Nếu có một linh hồn yêu em

Chương mười ba: Sự Thay Đổi
Có lẽ cuộc sống của một linh hồn còn quá xa lạ với tôi, hoặc có quá nhiều điều về nó mà tôi không lường hết được. Những hạt mưa tí tách rơi và bụi nước bám mờ ô cửa sổ nơi căn phòng của Lâm Hải. Anh ta đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng cùng tờ báo mở lớn trước mặt. Khả Di đang lúi húi rán trứng ở trong bếp, tiếng xì xèo của dầu rán cùng tiếng loảng xoảng của xoong chảo va nhau cho thấy cô ấy khá tất bật.  Chiếc tạp dề đeo trên người ôm gọn vòng eo nhỏ của Khả Di, lọn tóc loăn xoăn rủ xuống vai cô ấy. Những giọt mồ hôi đọng lại trên trán trên cằm và trên bầu ngực Khả Di nơi vị trí thứ hai chiếc cúc không cài từ trên xuống.  Chính xác thì một bà nội trợ cũng có một vẻ quyến rũ đến chết người!
 
- Anh có cần thiết phải nhìn như ăn tươi nuốt sống cô nàng xinh đẹp của anh như vậy không?- Lâm Hải đưa tách tràn lên miệng làm một ngụm và nhìn tôi cười khùng khục- Công nhận là người cô ta ngon thật
 
- Đọc báo đi! Không phải việc của anh! – Tôi vẫn dán chặt ánh mắt vào chiếc eo thon nhỏ của Khả Di, chẳng mảy may quan tâm tới lời Lâm Hải nói.
 
Lâm Hải nhếch mép cười, Anh ta gác một chân lên ghế và chăm chú đọc tờ báo, căn phòng chỉ còn âm thanh của tiếng lật giấy lạch xạch..Được chừng năm phút, cái nhìn của tôi chuyển qua Lâm Hải. Anh ta mau chóng nhận ra cái nhìn đó:
 
- Này!…- Lâm Hải buông tờ báo xuống, la toáng lên- Anh không cần nhìn tôi như vậy!  Người tôi đâu có khúc nào ngon như thiên thần của anh đâu!
 
Lâm Hải nói xong còn dơ tay làm động tác như các lực sĩ biểu diễn trên ti vi với cơ bắp cuồn cuộn và nhìn tôi cười đắc thắng. Tôi toan lên tiếng, nhưng Khả Di đã bê đĩa trứng lại phía bàn từ lúc nào. Giọng nói nhỏ nhẹ của cô ấy cắt ngang lời tôi:
 
- Anh đang nói chuyện với ai vậy, Lâm Hải?- Khả Di há hốc mồm ngạc nhiên rồi nhìn chăm chăm vào vị trí tôi ngồi, đôi mắt cô ấy nheo lại. Thứ cô ấy nhìn thấy chỉ là một khoảng trống.
 
- À…Tôi chỉ…- Lâm Hải lúng túng-…Tôi chỉ làm mấy động tác vận động thôi mà ( Anh ta lại dơ cơ bắp ra khoe như đã làm với tôi lúc trước)….Cô thấy đấy… Tôi kết hợp luôn cả tập kịch và học lời thoại.
 
Khả Di bụm miệng cười trong khi mặt Lâm Hải méo xệch, anh ta đưa mắt nhìn tôi rồi cười trừ trong khi tôi chỉ muốn nện cho Lâm Hải một trận. Nhưng rõ ràng mấy câu chuyện bịa đặt của Lâm Hải luôn có tác dụng đánh lạc hướng Khả Di rất tốt.
 
- Tôi không biết là anh học cả Kịch…- Khả Di nhăn mặt- Xem nào, anh học thiết kế tháp bằng dĩa ăn, đã từng kiện tôi ra tòa bằng những điều luật ngớ ngẩn… Và bây giờ là Kịch- Khả Di cười ngặt nghẽo- Vở gì vậy?
 
- Romeo và Juliet- Lâm Hải đáp không cần nghĩ- Tôi muốn đóng vai Romeo nhưng bây giờ sẽ không cần nữa… Cô thấy đấy, Romeo đâu được ăn món trứng ngon lành do một thiên thần xinh đẹp như cô nấu thế này!
 
Không biết câu nói đùa của Lâm Hải văn hoa cỡ nào nhưng gương mặt Khả Di đỏ ửng lên ngượng ngùng. Lâm Hải điềm nhiên dùng dĩa cắt một miếng trứng ra và đút tỏm vào mồm, ăn một cách ngon lành. Chừng như chưa đủ cho những gì anh ta muốn thể hiện, Lâm Hải bồi thêm câu nói nữa:
 
- Nếu tôi là Romeo…Liệu cô có thể là Juliet được không nhỉ?
 
