Chương 9: Thứ Duy Nhất Em Cần Là Anh!
- Khả Di! Tớ không thích anh ta!
Cô nàng Thục Loan ngồi phịch xuống ghế sô-pha rồi phụng phịu nói, đoạn ném vèo tờ tạp chí mĩ phẩm nằm gần đó sang bên cạnh.
Khả Di rất ngạc nhiên, gương mặt cô ấy cũ ng méo xệch đi trước cô bạn khó hiểu và khó chiều.
- Anh ta không đẹp trai sao? Anh ta không giống mẫu đàn ông mà cậu mơ tưởng à?
- Không phải thế…Nhưng… - Thục Loan vẫn phụng phịu và gương mặt vẫn bí xị như bị ai trêu chọc- Tớ không thích…Nhất định không thích!
- Uhm… Nghe này “Tiểu Thư La Thục Loan”- Khả Di đột ngột đổi giọng và nhìn chằm chặp vào cô bạn – Hoặc là cô nói rõ ràng nguyên nhân hai là cô sẽ bị tôi “cù trảm”- Nói chưa dứt lời, Khả Di đã nhanh nhẹn tiến sát lại phía Thục Loan.
- Thôi …thôi…Tớ xin!!! – Thục Loan kêu ré lên và cười lăn lộn khi bàn tay Di Di đã mon men ở vùng eo cô nàng- Tớ nói..Tớ nói…
- Tốt! – Khả Di cười – Thế lí do là vì gì đây?
- Uhm…Thật ra là…- Thục Loan ngắc ngứ - Là…Anh ta làm tớ cảm thấy sợ.
Khả Di buông tay ra khỏi người bạn, cô ấy cũng thần người ra.
- Lúc nhìn vào đôi mắt anh ta, tớ cứ thấy rờn rợn như cảm giác nhìn thấy ma ấy, Khả Di ạ.
Khả Di không đáp, cô ấy vẫn như đang suy nghĩ chuyện gì mông lung lắm, rồi rất nhanh, Khả Di đáp nhẹ bẫng.
- Ừ, mình cũng thế!
Bầu trời An Dương bất chợt trở lên đen ngòm và xám xít. Mưa như trút kèm theo gió giật mạnh làm cánh cửa phía bên ngoài ban công đập mạnh vào song sắt những tiếng rầm rầm. Khả Di vội đứng dậy đóng cửa để lại Thục Loan nằm vắt vẻo trên shalon với gương mặt vẫn đầy những băn khoăn, ngơ ngác.
*****
Bệnh viện, ngày 24 tháng 5.
Tiết trời mát mẻ và dễ chịu. Nắng hắt những tia sáng đầu tiên trong ngày qua cửa sổ
- Này! Cô nàng thiên thần của anh hôm nay lại mua bánh bao cho bữa trưa à? – Lâm Hải vắt tay lên trán và nói với giọng ngán ngẩm.
- Có lẽ thế! Chẳng phải anh nói thích ăn bánh bao còn gì?- Tôi điềm nhiên đáp.
- Nhưng mà không phải là ăn trong cả tuần! – Lâm Hải lại gào tướng lên.
- Khả Di rất bận, cô ấy còn công việc ở công ty. Vả lại…
- Thôi, thôi… Tôi biết là anh sẽ bênh cô ta mà! –Lâm Hải xua tay ngắt lời tôi, cái mũi của anh ta hếch hếch lên như đã đánh hơi được mùi vị của chiếc bánh bao thứ tám trong suốt cả tuần.
- Bác sĩ Vấn nói, tuần sau anh có thể ra viện.
- Thật à? – Lâm Hải sung sướng nhoài người về phia tôi, chiếc chân của anh ta bât ngờ cử động mạnh-…Úi dza! Đau quá!... Tôi muốn rời nơi này lắm rồi, cuộc sống giữa bốn bức tường thật tẻ nhạt.
- Ra viện rồi anh sẽ làm gì? – Tôi nhìn Lâm Hải hỏi.
