CHƯƠNG 19.
Nó sững sờ vì câu nói của hắn. Nó đã làm gì sai?, hắn giận nó sao? Nhưng nó không nghĩ nhiều, nó gạt bỏ những lời nói “cố tình” xúc phạm của hắn gọi taxi đưa hắn vào bệnh viện, trong khi nó tức giận kinh khủng.
Bệnh viện Trung Ương.
Hắn đang trong phòng cấp cứu,nó thì đợi ở ngoài, cầu mong cho hắn không bị gì. Chắc không phải bị tai nạn, nó đoán qua những vết thương trên người hắn.
Thiên Yết tới, nhìn nó đầy lo lắng:
- Anh tôi sao rồi, bác sĩ nói sao?
Nó mệt mỏi đáp lại:
- Anh cậu đang ở phòng cấp cứu chưa ra.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thế này?
- Không biết.
Nhân Mã cũng tới. Thiên Yết ôm Nhân Mã và khóc, cậu ta vỗ vai cô nàng trấn an:
- Không sao đâu, cậu ấy sẽ ổn mà.
Còn nó ngồi đó. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao hắn lại bị thương nặng như vậy và tại sao hắn “đuổi” nó ra khỏi nhà? Nó đã làm gì sai hay nó bướng quá ngoài sức chịu đựng của hắn? Không phải trước đây hắn bằng mọi cách đưa nó về nhà hắn sao? Hay từ trước tớ giờ mọi chuyện chỉ là trò đùa của hắn?
Hắn mở mắt ra, người đầu tiên hắn muốn nhìn thấy là nó. Khi nó đưa hắn vào đây thì hắn đã hôn mê và không còn sức xua đuổi nó nữa. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được nó đang gọi hắn, nó không bỏ rơi hắn. Nhưng hắn đã xúc phạm nó, cố gắng tàn nhẫn để cho nó tự ái mà bỏ đi. Nhưng sao giờ hắn lại muốn gặp nó. Bên cạnh nó là Thiên Yết và Nhân Mã, còn nó, chắc nó đã bỏ đi thật rồi. Tự nhiên hắn hối hận, hắn bắt đầu nhớ nó, nhớ một đứa osin chuyên bắt nạt hắn như nó. Tại sao hắn lại mâu thuẫn đến như thế, giọt nước mắt hắn chực tuôn.
- Anh, anh thấy sao rồi? –Thiên Yết đến bên ân cần hỏi.
- Anh không sao, không sao đâu. Em đừng lo lắng quá.
- Thế này mà bảo là không sao, lúc nãy Bạch Dương...
- Bạch Dương làm sao? –hắn vội lo lắng.
- Không sao, cậu ấy vừa đi rồi. Cậu ấy đã đưa anh vào đây. Mà sao anh ra nông nỗi này vậy?
- À...không có gì.
Hắn thở dài. Không biết nó có nghĩ gì về vết thương của hắn không nữa. Rồi hắn tự bảo “cậu ta là đồ ngốc mà, sao biết được”.
Nó lang thang trên đường. Nó đã đi suốt một ngày và nơi nó dừng chân cuối cùng là nơi anh và nó nhiều kỉ niệm nhất : công viên.
Vẫn là nơi này, vẫn ghế đá ở đây và vẫn là nó của ngày nào mà anh thì không còn bên cạnh nó nữa. Thỉnh thoảng bên cạnh hắn, nó vẫn cứ lầm tưởng hắn là anh. Khi đó, nó nhìn khiến hắn bối rối. Nhưng đó cũng chỉ là kỉ niệm mà khi nhớ lại làm người ta đau thêm. Nó lắc đầu để mình khỏi nghĩ lung tung nữa.
Nó đứng dậy, hít thở thật sâu rồi đi tiếp. Nhưng chưa kịp bước đi bước đầu tiên thì một vòng tay từ sau giữ chặt nó lại. Nó bất ngờ, định quay lại cho tên kia một chưởng thì bất chợt một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai nó. Nó tưởng chừng như trái đất ngừng quay, mọi thứ cứ đứng yên và tim nó ngừng đập...
Hãy để cho anh được yêu yêu em trong từng suy nghĩ. Dù là tưởng tượng thôi nhưng anh cũng thấy vui rồi. Đừng nói chi em ơi, tình yêu không cần nói, chỉ cần cảm nhận thôi anh nghĩ cũng đủ rồi. Nhiều khi anh thường mơ ngồi một mình cười ngẩn ngơ, chúng ta sẽ được sống trong ngôi nhà đầy trẻ thơ. Có khó không em ơi, nếu giấc mơ này xa xôi. Thì anh xin được giữ giấc mơ đó ở trong suy nghĩ anh mà thôi.-suy nghĩ trong anh(Khắc Việt)-
Nó tới lớp với tâm trạng khá tốt, nó bước vào và thấy chỗ ngồi của hắn trống. Hắn thế nào rồi nó không biết. Nó cũng muốn đến thăm hắn nhưng hắn có muốn gặp nó hay không? Mặt hắn giận và thái độ xua đuổi của hắn làm nó sợ. Nhưng mà nó cũng không thể không đến thăm hắn. Tuần sau là thi học kì rồi, mong rằng hắn sẽ sớm hồi phục để đi thi.
Không có ai chọc tức, cũng không có ai để nó chửi mắng, nó buồn. Tan học, Song Ngư, Ma Kết, Xử Nữ, Kim Ngưu, nó và một người nữa tới thăm hắn. Thiên Yết đang ở bên nói chuyện với hắn. Thấy mọi người vào, hắn giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của một người bạn cũ.