Lúc nói câu này, anh ta không hề nhìn tôi, nên không biết gương mặt tôi nóng phừng phừng ột cảm giác khó chịu.  Khả Di rõ ràng bị những câu nói cợt nhả của Lâm Hải làm phân tâm. Cô ấy dùng giấy ăn chà nhẹ lên mặt bàn, che giấu đi sự ngượng ngùng trên nét mặt:
 
- Với tài ăn nói của anh, yên tâm sẽ có hàng tá cô gái xếp hàng xin làm Juliet- Khả Di cười trêu chọc lại.
 
- Tôi chỉ cần cô thôi! – Lâm Hải nói nhanh như không cần suy nghĩ.
 
Xém chút nữa tôi bật ngửa người ra khỏi chiếc ghế vì câu nói táo bạo của anh ta…Khả Di cũng sững người lại. Mặt cô ấy càng đỏ hơn. Một thoáng im lặng rồi chính Lâm Hải là người phá tan không khí ngại ngùng trong phòng..
 
- Ý tôi là…Tôi chỉ cần cô nấu món trứng này giúp tôi thôi!Chỉ món trứng này – Lâm Hải mỉm cười ranh mãnh rồi liếc xép sang phía tôi ngồi.
 
Khả Di cũng cười, vẻ dè dặt và e thẹn không giấu được trên gương mặt cô ấy. Tôi nhìn trân trân vào gương mặt đó, cảm giác sợ hãi và băn khoăn. Hai năm trước, gương mặt này cũng đỏ bừng lên ngượng nghịu lúc tôi buông lời tán tỉnh cô ấy, hệt như lúc Lâm Hải bày trò bây giờ. Một nỗi lo sợ mơ hồ dâng lên trong lòng tôi…Nỗi sợ ấy lớn dần lên cho đến khi Khả Di quay lưng đi vào bếp. Tôi lao người lại gần Lâm Hải và nhìn chăm chăm vào mặt anh ta. Cái nhìn bừng bừng những giận dữ và cáu kỉnh:
 

- Thôi nào… Thôi nào…– Lâm Hải không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, anh ta e dè nhìn chiếc cốc trên mặt bàn rung lên dữ dội, nuớc trong cốc sánh ra bên ngoài- Anh làm tôi sợ đấy!
 
- Anh đang làm cái quái gì vậy?- Tôi gào lên – Tán tỉnh Khả Di à? Có phải anh muốn thế không? Có phải không?
 
Nước trong cốc đã đổ tràn ra mặt bàn, chiếc tách uống trà tự động nứt ra một vệt và vỡ đôi làm hai mảnh, chiếc khăn trải bàn tung lên phần phật và gương mặt Lâm Hải cũng như chiếc tách vỡ kia, tái mét những hoảng hốt.
 
- Nghe này....- Lâm Hải nói từ tốn, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi không một chút e dè - Anh đang ghen với tôi… Tôi nhận ra điều đó… Nhưng Tuấn Vũ à… Anh làm thế để làm gì cơ chứ?
 
“Để làm gì cơ chứ?” – Câu nói của Lâm Hải làm tôi khựng lại. Cơn tức giận dịu dần trong tôi và chuyển sang một trạng thái bồi hồi đến khó tả. Lâm Hải nói đúng! Chính xác thì tôi đã ghen với Lâm Hải, tôi ghen với một người bình thường khi tôi nhận ra mình thua kém anh ta về mọi mặt.  Cảm giác nhận ra mình thất bại còn khiến tôi đau đớn hơn cảm giác ghen tuông trước những lời bông lơi kia. Huống hồ với thân phận tôi lúc này, tôi đâu có thể mang lại hạnh phúc cho Khả Di được nữa. Lâm Hải nhìn tôi thách thức, cái nhìn tinh ranh của anh ta như chạm thấu mọi suy nghĩ đang dày vò  tâm trí tôi và làm tôi thêm bấn loạn. Câu nói cuối cùng của Lâm Hải chấm dứt toàn bộ những ngổn ngang bấn loạn đó:
 
- Vũ! Di Di cần một ai đó ở bên... Ít nhất là trong lúc này!
 