-Về nhà! Tĩnh dưỡng vài ngày rồi sau đó kiếm một em xinh tươi để cặp kè, tận hưởng cuộc sống của một con người hoàn chỉnh!
- Một linh hồn cũng có một cuộc sống hoàn chỉnh?
- Ý anh là sao? – Lâm Hải nheo nheo mắt – Nghe này anh bạn! Hiện tại ở đây chỉ có anh là có chút vấn đề, còn tôi, xét về một khía cạnh nào đó, tôi hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống ma quỷ đó rồi!
- Thoát khỏi? Anh sẽ… chết ? – Tôi đột ngột hỏi.
- Uhm… Tôi sẽ chết, nhưng chết theo cách của một con người- Lâm Hải cười ngoác miệng, nụ cười không giấu nổi vẻ thỏa mãn- Anh nên lo ình đi, hãy tìm kiếm cơ hội trong hàng triệu người còn lại.
- Làm cách nào mà anh nhận ra họ…Những linh hồn đó?- Tôi nhìn Lâm Hải với ánh mắt bất lực - Làm cách nào mà anh lại nhận ra tôi?
- Uhm…Cách nào à?- Lâm Hải nhíu mày- … Quan sát!
Sau câu trả lời đầy chắc nịch đó, Lâm Hải cười bí hiểm. Tôi đan những ngón tay vào nhau, đôi mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ mở lớn. “Quan sát!” Phải rồi! Phía trước mặt tôi là một khoảng trời cao xanh vời vợi. Nắng dừng chân trên những tán lá lao xao và ve vuốt thân cây gầy khẳng khiu trong cái ấm áp và tươi mới của nó. Đột nhiên Lâm Hải lại hỏi:
- Suốt ngày bám theo thiên thần của mình, anh không thấy buồn chán sao?
- Tôi yêu cô ấy.
- ……
- Khi anh yêu một người, chỉ cần được nhìn thấy cô ấy mỗi ngày, điều đó cũng đủ hạnh phúc rồi.
- Nhưng tại sao anh không làm cho cô ấy biết về sự xuất hiện của mình?- Lâm Hải đưa tay lên miệng ngáp một cái thật dài rồi nói tiếp- Ý tôi là, anh hoàn toàn có thể làm Khả Di cảm thấy rằng anh đang tồn tại…Như một con người…
- Tôi cũng không biết nữa…- Ngước đôi mắt nhìn lên trần nhà, tôi buồn bã đáp-… Tôi chưa từng nghĩ đến việc đó. Mà làm như vậy, để làm gì?
Lâm Hải không trả lời câu hỏi của tôi, Anh ta cũng im lặng, đôi mắt quét nhanh lên bức tường bệnh viện và dừng lại ở chùm đèn màu hồng. Chẳng rõ trong đôi mắt sâu kia đang nghĩ ngợi điều gì nữa.
- Anh đã từng yêu chưa, Lâm Hải? – Tôi hỏi?
- Rồi! …Giống như anh ấy! Trước khi tôi là một linh hồn…
- Nó thế nào?
Một thoáng im lặng rồi Lâm Hải đáp nhẹ bẫng:
- Đắng.
********
Kinh Thánh nói rằng, Đức Chúa không bao giờ bỏ mặc con người. Nhưng sự thật là ông ta đã bỏ rơi tôi mắc kẹt tại thành phố này mà chẳng cần biết tôi ra sao. Được nhìn thấy ánh nắng mặt trời buổi sớm và nụ cười người con gái tôi yêu mỗi ngày, tôi phải cảm ơn ông ta ngàn lần, nhưng không thể chạm được vào cô ấy dù chỉ để hong khô những giọt nước mắt ướt đẫm trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy lại làm tôi chỉ muốn xuống Địa Ngục. Có một thứ gọi là “Sự Khát Thèm” mà dù là con người hay Linh hồn đều khao khát được thỏa mãn.
Tôi nên cảm ơn Chúa hay căm ghét Chúa?