- Bảo Bình?
Anh khẽ cười đến bên hắn.
- Cậu sao vậy hả? Bệnh viện thiếu người hay sao mà cậu tới nạp hồ sơ vậy?
Câu đùa của anh làm mọi người cười. Hắn nhìn nó, nó hình như đang rất vui, vui khi hắn bị như thế này sao?
“đúng là đồ vô tâm” –hắn nghĩ. Có trời mới biết hắn mong nó đến thăm hắn tới mức nào. Nhưng tình cảm là thế mà lí trí của hắn không cho phép hắn gần nó. Đó là cách tốt cho cả hắn và nó –hắn nghĩ vậy.
- Cảm ơn mọi người tớ đây thăm tớ, tớ không sao. Mọi người tới đây nói chuyện với tớ thường xuyên chắc tớ mau hết bệnh đây. Nhưng mà... –hắn nhìn nó –có người tớ không muốn gặp, vì vậy tớ mong người đó không cần vào tận đây thăm tớ.
Tất cả mọi người chuyển hướng nhìn về phía nó. Không ai hiểu tại sao hắn lại nói với nó câu đó. Nó với hắn xảy ra chuyện gì sao? Chính nó cũng đâu có biết.
Nó im lặng đi ra ngoài.
Bảo Bình gọi nó rồi đi theo.
- Cậu sao vậy, Sư Tử? –Kim Ngưu thấy thái độ của hắn với nó rất lạ.
- Sao là sao? –hắn ngây thơ hỏi như không biết chuyện gì.
- Cậu và Bạch Dương giận nhau sao, mà dù có giận nhau thì cậu cũng đừng nên nói câu đó trước mặt cậu ấy chứ.
- Thì sao nào. Mà các cậu không hiểu được đâu.
Hắn vờ cười nhưng trong lòng thì không cười nổi. Không biết nó có giận hắn nhiều không, nhưng chính hắn muốn nó giận hắn cơ mà...
Hai con người phức tạp.
Anh đưa cho nó li nước rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó.
Nó không nhìn anh mà nhìn chằm chằm vào li nước. Thái độ của hắn tại sao lại như vậy. Có gì thì hắn cứ nói thẳng ra, sao phải như thế. Bị ghét không lí do làm nó khó chịu và còn tức nữa.
- Hai người giận nhau sao? –anh nhìn nó hỏi
- Không, muội chẳng hiểu tại sao cậu ta lại như thế nữa. Mấy hôm trước còn chọc muội thế mà...
- Cậu ta làm gì cũng có căn cứ cả. Không phải vô lí mà giận muội đâu.
Nó đang bực, anh lại còn nói như thế nữa làm nó nổi cáu:
- Ý kaka là sao? Muội làm gì sai, muội dám nhận, dám sửa.
- Được rồi được rồi. Kaka tin muội. Đừng có cáu nữa.
Ngày thi học kì, hắn đã có thể tham dự. Và hắn làm bài cũng tốt. Hắn tiếp thu bài nhanh nên những gì hắn bỏ qua đều có thể ôn lại và nhớ lâu.
Hắn lại lên sân thượng nhưng không phải là để ngủ. Hắn chỉ muốn tìm một không gian yên tĩnh cho đầu được thanh thản. Con người đi khắp nơi, tiếp xúc với những cuộc sống xô bồ đến lúc cũng phải tìm một nơi dừng chân ình. Hắn lại hút thuốc.
- Thì ra đây là nơi cậu thường dấu mình sao?
Tiếng Kim Ngưu làm hắn giật mình. Hắn quay lại và thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Star cũng có một nơi thú vị như vậy nhỉ? Đứng ở đây có thể nhìn thấy mọi thứ, một không gian yên bình và thoáng mát.
Nhưng hắn có phải là tìm cảm giác đó hay không? Đây là nơi hắn gặp nó lần đầu tiên?
Hắn chợt cười đểu lặng nhìn ra xa. Chẳng biết đang nghĩ gì nữa nhưng Sư Tử của bây giờ khác hơn rất nhiều trước đây, cả trong suy nghĩ và hành động. cái gì làm hắn thay đổi hay chính hắn tự ý thức được đã đến lúc thay đổi.
- Cậu…đừng cố gắng làm tổn thương cậu ấy nữa, hãy tốt với cậu ấy, hãy yêu thương cậu ấy thật lòng. Tớ tin cậu có thể bảo vệ được cho cậu ấy. Tớ không muốn cậu ấy bị tổn thương, cậu hiểu không?
- Tại sao lại nói câu đó với tớ? –hắn nhìn Kim Ngưu một cách khó hiểu.
- Vì…cậu ấy đã bị tổn thương một lần và vì tớ thích cậu ấy nên tớ không muốn lần thứ hai đến với cậu ấy, cậu ấy sẽ gục ngã, cậu biết không?
- Cậu biết gì về cậu ta?
- Tớ không biết nhiều, cũng không cần biết, tớ chỉ biết những gì tớ nên biết. Nhưng mà...cậu ấy yêu cậu.
Hắn cười chua chát. Nó yêu hắn sao? Vậy còn anh, vậy còn những gì có trong nhật kí, còn Kim Ngưu?
- Đó là cậu đoán thôi đúng không? –hắn mĩa mai.
- Đúng là tớ nghĩ cậu ấy yêu cậu. Vậy cậu biết Nhân Mã là người yêu cũ của cậu ấy chứ? Tớ không muốn có thêm một Nhân Mã nữa.
- Cậu nói sao? Nhân Mã... là người yêu cũ của...chuyện này... không thể như thế được