Và cái kẻ mà Lâm Hải cho rằng vô cùng thích hợp để ở bên Khả Di theo như lời anh ta nói, chính là… Trần Lâm Hải . Thậm chí Lâm Hải chẳng may may quan tâm xem tôi có hài lòng với sự sắp xếp này không nữa! Những suy nghĩ của Lâm Hải tôi không tài nào hiểu được nhưng tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về chúng.
Chương 14.1:
 
Buổi Hẹn Hò đầu tiên
 
 
Tháng mười, tiết trời đổ sang thu, gió heo heo lạnh. Nền trời cao xanh và thẳm sâu tựa như một hồ nước khổng lồ phiá trên cao rọi xuống. Trong vắt vô ngần. Lâm Hải quả là “bậc cao nhân” trong việc tán tỉnh phụ nữ khi một tuần sau đó, anh ta sắp xếp được cái hẹn thứ hai với Khả Di. Việc này không làm tôi thấy bất ngờ bằng việc Khả Di chấp nhận lời mời đi ăn trưa cùng Lâm Hải với thái độ vui vẻ khác thường. Cô ấy nhún nhẩy trước gương trong bộ váy xòe khá đơn giản nhưng quyến rũ màu hồng phấn. Không cần trang điểm nhưng Khả Di của tôi nhìn rất tuyệt vời!  
 
- Di Di! Hôm nay đi mua sắm với mình nhé! – Là Thục Loan, chất giọng chua lòm của cô ấy vang lên dù Khả Di đã để điện thoại cách xa tai một đoạn, tôi vẫn còn nghe rõ - Mới có vài mẫu áo mới nhập về! Đẹp hết xảy!
 
- Hôm nay không được rồi- Khả Di nói với giọng tiếc rẻ - …Mình có hẹn…
 
- Wow! Chu choa… - Thục Loan la lên - Cô nàng tự kỉ của tôi bắt đầu thay đổi rồi kìa… Anh chàng nào tốt số vậy?
 
- Uhm… Lâm Hải…
 
- Hả?- Thục Loan giật mình, cô ấy hỏi dồn dập – Di Di…Sao lại là anh ta được?
 
- Thôi… Mình trễ hẹn mười lăm phút rồi. Chỉ là đi chơi thôi mà! Không có chuyện gì đâu- Khả Di lúng túng và có phần ngượng nghịu -…Bye cậu nhé, Thục Loan. Tối về mình sẽ kể cậu nghe!
 
Khả Di cúp máy rồi, tôi còn kịp nghe thấy Thục Loan la lên trước khi tiếng tút tút ở đầu dây bên kia vọng lại. Chần chừ trước gương thêm một lúc, Khả Di với tay lấy chiếc túi xách trên bàn rồi vội vã dời khởi căn hộ. Bầu trời An Dương cao thăm thẳm. Những cơn gió lành lạnh đầu thu tạt qua làm những chiếc lá úa vàng trên cây vội vã nói lời tiễn biệt trước khi về với đất. Khả Di của tôi cũng tất bật và vội vã như vậy.
 
- Anh chờ tôi lâu không? – Di Di nhoẻn cười khi thấy Lâm Hải đang đứng đợi cô ấy ở gần cột đèn tín hiệu.
 
- Cô hỏi tôi lâu không à? – Lâm Hải đáp với vẻ ngao ngán, anh ta còn chẳng buồn liếc sang tôi một cái- Điều 247, Luật hình sự quy định….
 

- Thôi…thôi…- Khả Di la lên tru tréo, cô ấy còn đưa tay lên che miệng Lâm Hải lại- Tôi biết điều luật đó rồi… Tôi nhận lỗi, được chưa nào?
 
- Làm sao cô biết chứ?- Lâm Hải đột nhiên cười phá lên- Điều 247 đó quy định, tất cả đàn ông trên thế giới sinh ra là để chờ phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ đẹp như cô!
 
Câu nói của Lâm Hải làm cả tôi lẫn Khả Di ngớ người ra một lúc. Anh ta nhìn tôi nháy mắt cười, trong khi Khả Di ngượng nghịu đỏ bừng mặt. Con gái thật lạ! Họ cứ như những sinh vật thèm khát lời khen dù trực tiếp hay gián tiếp. Nhìn gương mặt vẫn chưa hết đỏ của Khả Di, lại nhìn sang gương mặt phởn phơ của Lâm Hải mà tôi chỉ muốn thụi cho anh ta một quả thật mạnh. Nhưng không thể bác bỏ, rằng những lời khen của Lâm Hải rất mùi mẫn và được lòng phụ nữ. Anh ta quả là một tay sát gái cừ khôi!
 
- Lâm Hải! Tôi muốn chơi gắp thú!- Khả Di e dè hỏi lúc chúng tôi đi ngang qua công viên trung tâm.
 
Vậy là mười phút sau, thay vì đi thẳng đến quán ăn như dự định, Khả Di hân hoan với trò chơi mới. Tuy nhiên, người gắp thú lại là Lâm Hải.
 
- Lâm Hải! Tôi muốn gắp con thỏ này! – Khả Di la lên- Cả con khỉ này nữa!
 