Ngay từ buổi sáng bầu trời đã âm u một cách khó hiểu. Những đám mây xám xít nối đuôi nhau đến cuối chân trời. Sáng nay Khả Di có cuộc hẹn với luật sư Hà, cô ấy trang điểm nhẹ và xin nghỉ nửa buổi ở công ty. Tôi đã biết trước về cuộc hẹn này một năm về trước bởi vì chính tôi là người sắp xếp chúng.
- Cô Di, rất vui được gặp cô! – Luật sư Hà đứng dậy, khẽ kéo chiếc ghế phía đối diện ra một chút- Mời cô ngồi.
- Cảm ơn anh.
- Quán này nổi tiếng về loại trà Tiên Cửu Đỉnh từ vùng Tây Hà, cô có muốn dùng thử không?
- Vâng, tôi có nghe nói mà chưa thử lần nào….- Khả Di nhẹ nhàng đáp.
- Vậy thì tốt rồi! – Luật sư Hà mỉm cười- Thời tiết như thế này nhấm nháp chút hương vị cay nồng của quế, vị thanh mát của bạc hà, thêm chút tinh dầu của chanh sẽ rất ấm bụng đó.
- Luật sư Hà! – Khải Di che miệng- Nếu anh không là luật sư, anh có thể rất thành công trong lĩnh vực kinh doanh các mặt hàng từ Trà đó.
- Chỉ Tiên Cửu Đỉnh thôi! – Luật sư Hà nháy mắt cười.
- Vâng…vâng…chỉ Tiên Cửu Đỉnh – Khả Di cũng cười vui vẻ.
Tôi cũng cười trước điệu bộ hóm hỉnh của anh chàng luật sư họ Mã này. Một năm trước khi cần soạn thảo hợp đồng ột dự án quy hoạch đất vùng phía Nam thành phố An Dương, tôi vô tình “nhặt” được anh ta, lúc đấy vẫn đang là luật sư tập sự ột văn phòng luật . Ngay từ cuộc gặp đầu tiên, tôi đã chấm anh ta cho dự án của mình. Gương mặt còn non và chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng một khi bắt tay vào việc, ở anh ta toát lên sự cần mẫn, và tập trung đến kinh ngạc. Sáu tháng sau, dự án quy hoạch đất vùng phía Nam thành công rực rỡ. Công ty của tôi thu được món hời lớn chưa từng thấy trong lịch sử thành lập. Chỉ tiếc là duyên nợ giữ tôi và anh ta ngắn ngủi. Nghĩ đến đó, bất chợt tim tôi lại quặn thắt lại. Hình ảnh buổi chiều mưa tầm tã, bầu trời cũng âm u như bầu trời của buổi chiều hôm nay lại hiện lại trong tâm trí tôi. Chiếc xe ben lạc tay lái… Sắc đỏ loang lổ mặt đường…Tất cả…tất cả…. Chẳng tài nào tôi có thể quên được.
- Anh Hà… - Khả Di đặt tách trà xuống bàn, đan hai tay vào nhau và chăm chú nhìn thẳng vào luật sư Hà đang ngồi đối diện-…Lí do của cuộc gặp gỡ hôm nay không đơn giản chỉ là Thưởng Trà chứ?
Luật sư Hà mỉm cười, hít hà hương vị thanh mát của tách trà, nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:
- Khả Di! Cô quả thật rất thông minh! Chả trách Đinh Tuấn Vũ si mê cô đến vậy!
- Tuấn Vũ?...- Di Di thoáng giật mình…- Tại sao anh lại nhắc tới anh ấy?
Luật sư Hà nhấc chiếc cặp táp lên, kéo khóa và lôi từ trong cặp ra một sấp tài liệu.
- Trước khi xảy ra vụ tai nạn một tháng , Tuấn Vũ và tôi đã có một cuộc gặp gỡ, ngay tại chính nơi này. Anh đấy đã thảo một lá thư và một bản cam kết và nhờ tôi là người làm chứng cũng như lo các yêu cầu pháp lí sau này.
- Cam kết ? – Gương mặt Khả Di vẫn ngạc nhiên tột độ.
