm Tri Ý thế này khiến Lệ Cảnh Minh cảm thấy hơi mệt mỏi.
Thẩm Tri Ý như một con nhím, thái độ mềm hay cứng đều không thích.
Đánh cô, thấy cô khóc thì anh không chịu được, cho cô kẹo thì bây giờ cô lại không cần, là kiểu cố chấp điển hình.
Cả hai giằng co một hồi, cuối cùng, Lệ Cảnh Minh che mắt cô lại: “Ngủ đi”.
Lệ Cảnh Minh không muốn nói nhiều với cô nữa, sợ đối phương kích động rồi lại làm vết thương vừa băng bó bị chảy máu.
“Một khi chúng ta chưa ly hôn thì cô vẫn là vợ tôi”.