Nhưng phải khó khăn chật vật lắm Lâm Hải mới chạm được vào nó chứ chưa nói gì đến chuyện gắp những con vật xinh xắn đó ra khỏi ống. Vì cứ lần nào anh ta sắp tóm được con thú là y rằng tôi lại làm nó tự động bay ra ngoài. Lâm Hải cáu tiết, ném cái nhìn tức tối sang phía tôi, trong khi Khả Di xị mặt ra khi phải đợi lâu quá. Trò chơi kết thúc khi Lâm Hải nhăn nhó rời khỏi đó với hai cánh tay đau ê ẩm và mỏi nhừ cùng con ếch bé tẹo. Anh ta dứ dứ nắm đấm về phía tôi dọa dẫm, trong khi tôi tỉnh bơ bước song song bên cạnh Khả Di. Con ếch bằng bông có vài đốm loang phía lưng và cái mông bèn bẹt lè lưỡi ra như cười nhạo Lâm Hải.
 
- Cô thích đồ ăn Trung Quốc chứ? – Lâm Hải hỏi. – Món Vịt quay của Trung Quốc rất hấp dẫn đó- Lâm Hải gợi ý lúc chăm chú xem xét thực đơn của nhà hàng.
 
- Tôi không thích đồ ăn Trung Quốc- Khả Di cười-  Họ thường dùng  rất nhiều dầu khi nấu ăn, anh gọi đồ ăn Việt là được rồi.
 
- Xem nào cô đang kì thị người Tàu đấy nhé! Quan điểm chính trị vững vàng và  rõ ràng đấy nhỉ! – Lâm Hải cợt nhả- Ít ra thì chúng ta cũng nên biết ơn chủ tịch Hồ Cẩm Đào về món vịt quay ngon lành đó!
 
- Lâm Hải! - Khả Di bật cười- Anh  gọi đồ ăn đi, tôi đói ngấu rồi này!
 
Lâm Hải xoay xoay tờ thực đơn trong tay, gương mặt đắc ý và thỏa mãn. Anh ta nhìn ngắm hồi lâu cái thực đơn rồi nhanh chóng gọi cô phục vụ gần đó:
 
- Ồ…không đồ ăn Trung Quốc…Tốt thôi !- Lâm Hải nhún vai- Tôi muốn món số 6, số 15, 17 và 25 này. Ngoài ra tôi muốn món vịt quay theo kiểu..Việt Nam nữa!
 
Cô phục vụ ghi nhanh thực đơn theo lời Lâm Hải nói, duy có yêu cầu cuối cùng làm cô ta há hốc mồm ngạc nhiên và lúng túng. Khả Di cười ngặt nghẽo còn Lâm Hải, anh ta nháy mắt cười tinh quái với cô phục vụ. Gương mặt đẹp trai cùng đôi mắt sâu hút hồn của Lâm Hải làm cô ta ngại ngùng quay đi và không thắc mắc thêm điều gì nữa.
 
Gió mơn man đùa giỡn với những chiếc lá và ve vuốt thân cây mềm. Tiếng còi xe ồn ã dưới lòng đường tạo lên một bản hòa tấu thú vị cho dòng người ngược xuôi tấp nập. Họ vẫn vội vã đi. Khả Di và Lâm Hải đi dạo cùng nhau trên hè phố, trong khi tôi im lặng đi bên cạnh cô ấy. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác sự có mặt của mình thật thừa thãi và vô duyên. Lâm Hải thi thoảng liếc sang phía tôi và mỉm cười. Vẫn cái nụ cười hệt như lần đầu tiên tôi gặp anh ta trong bệnh viện. Nụ cười đó làm tôi có cảm giác mông lung ột điều gì đó chẳng lành. Nhưng là điều gì, tôi thậm chí không biết nữa…
 
- Cô Di…Tôi có cái này cho cô…- Lâm Hải nhẹ nhàng lấy ra một chiếc túi nhỏ lúc chúng tôi ngồi trên taxi ra về - Một món quà…
 
- Cho tôi sao?- Khả Di lúng túng, dường như những thú vị nho nhỏ mà Lâm Hải tạo ra luôn làm cô ấy bất ngờ-...Nhưng…Hôm nay đâu phải sinh nhật tôi?
 
- Hahaa…Chỉ là kỉ niệm cho buổi đi chơi đầu tiên của chúng ta thôi- Lâm Hải cúi mặt xấu hổ, nhưng ánh mắt anh ta bừng lên vẻ tinh nghịch.
 

- Để xem nào..- Khả Di vẫn còn phấn khích, cô áy thọc tay vào trong túi và nhanh chóng lôi món quà mà Lâm Hải tặng ra-…Cái gì thế này… Ôi… Lâm Hải!!! Tôi sẽ giết anh!
 