- Có lẽ là một món quà…- Luật sư Hà lật dở từng trang giấy và chăm chú đọc lại chúng – Có một cuốn sổ tiết kiệm mang tên cô, Tuấn Vũ đã làm nó trước khi xảy ra tai nạn.
- Tất cả đã qua rồi mà…- Di Di nói với giọng buồn buồn - …Tôi không biết việc đó…
- Nhưng tôi là người được anh ấy ủy thác và mọi việc vẫn chưa được giải quyết. Cô chỉ cần kí vào đây và tôi sẽ trao lại cuốn sổ tiết kiệm cho cô. Khoản tiền cũng không hề nhỏ đâu, cô Di à.
Khả Di im lặng, cô ấy nhìn tập tài liệu trên bàn và nhìn thẳng vaò mắt luật sư Hà. Sau cuối cô ấy thở hắt ra thật mạnh và nói:
- Tôi không muốn nhận khoản tiền đó.
Luật sư Hà đặt vội tách trà xuống mặt bàn và nhìn Khả Di với ánh mắt sửng sốt. Anh ta sắp xếp lại tập tài liệu cho ngay ngắn và nói từng tiếng thật chậm:
- Cô Di! Cô hãy suy nghĩ thật kĩ… Đây không phải là một khoản tiền nhỏ và Tuấn Vũ là thân chủ của tôi, tôi chỉ có trách nhiệm trao lại nó cho người được anh ấy đề nghị.
- Anh có thể dùng khoản tiền đó để kinh doanh Trà! Tiên Cửu Đỉnh chẳng hạn! - Khả Di nói với giọng pha hài. - …Thật sự, tôi không hề có ý định nhận nó.
- Ôi…Cô Di…Chuyện này không thể đùa được- Luât sư Hà căng thẳng.
- Tôi chỉ có hai giờ đồng hồ ra ngoài, giờ tôi phải trở lại công ty rồi. Chúc anh một ngày tốt lành!
Khả Di nói xong thì vội vã lấy túi xách và xô ghế đứng dậy. Cô ấy còn chẳng màng đọc xem tập tài liệu và những bản cam kết nói về điều gì. Luật sư Hà vội vàng nắm chặt tay Khả Di níu lại và dúi vào túi xách cô ấy một tập giấy:
- Bây giờ thì chưa, nhưng tất có lúc cô phải dùng đến nó. Cô Di! Đây là bản sao, cô có thể mang về và đọc chúng thật cẩn thận. Hôm nay có lẽ món trà Tiên Cửu Đỉnh làm chúng ta đùa cợt quá lời rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện vào hôm khác vậy.
Đáp lại những lời nói của Luật Sư Hà, Khả Di quay bước đi ra cửa. Tiếng giày cao gót lạch cạch lại vang lên, lần này, cô ấy mất hút sau tấm kính mờ ảo.
Nhưng Khả Di không quay trở lại công ty mà quay xe chạy thẳng về nhà. Trên đường đi, cô ấy rẽ vào một quán nhỏ và trở ra với chai rượu. Tôi nhìn vào gương mặt vô hồn của cô ấy, lòng tôi lộn xộn những suy nghĩ và băn khoăn. Căn hộ nằm ở tầng tám khu đô thị Hoàng Hoa đã trở lên quen thuộc với tôi từ bao giờ. Sau một hồi lách cách tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa phòng bật mở. Khả Di không buồn tháo giầy, cô ấy ném túi xách lên ghế shalon rồi đi thẳng vào trong phòng ngủ. Cô ấy mở nút chai rượu, dốc ngược cái chai lên và tu ừng ực như thèm khát lắm. Tôi nhìn cô ấy uống, tôi nhìn những giọt rượu bám lại nơi khóe miệng xinh tươi của Di Di mà lòng đau đớn. Dốc hết một phần hai chai, Khả Di đặt chai rượu lến bàn. Thả mình nằm phịch xuống tấm nệm kẻ caro màu xanh nhạt, cô ấy úp chặt mặt vào chiếc gối. Một lúc lâu sau, khi tiếng nức nở bắt đầu vang lên từng đợt khe khẽ và đôi vai gầy của cô ấy run lên từng chặp, tôi mới nhận ra Di Di đang khóc. Tôi lặng lẽ đi đến và ngồi bên cô ấy. Lọn tóc Di Di vắt qua vai thành những gợn sóng trông thật mềm mại. Tôi dùng đôi tay mình chạm vào đó tưởng tượng như mình đang được ve vuốt và hít hà hương thơm từ mái tóc mềm. Được một lúc, tiếng khóc chợt ngừng bặt. Khả Di xoay người, nằm thẳng ra và đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, nơi có chụp đèn đang chiếu sáng. Chẳng biết cô ấy nghĩ gì nữa nhưng gương mặt vẫn ướt đầm những nước. Cô ấy thầm thì khe khẽ:
- Vũ… Đinh Tuấn Vũ… Anh luôn làm những việc ngốc xít….Ngốc không thể tả…
Khả Di đang gọi tên tôi….Đúng là cô ấy đang gọi tên tôi.