Trước mặt tôi là chiếc áo chíp màu đỏ rực viền đăng ten đen, có in nổi hình mấy bông hoa hồng đầy quyến rũ được Khả Di trang trọng nâng lên và dí sát mặt quan sát với vẻ sững sờ không che giấu được. Mặc dù biết Lâm Hải là một tay cà chớn số một mà tôi từng gặp nhưng tôi vẫn không thể ngờ anh ta lại có thể tặng thiên thần xinh đẹp của tôi món quà..kì cục đó! Khả Di cất vội món đồ trở lại túi, mặt cô ấy đỏ bừng ngượng nghịu trong khi Lâm Hải cười ngặt nghẽo. Anh ta còn quay sang bồi thêm mấy câu trêu chọc  Khả Di với vẻ tưng tửng:
 
- Hàng Lamour chính hãng đó! Nếu cô thích tôi có thể giúp cô mặc nó!
 
Khả Di đấm nhẹ vào vai Lâm Hải, đoạn nhéo vào tay anh chàng đó một cái thật mạnh khiến Lâm Hải la lên oai oái… Cô ấy ngượng chin cả mặt đến độ không nói được lời nào, nhưng điều kì lạ là Khả Di có vẻ không hề cảm thấy khó chịu về những lời đùa cợt của Lâm Hải. Điều này làm tôi khổ tâm và lo lắng hết sức. Bác tài xế già ngồi phía trước cũng cười khùng khục khi kịp liếc thấy món quà mà Khả Di giấu vội đi qua tấm gương gắn phía trên đầu. Tôi tự hỏi, nếu bác ta biết về sự có mặt của một linh hồn trong xe như thế này, liệu nụ cười kia có còn tươi như vậy?
 
Lúc tiễn Khả Di lên nhà, tôi cố ý nán lại dưới tầng một. Đợi cho dáng người mảnh khảnh trong chiếc váy hồng phấn của Khả Di biến mất sau cánh cửa thang máy, tôi nhào đến chỗ Lâm Hải:
 
- Thôi nào…Anh bạn… - Lâm Hải cười cầu hòa và lùi lại một chút- Tôi biết là anh có thể sẽ giết tôi…  Nhưng ít nhất anh cũng nên xem xét món quà tôi tặng thiên thần của anh chứ! Nó khá là hấp dẫn đó!
 
Ngay sau khi cụm từ “hấp dẫn” thốt ra khỏi miệng Lâm Hải, chiếc đèn chùm gần đó rung lắc dữ dội và rơi xoảng ngay dưới chân anh ta. Chỉ cần nhích một bước nữa thôi thì gương mặt đẹp trai của Lâm Hải đã có cơ hội thay thế cho chiếc chụp đèn duyên dáng. Lâm Hải trợn tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt anh ta lộ vẻ hốt hoảng. Tôi bắt chước lại cái điệu bộ phởn phơ và tưng tửng của Lâm Hải:
 
- Nó hoàn toàn không phải tại tôi… Có lẽ cái chụp đèn đó cũ quá rồi!
 
- Nghe này anh bạn..- Lâm Hải vuốt nhẹ chiếc cằm nhẵn nhụi của mình, như hi vọng sau mấy lần vuốt ve như vậy, râu sẽ mọc ra-..Tôi và anh đã thỏa thuận rồi.. Tôi sẽ giúp anh chăm sóc Khả Di…. Cô ấy cần một người tử tế ở bên cô ấy!
 
- Cái thỏa thuận chết tiệt đó tôi chưa hề đồng ý!- Tôi cáu kỉnh gào lên- Và anh là kẻ tệ hại nhất mà tôi gặp!
 
- Được thôi…Tốt thôi- Lâm Hải chợt đột ngột thay đổi thái độ, anh ta ném cái nhìn khinh khỉnh về phía tôi- Vậy thì hãy làm đi! Hãy đến bên thiên thần xinh đẹp của anh và gào lên với cô ấy rằng , anh vẫn ở đây, anh vẫn bên cô ấy, anh vẫn yêu cô ấy… Anh muốn vậy đúng không?
 
Tôi im lặng không đáp…Tôi nhìn vào mắt Lâm Hải và anh ta nhìn lại tôi. Sau cuối, anh ta thở hắt ra, ôm lấy đầu và quay ngoắt người đi ra cửa. Trước khi đi, anh ta còn nhếch mép cười khiêu khích tôi lần nữa:
 
- Tôi nghĩ anh sẽ sớm phải chấp nhận thỏa thuận của tôi thôi – Lâm Hải cười phá lên- Tối nay coi như anh may mắn! Không gã đàn ông nào cưỡng lại được màu đỏ hấp dẫn của chiếc áo đó đâu, kể cả…một linh hồn!
 
Lâm Hải đi rồi khi cánh cửa đóng sầm sau lưng tôi. Câu nói cợt nhả của anh ta lại kéo tôi trở về với thực tại và giúp tôi nhận ra mình là ai. Tôi là một linh hồn. Một linh hồn chỉ sống với nỗi thèm khát, kể cả nỗi thèm khát đó có nhỏ nhoi đến cỡ nào. Tôi chợt nhớ ra mình còn không thể làm được những việc đơn giản nhất, ví dụ như đánh răng vào buổi tối, hay đi tiểu vào bồn cầu như trước kia…Huống hồ việc to tát như đem lại hạnh phúc cho thiên thần xinh đẹp của mình, tôi càng không thể. Nhưng ít nhất, rõ ràng tôi có thể làm cô ấy nhận ra sự có mặt của tôi bên cạnh cô ấy… Một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu tôi…
 
Tất cả bóng đèn trong căn hộ đều tắt trừ bóng đèn trong phòng ngủ của Khả Di. Cô ấy vừa tắm xong và từ người cô ấy tỏa ra mùi hương thơm phức của tinh dầu bạc hà. Mùi hương này làm tôi dễ chịu và lấy lại được bình tĩnh. Khả Di nằm trên giường, chiếc điều khiển ti vi nằm lăn gần đó, nhưng cô ấy không mấy để ý đến chương trình ti vi mà tập trung nói chuyện điện thoại. Tôi dễ dàng đoán ra đó là Thục Loan:
 
- Trời đất! Vì sao anh ta lại có thể tặng cậu món đồ đó được- Thục Loan la lên- Nó chính xác là bộ đồ lót hãng L'amour sao! Không thể tin được đó!
 
- Cậu ghen tị với mình à? Thục Loan?- Khả Di phá lên cười – Thôi nào, một trò đùa vui thôi. Mình đoán đó là quà tạ lỗi cho bữa tối hụt lần trước!
 
- Cái này thú vị à nha…- Cô nàng Thục Loan cười khúc khích qua điện thoại- Cậu không kể với mình là cậu và anh ta đã từng hẹn hò đi ăn tối!
 
- Mình cũng muốn lắm…Nhưng thú thật nó chả thú vị gì- Khả Di cố gắng lấy giọng thiểu não nhất có thể- Chính xác thì hôm đó mình bị cho leo cây mà!
 
-Tặng đồ lót hiệu L'amour, một bữa trưa với thịt vịt quay béo ngậy và cho cậu leo cây trong lần hẹn hò đầu tiên- Thục Loan lẩm bẩm – Chà chà… Anh chàng này có vẻ chẳng vừa chút nào…
 
- Loan à.… Mình đã phải uống no nước lọc trong khi đợi anh ta đấy!
 
- Hahaha..- Tiếng cười sảng khoái của Thục Loan vọng lại qua điện thoại- Nước lọc miễn phí mà… À vâng, đợi một chút, tôi ra ngay đây…
 

- Gì thế Thục Loan?- Di Di hỏi – Cậu lại có khách à?
 
- Uhm… Mình phải ra ngoài bây giờ... Khả Di! Nói chuyện với cậu sau vậy! Cậu cứ thử cái áo lót L'amour đó đi! Nó chắc sẽ tuyệt lắm đấy!
Thục Loan cúp máy nhanh chóng còn nhanh hơn cả Khả Di lúc cô ấy ngại ngần khi bị phát giác đi chơi cùng Lâm Hải. Còn lại một mình trong phòng, máy điện thoại bị Khả Di ném lên chiếc gối gần chiếc điều khiển từ xa, rồi cô ấy nằm nhoài ra đấy. Đột nhiên Di Di bật dậy, cô ấy mỉm cười một mình rồi lại gần chiếc ghế nơi món quà của Lâm Hải nằm ở đó.
 
Khẽ lột chiếc áo dây mỏng tang bằng lụa đang quấn trên người ra và trút bỏ tất thảy những thứ đồ cô ấy cho là vướng víu, Khả Di nhẹ nhàng mặc bộ đồ Lâm Hải tặng lên người. Cô ấy đẹp quá, chiếc áo màu đỏ viền đăng ten tôn màu da trắng làm cô ấy có một vẻ quyến rũ đến kì lạ. Dù tôi vẫn còn những bực dọc với Lâm Hải, nhưng tôi không hề bực dọc với chiếc áo viền đen và bộ ngực như núi lửa đang phun trào của Khả Di trước mắt. Lâm Hải nói đúng, ngay cả một linh hồn cũng không thể cưỡng lại được sự mời gọi của “tòa tháp đôi” và những đường cong tuyệt mĩ trước mặt.  Khả Di ngắm nghía cơ thể kiều diễm của cô ấy trong gương với một vẻ kiêu hãnh không giấu giếm được. Tôi nhìn Khả Di đến ngây dại nhưng sự ngây dại và si mê đó lập tức bị nỗi sợ hãi mơ hồ lấn át. Thứ bám riết lấy tâm trí tôi là nụ cười nửa miệng và gương mặt đẹp trai của Lâm Hải. Dường như, khi thấy bất lực trước thứ quý giá sắp tuột khỏi tay mình, con người ta mới có động lực để tranh đấu. Lâm Hải đang tán tỉnh thiên thần xinh đẹp của tôi. Rõ ràng anh ta muốn cướp cô ấy khỏi tay tôi…
 