- Nhưng chẳng bao giờ anh cho em biết cả! – Khả Di tiếp tục lảm nhảm như người mất hồn- … Em không cần tiền của anh! Không cần gì cả! Anh làm như vậy, làm sao em có thể quên anh được chứ? Anh nghĩ rằng không có anh, em không thể sống tốt được sao?
Câu nói cuối cùng của Khả Di làm tôi giật thót… Tôi ngồi đờ đẫn, bàn tay buông thõng bối rối và bất lực. Tôi muốn ôm Khả Di quá, cái cảm giác ấm áp, mềm mịn khi hai da thịt tiếp xúc với nhau đánh thức mọi giác quan trong tôi. Di Di ôm chặt con gấu bông tôi tặng vào lòng, chặt đến độ có cảm giác nếu như con gấu là một sinh vật sống nó sẽ chết ngạt dưới sức ép của cánh tay cô ấy. Tôi nhìn con gấu, nó nhìn lại tôi, đôi mắt nó cũng như tôi, ầng ậng nước. Con gấu đột nhiên phát giai điệu của bản nhạc mà Di Di thích…
“Thiên thần của anh ơi…Anh không giàu…Nhưng anh nguyện dâng cho em cả thế giới….Hãy để anh được chăm sóc cho em…”
Di Di vội vàng đẩy con gấu ra và nhìn như thôi miên vào nó… Rồi đột ngột cô ấy cười phá lên:
- Hay thật!...Vũ! Anh dám phản đối em à? – Khả Di gõ gõ nhè nhẹ vào chiếc đầu tròn xoe của con gấu và véo vào hai cái tai là hai cục bông tròn tròn. Con gấu ngốc nghếch ngồi im trong lòng cô ấy và ngoan ngoãn chịu trận. Vừa cấu chí con gấu, cô ấy vừa nhại lại lời bài hát- …Thiên thần của anh ơi….Thiên thần của anh ơi…Dám phản đối em cơ đấy? Đinh Tuấn Vũ! Anh muốn chết à?
Đúng là Khả Di của tôi rồi…Lúc nào cô ấy cũng muốn giết tôi như vậy, lại còn gào hét rất to nữa... Tôi nhìn cảnh Khả Di hành hạ con gấu tội nghiệp, cô ấy chu môi và hôn nhẹ lên con gấu. Cảm giác thân quen quá đỗi khiến tôi mỉm cười. Nhưng nụ cười của tôi nhanh chóng tắt trên môi khi những lời thì thầm của Khả Di lại vang lên trong tiếng nức nở. Nước mắt lại ướt đầm trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy:
- Em không cần tiền của anh….Không cần gì hết cả….Thứ duy nhất em cần là Anh…Vũ à…
Thứ duy nhất Khả Di ấy cần là tôi. Phải rồi. Và thứ duy nhất tôi cần là được thấy cô ấy hạnh phúc.
_________
(còn tiếp)