Ý nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu tôi lần nữa. Nó như một con rắn ích kỉ len lỏi vào mọi góc tối trong trái tim tôi làm lay động tâm hồn tôi. Nó bao bọc lấy tôi trong một cảm giác lồng lộn vì ghen tuông và đau đớn. Một cảm giác rất con người. Và vào chính giây phút đó, tôi quyết định hành động.
 
-Di Di! Cô ấy cần phải biết tôi vẫn đang tồn tại! Đinh Tuấn Vũ của cô ấy chưa bao giờ bỏ rơi cô ấy!
 
Chiếc rèm màu hồng ở gần cửa sổ bắt đầu tung bay phần phật dù ngoài trời hoàn toàn lặng gió. Đèn trong phòng nhấp nháy chẳng theo trật tự nào. Cánh cửa phòng đập rầm rầm và rung lắc dữ dội hệt như sự giận dữ của tôi lần đầu tiên chứng kiến cảnh Khả Di trong vòng tay của gã quán Bar nửa năm trước. Chỉ khác là lần này Khả Di không say ngật ngưỡng và sự cảm nhận tinh tế giúp cô ấy cảm nhận được điều bất thường gì đang xảy ra… Khả Di hoảng hốt trút bỏ bộ đồ Lâm Hải tặng ra khỏi người, cô ấy mặc vội chiếc áo ngủ lại và lùi về phía giường. Màn đêm và bóng tối như nuốt trọn cơ thể bé nhỏ của cô ấy trong sự hoảng loạn và lo lắng. Tôi nhìn như thôi miên vào con gấu bông đang say sưa ngủ trên giường. Con gấu choàng tỉnh dậy. Nó nhìn lại tôi. Đôi mắt tròn vo và đen sẫm của nó bắt đầu hấp háy....Đôi mắt ấy nhìn về phía Khả Di và cuốn băng cát-xét trong ngực con gấu đột ngột phát lên bài hát mà Khả Di vẫn thích… “Thiên thần của anh ơi…Anh không giàu, nhưng anh nguyện dâng hiến cho em cả thế giới…”  Tôi muốn gợi lại trong Khả Di những kí ức về mình…Dù chỉ một chút thôi, có lẽ cô ấy cũng sẽ bị tác động…Tôi gọi không ngừng tên cô ấy... “Di Di…Di Di”
 
Nhưng dường như ý định của tôi đi chệch với mong muốn. Di Di thất kinh đứng bật dậy, cô ấy kinh hãi nhìn lom lom vào mặt con gấu với vẻ khó hiểu. Con gấu cũng nhìn lại Khả Di và đột nhiên từ chiếc miệng được khâu bằng những đường chỉ, một nụ cười xuất hiện…Con gấu cũng bắt đầu gọi tên Khả Di, chất giọng trầm trầm, khàn khàn khiến tôi có cảm giác nghe lại đoạn băng ghi âm chính mình…Di Di sững người lại, rồi cô ấy cuống cuồng chạy khỏi phòng ngủ…Tiếng nhạc phát ra từ cuốn băng cát-xét vẫn đều đều vang lên. Da diết mà ma quái. Cô ấy bấu víu vào cánh cửa rồi men ra phòng khách.  Tôi vội vã đuổi theo. Điều gì khiến Khả Di hoảng hốt như vậy? Sự xuất hiện của tôi? Khả Di- cô ấy hoàn toàn không chuẩn bị tâm lí cho sự xuất hiện này. Hằng đêm cô ấy vẫn gọi thầm tên tôi trong những giấc mơ- chỉ là trong mơ thôi, còn tôi, mọi phút mọi giây, tôi không ngừng nghĩ về cô ấy… Sự hoảng loạn của Khả Di làm tôi thấy hụt hẫng.
 
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Di Di lại gần bàn uống nước trong khi cánh cửa tủ vẫn đập bập bùng những tiếng kẽo kẹt. Bàn cờ vua bắt đầu dàn trận và tự chơi. Chỉ khác lần này, tất cả các quân cờ đều tập trung truy đuổi quân Hậu. Di Di nhìn như thôi miên vào đó, gương mặt cô ấy tái nhợt không còn giọt máu. Chỉ cần bình tĩnh một chút thôi…Cô ấy sẽ cảm nhận được tôi gần kề cô ấy đến nhường nào. Tôi đang ở đây, sau lưng cô ấy…Chỉ cần một chút nữa thôi…Một chút nữa thôi… Nhưng Di Di không nhìn thấy tôi, dù đôi tay tôi đang chạm rất khẽ vào mái tóc mềm của cô ấy.  Nhưng cuối cùng, tiếng hét thất thanh đến lạc giọng của Khả Di làm mọi ý định trong tôi sụp đổ. Di Di lao ra khỏi phòng, cô ấy bám vào lan can cầu thang và bấm như điên như dại vào cái điện thoại:
 
- Loan à… Loan Loan…Cứu mình với!
 
Nửa tiếng sau, tầng một của khu trung cư bị làm huyên náo bởi tiếng còi xe cảnh sát và một vài kẻ tò mò sống gần đó bị âm thanh ồn ã lúc đêm khuya làm thức giấc. Họ vây lại để xem chuyện gì xảy ra. Khả Di ngồi ở bậc cửa. run rẩy trong vòng tay của Thục Loan,  cô ấy bóp chặt lon cà phê trong tay đến méo mó. Tôi ngồi bất động bên cạnh Khả Di, nhưng tôi không thể làm bờ vai cho cô ấy dựa vào. Vả lại lúc đó, trong lòng tôi đang có rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn. Chúng rất khác nhau nhưng đều gặp nhau ở một trạng thái duy nhất. Đắng.
 
- Có thể là cậu mơ thấy ác mộng và bị ám ảnh bởi nó thôi!- Thục Loan an ủi, cô ấy ôm Khả Di chặt hơn- Mà này, nói thật ình biết, dạo này cậu có hay xem phim ma không đấy?
 
- The Eyes!- Khả Di đáp khe khẽ- Nhưng mình xem cách đây một tuần rồi và những gì mình thấy hôm nay chẳng giống The Eyes chút nào!
 
- Thì đó!- Thục Loan đắc ý- Không phải The Eyes thì cũng là…”dơ tay…dơ chân…Ôi dào! Cái bọn Rô-bin-hút vớ vẩn, nó làm những thứ giải trí câu khách rẻ tiền này và làm bạn tôi chết sốc rồi nè! Cô nàng bé nhỏ của tôi ạ.
 
- Là thật hả?- Khả Di thì thầm khe khẽ, gương mặt cô ấy đã có vẻ thư giãn hơn…  - Mà nó là… Hô-li-út chứ không phải Rô-bin-hút!- Khả Di trong lúc sợ hãi vẫn chỉnh lại lời bạn.
 
- Ôi dào..Cái gì Hút…hút cũng thế thôi.- Thục Loan khoát tay hài lòng, khi cô ấy đã thấy mình thành công trong việc làm tiêu tan nỗi sợ của Khả Di.
 
 - Nhưng mình vẫn thấy lạ lắm…Những quân cờ chuyển động…Chúng rung lắc nữa…Hình như mình đã thoáng thấy nó ở đâu đó rồi- Khả Di lại quay trở lại với nỗi ám ảnh. Ánh mắt cô ấy chất đầy những băn khoăn.
 
Nhưng cô ấy không giữ mình ở trạng thái đó được lâu, khi anh chàng cảnh sát có gương mặt điển trai và thư sinh tiến lại gần Thục Loan và cô ấy, trịnh trọng thông báo:
 
- Cô Di! Chúng tôi tìm thấy thứ này…. Có lẽ đây là thủ phạm cho những thứ bất thường cô nhìn thấy và …tưởng tượng!
 
Chính xác thì trên tay anh chàng kia là hai con chuột nhắt màu tro, bị treo lơ lửng đang tìm cách vùng vẫy và chạy trốn khỏi bàn tay cứng như gọng thép của anh cảnh sát đẹp trai nọ. Tôi thề rằng, nếu hai con chuột nhắt đáng thương đó có thể  suy nghĩ như một con người, nó sẽ lườm Khả Di với ánh mắt giận dữ và đá tung mông anh chàng cảnh sát kia ngay lập tức.
 
- Xét theo hồ sơ nghi vấn, thì hai con chuột này là nghi can duy nhất có mặt tại hiện trường. Cô có muôn mời luật sư và kiện hai con chuột này không?
Đáp lại câu nói răn đe, đầy hài hước nhưng nghiêm khắc của anh chàng cảnh sát, Khả Di và Thục Loan cười trừ.
 
Hai giờ sáng, đám đông tụ tập tại tầng một của tòa chung cư giải tán. Tiếng còi xe cảnh sát nhỏ dần rồi tắt lịm.Thục Loan ngủ lại luôn đó  với Khả Di trong khi tôi lang thang ngoài đường với những suy nghĩ vẫn còn bỏ ngỏ. Thật sự, tôi thấy lòng nặng trĩu những muộn phiền...
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận