Sau một thời gian ngắn im lặng, Cố Kinh Thời nói: "Nhưng chúng ta là phu thê, bối phận như vậy...!Không thích hợp nhỉ?"
"Thành thân chưa?" Hề Khanh Trần hỏi lại.
Cố Kinh Thời: "Chưa."
"Vậy không tính là phu thê." Hề Khanh Trần mặt không cảm xúc.
"Xem xét quan hệ của hai người..." Hề Khanh Trần im lặng một lúc, dường như không muốn thừa nhận quan hệ của hai người họ, nhưng lại giả vờ nghiêm trang: "Hắn có thể gọi nàng là dì."
Thịnh Ý: "..." Mẹ nó gọi cô là dì á, đây là lời con người có thể nói ư?
Không nói nên lời lúc lâu, biểu cảm của Cố Kinh Thời dần từ đấu tranh đến đồng ý: "Sư tổ nói không sai, là ta sơ ý."
Cố Kinh Thời gật đầu với cô: "Quốc có quốc pháp, môn có môn quy.
Mặc dù hai ta là đã đính hôn, nhưng cũng là đệ tử Phùng Nguyên tông.
Đã là đệ tử Phùng Nguyên tông thì phải theo bối phận, quy củ tông môn.
May mà sư tổ từ tâm nhắc nhở, ta và nàng mới không phạm lỗi lớn."
Thịnh Ý: "..." Ta thấy bệnh của ngươi nặng lắm rồi đó.
"Vẫn nên gọi sư thúc đi, dì khó nghe quá." Cố Kinh Thời nhanh chóng quyết định.
Cuối cùng Hề Khanh Trần cũng cho hắn một ánh mắt: "Cũng được."
Hai người này không hỏi ý kiến của Thịnh Ý, nhanh chóng đồng thuận.
Thịnh Ý vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn pháp y quấn quanh người, vội vàng lấy ra đưa cho Hề Khanh Trần: "Sư tổ, pháp khí của người."
Hề Khanh Trần cụp mắt nhìn pháp y, bình tĩnh nói: "Nó muốn đi theo nàng hơn, nàng giữ lại đi."
"Không, không ổn lắm." Chỉ nhìn nó có linh tính vậy cũng biết là pháp khí cấp bậc rất cao, Thịnh Ý thật sự không muốn nhận.
Ban đầu là cô không rõ thân phận của hắn nên tự tiện trêu chọc, bây giờ bội bạc tình nghĩa, cũng không muốn làm hòa, sao có thể nhận đồ của hắn.
"Sư tổ, người nên giữ lại đi." Ánh mắt Thịnh Ý kiên định.
Hề Khanh Trần nhìn cô hồi lâu, im lặng vươn tay, pháp y lại không chịu trở về, chỉ quấn lấy bàn tay Thịnh Ý không buông.
"Nàng không cần ngươi." Hề Khanh Trần nói khẽ: "Hà tất phải lì lợm la liếm."
Thịnh Ý: "..." Cô nghi hắn đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.
"Về đi." Hề Khanh Trần lại nói.
Cuối cùng pháp y cũng cam chịu, gấp mình lại rồi rơi vào trong tay Hề Khanh Trần, tay áo xếp chồng lên nhau tựa như đau đớn ôm lấy chính mình.
Lúc trước Thịnh Ý chỉ áy náy với Hề Khanh Trần, lần này lại thêm một thứ nữa.
Cô không nói gì, một lúc lâu sau vội vàng cáo từ, kéo Cố Kinh Thời chạy trốn.
Sơn môn ầm ầm đóng lại, ngăn cách ánh mắt trầm tĩnh của hắn.
Cuối cùng Thịnh Ý cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói thì nghe Cố Kinh Thời nói: "Sư thúc, pháp y kia là thần khí thượng cổ, vì sao người không cần?"
"...!Nuốt hai chữ kia vào cho ta." Thịnh Ý cạn lời: "Ngươi gọi thuận miệng quá nhỉ."
Cố Kinh Thời ngây thơ ngu ngốc: "Không thì sao?"
Khóe miệng Thịnh Ý giật giật, không muốn giải thích cho hắn.
Cố Kinh Thời vội vàng đi theo cô: "Người còn chưa trả lời ta đâu sư thúc, hôm nay có thuận lợi không? Người kính trà sư tổ hả? Hôm nay ngài ấy có dạy người công pháp gì không? Người học được cách dùng linh lực chưa?"
"Cố Kinh Thời." Thịnh Ý dịu dàng nhìn hắn.
Cố Kinh Thời lập tức câm miệng, nhưng lại cảm thấy oan uổng: "Ta không trêu chọc người mà?"
Nhìn đức hạnh vừa sợ hãi vừa cảnh giác của hắn, quả thực Thịnh Ý không biết nên nói gì, một lúc lâu sau nghẹn ra một câu: "Vừa rồi sư tổ giáo huấn ngươi như vậy, ngươi không tức giận?"
"Sư tổ cũng là vì tốt cho ta, để ta nhớ lâu một chút, sau này mới không làm loạn bối phận trước mặt người khác, sao ta có thể tức giận chứ?" Cố Kinh Thời thở dài, tỏ vẻ đã hiểu: "Thương cho roi cho vọt."
Thịnh Ý: "..." Hết cứu.
Cô không còn sức chửi mắng, mặc kệ hắn, đáng tiếc Cố Kinh Thời đã không gặp cô cả ngày, ham muốn nói chuyện tràn trề, dọc đường cứ kể hết mọi chuyện hôm nay.
Khi nhắc đến vị đại tiểu thư vừa về tông môn kia, mắt hắn cong cong.
"Vốn còn tưởng ánh mắt của đệ tử Càn Phong đều mọc trên đỉnh đầu, tỷ ấy là con gái tông chủ càng chướng mắt xuất thân của ta.
Không ngờ hôm nay lại chủ động tìm ta nói chuyện, còn nói muốn trò chuyện với ta, Phí Chiết giận đến mức mặt tối sầm."
Nếu như lúc trước khảo hạch tranh hạng nhất, hắn và Phí Chiết chỉ là quan hệ cạnh tranh, vậy trải qua hơn nửa tháng tra tấn và bị tra tấn, hai người đã hoàn toàn trở thành kẻ địch.
Cố Kinh Thời nhớ tới biểu cảm lúc đó của Phí Chiết, tâm trạng tốt đến mức muốn bay lên.
Thịnh Ý nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, nghĩ thầm cô không ngờ mình im lặng thờ ơ nhìn cốt truyện phát triển cũng không chặt đứt duyên đào hoa của nam chính.
Mặc dù bọn họ sống chung sai cách, Cố Kinh Thời ở trước mặt cô ngày càng ngu ngốc, nhưng ngày thường ở trước mặt người ngoài vẫn có chút quyến rũ.
Nghĩ đến đây, Thịnh Ý cũng không nhắc hắn chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ nhắc nhở sâu xa: "Gần đây ăn nhiều hơn chút, bồi bổ cơ thể thật tốt."
"Có ý gì?" Cố Kinh Thời khó hiểu.
Vẻ mặt Thịnh Ý hiền từ: "Sắp chính thức bái nhập môn hạ tông chủ rồi, không bồi bổ cơ thể thật tốt thì sao có thể tu đạo?"
"Có lý." Cố Kinh Thời bừng tỉnh, tỏ vẻ đồng ý.
Thịnh Ý cười cười, cùng hắn về nhà.
Ban ngày Cố Kinh Thời phải ứng phó với đám người xum xue nịnh nọt, lúc này đã sớm buồn ngủ, vừa về phòng đã dựa vào cạnh bàn ngủ.
Còn Thịnh Ý đã ngủ cả chiều, bây giờ không buồn ngủ chút nào.
Từng phút từng giây ở cùng Hề Khanh Trần ban ngày nay hiện hữu trong đầu cô, mỗi một hình ảnh hóa thành một câu...
"Tiểu Ý."
Rõ ràng giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng, khi gọi tên cô lại có phần lưu luyến, mỗi chữ như có thể vắt ra nước.
"Tiểu Ý."
Từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu người đã gọi cô như thế, nhưng từ đó trong miệng hắn lại khác.
"Tiểu Ý."
Thịnh Ý bật dậy, đi chân trần ra ngoài, lúc đi ngang qua Cố Kinh Thời, Cố Kinh Thời đang say giấc xoay người, tiếp tục ngủ say.
Cô cong khóe môi, bước nhẹ lại theo bản năng, một mình ra ngoài phòng.
Lúc đầu Càn Phong đối đãi với Cố Kinh Thời đứng đầu kỳ thi tốt vô cùng, trong phạm vi mười dặm chỉ có căn nhà này, phía sau là rừng trúc lớn, phía trước là bàn ghế đã, ngẩng đầu có thể thấy trời sao.
Thịnh Ý đứng trong sân, cảm nhận không khí hơi khô nóng của đầu mùa hạ, lắng nghe tiếng động dịu dàng của rừng trúc đong đưa, câu "Tiểu Ý" cũng dần nhỏ đi.
Cô dần dần thả lỏng, bước lên mặt đất mềm mại đến bàn đá, ngồi xuống ngẩn người nhìn từng ngọn núi phương xa.
Một cơn gió thổi qua, thổi mái tóc mai của cô chạm vào khuôn mặt, cô khựng lại hoàn hồn, bỗng nhớ lời Hề Khanh Trần nói với cô.
"Nàng có thể cảm nhận được gió."
"Thử chấp nhận chính mình đi, nàng không vô dụng như mình tưởng."
Mắt Thịnh Ý khẽ di chuyển, do dự vươn tay ra, ánh trăng rọi lên ngón tay thon dài, như thể đang hôn cô.
Khóe môi cô hơi cong lên một chút, nhắm mắt lại nghiêm túc cảm nhận.
Gió xẹt qua đầu ngón tay, không biết đi hướng nào, cô đột nhiên muốn giữ nó, vì vậy cố gắng dùng suy nghĩ giữ nó lại.
Nhưng mà gió vẫn đi rồi.
Thịnh Ý mở mắt ra, bỗng dở khóc dở cười...!Cô điên rồi sao? Còn cố gắng giữ gió lại, quả nhiên ban đêm khiến đầu khóc người ta không tỉnh táo.
Cô thở phào một hơi, buông tay xoay người đi vào phòng, nhưng một chân vừa bước vào cửa, đằng sau bỗng có một cơn gió.
Thịnh Ý ngẩn người, khó hiểu quay đầu lại thì thấy chỗ cô vừa đứng, lúc này có một cơn gió nhỏ.
Đó là gió, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng có thể tạo thành một xoáy nhỏ trên đất, có thể kéo bụi trong không khí, cũng có thể ma sát với không khí để tạo thành âm thanh, nói với cô sự tồn tại của nó.
Thịnh Ý liếm môi khô, do dự vươn tay về phía gió, quả nhiên gió bay qua, quấn quanh đầu ngón tay cô.
Mỗi cơn gió trên thế giới đều khác nhau, giống như một dòng sông không bao giờ lặp lại, mặc dù cô vẫn không thể nhìn thấy gió, nhưng lại chắc chắn ngọn gió trên đầu ngón tay cô là ngọn gió lúc nãy cô muốn giữ lại.
Gió dần nhỏ đi, cuối cùng hóa thành không khí, không còn cách nào để chứng minh sự tồn tại của nó, nhưng từng hơi thở, từng nhịp tim của Thịnh Ý là minh chứng tốt nhất.
Cô chớp mắt, chăm chú nhìn chằm chằm ngón tay mình.
Chẳng bao lâu, đầu ngón tay của cô lại có cơn gió nhỏ, cô học theo dáng vẻ của mấy tu giả, đưa tay đánh về phía bàn đá, tiếng gió xé hư không, đánh vào bàn đá.
Nhưng bàn đá không chút thay đổi.
Thịnh sờ sờ mũi, đến gần thử thêm lần nữa, từng đợt gió thổi qua, bàn đá sừng sững không ngã.
Không lâu sau gió ngừng thổi, cô cũng không thể triệu hồi gió nữa, chỉ có thể thất vọng vào phòng.
Có lẽ ngưng thần tĩnh khí quá tốn sức, cô vốn không buồn ngủ, nay vừa nằm lên giường đã vào giấc.
Phía trước ngôi nhà vẫn yên tĩnh trống trải, chỉ có bàn ghế đá đứng đó.
Không bao lâu, bàn đá bỗng phát ra tiếng động nhỏ, một vết nứt hiện ra trên mặt bàn, sau đó biến thành vô số vết nứt.
Chớp mắt đã sáng hôm sau, lại là một ngày nắng đẹp.
Thịnh Ý vừa mơ màng mở mắt đã thấy Cố Kinh Thời nổi giận đi từ ngoài vào, ánh mắt đầy oán giận: "Cũng không biết tên quỷ vô học nào đánh vỡ bàn của chúng ta!"
Thịnh Ý: "..."
"Ta dẫn nàng đi xem." Cố Kinh Thời nói xong kéo cô ra ngoài.
Thịnh Ý buộc phải rời giường, vội vàng mang giày ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy cái bàn vỡ thành năm bảy miếng nằm dưới đất, bốn cái ghế đá xung quanh như thê thiếp khóc lóc, vây quanh cái bàn nứt.
"Nàng xem." Cố Kinh Thời nổi giận đùng đùng: "Bàn nứt thành như vậy, đêm qua ta lại không nhận ra chút linh lực dao động nào, có thể thấy tu vi của tên quỷ đó cao hơn ta...!Cái tên chó má đó, đừng để ta biết hắn là ai!"
"Ngươi không nhận ra linh lực dao động...!Có phải do không dùng linh lực phá hủy bàn đá không?" Thịnh Ý do dự ngồi xổm xuống, im lặng nhìn ngọn nguồn mấy vết nứt.
Cố Kinh Thời nhíu mày: "Cái bàn này được khắc từ một tảng đá, không dùng linh lực không thể đánh nát được."
Khóe môi Thịnh Ý cong lên: "Vậy nếu như là khả năng thứ hai thì sao?"
"Không thể nào!" Cố Kinh Thời chắc nịch.
Thịnh Ý nhún vai: "Được rồi."
Chưa dứt lời, cô không nhịn được cười: "Ngươi cũng bớt giận, nhanh đi học khóa sáng đi, ta phải đi Chủ Phong đây."
"Sao nàng không tức giận chút nào thế?" Cố Kinh Thời nghi ngờ: "Không chỉ không tức giận, hình như còn hơi...!vui?"
Thịnh Ý chớp mắt, giả vờ: "Ta đã chướng mắt mấy cục đá này từ lâu rồi."
Cố Kinh Thời ngạc nhiên, lửa giận bỗng biến mất hơn nửa: "Sao nàng không nói sớm, bây giờ ta ném chúng đi, đỡ cho nàng chướng mắt."
Thịnh Ý cười, sửa soạn một lúc rồi đi về Chủ Phong.
Trên đường, cô thấy bốn phía không có người, lại thử dùng gió.
Mới đầu thử dùng gió đẩy mình về trước, dùng sức thêm chút nữa, gió càng lúc càng lớn, cô lại cố gắng bảo gió tụ tập dưới chân mình, muốn hai chân bay lên.
Kết quả gót chân vừa rời khỏi đất đã thất bại.
Cô lại thử vài lần, cuối cùng hai chân cũng rời đất, cô ngừng thở cố giữ thẳng bằng, từ từ đi về trước.
Sau khi bay một đoạn không rơi xuống, lá gan cô cũng lớn hơn, đẩy nhanh tốc độ.
Bên tai gió thổi vù vù, dưới chân là cái sỏi lướt qua nhanh, Thịnh Ý bay càng nhanh, càng cao càng vui hơn.
Lúc đang hí hửng đắc ý, lại gặp khúc cua không có gió.
Cô ngẩn người, ngã xuống đất không kịp đề phòng, đúng lúc ngã xuống bãi bùn.
Mười lăm phút sâu, cả người dơ bẩn thối hoắc đứng trước đại điện.
Hề Khanh Trần nhìn cô như vậy, im lặng một lúc, hỏi: "Tới muộn như vậy, nàng đi đâu chơi à?"
"...!Không có, ta đi thẳng từ Càn Phong đến đây cần nhiều thời gian vậy." Thịnh Ý cười gượng.
Hề Khanh Trần vươn tay, bàn tay chợt lóe sáng, một con thuyền tinh xảo lớn khoảng ba tấc (30cm) xuất hiện: "Sau này nàng dùng cái này đi."
"Không cần, không cần..."
"Ta không muốn đến trễ." Hề Khanh Trần ngắt lời.
Thịnh Ý hơi sửng sốt, như vừa nhận ra quan hệ hai người, vì vậy ngượng ngùng nhận lấy: "Đa tạ sư tổ."
Hề Khanh Trầm im lặng nhìn cô như hôm trước.
Lúc trước Thịnh Ý có thể thản nhiên nhìn thẳng hắn, bây giờ lại không dám, chỉ có thể cúi đầu nhìn sàn nhà, ngón tay cuộn tròn.
Một lúc lâu sau, Hề Khanh Trần chậm rãi nói: "Có phải ta nên giảng bài cho nàng không?"
"...!Theo lý mà nói thì phải." Thịnh Ý chần chừ nói.
Hề Khanh Trần khẽ gật đầu: "Vậy bắt đầu đi."
Thịnh Ý chỉ có thể nhắc nhở: "Ta không thể dùng linh lực, người muốn dạy cũng vô dụng."
"Không sao." Hề Khanh Trần dứt lời, lập tức xoay người rời đi.
Thịnh Ý nghe thấy hắn trả lời chắc nịch, lập tức cảm thấy hơi tò mò...
Chẳng lẽ hắn tìm ra cách dạy bảo thứ bỏ đi như cô?
Không thể nào, trong truyện đã quy định như thế, hắn có thể sửa ư? Thịnh Ý phủ nhận, nhưng lại tin tưởng hắn theo thói quen.
Dù sao trong mắt cô, Hề Khanh Trần không gì không làm được.
Lúc trọng thương hắn vẫn có thể giúp cô xử lí mẹ kế và kẻ xấu, chắc là có cách dạy cô.
Lòng mang chờ mong, cô đi theo hắn đến sau đại điện, đi qua nhà thủy tạ và cây cầu nhỏ, cuối cùng đứng trước ruộng lúa mạch mênh mông.
...!Sao nơi này có ruộng lúa mạch?
Thịnh Ý ngây ngốc, vừa định hỏi thì bỗng phát hiện nơi đây hơi quen, hình như là...
"Ta dựa vào khung cảnh sau núi thôn Thịnh Gia, làm khung cảnh giống vậy." Hề Khanh Trần nhìn cô: "Thích không?"
Thịnh Ý: "..."
Thấy cô không trả lời, Hề Khanh Trần thay đổi câu hỏi: "Không nhớ nơi này à?"
"Ta...! Mặc dù mất trí nhớ, nhưng cũng không phải mất hoàn toàn." Nói dối một lần phải dùng hàng vạn lời dối trá che lấp, Thịnh Ý khó khăn nói: "Là, là mất trí nhớ gián đoạn."
Hề Khanh Trần cụp mắt: "Hiểu, chỉ là không nhớ ta."
Hắn chỉ đang nói sự thật nhưng lại đáng thương vô cùng, Thịnh Ý gượng cười, muốn đánh trống lảng: "Nơi này là ảo cảnh?"
Đáy mắt Hề Khanh Trần hơi bất ngờ: "Nàng nhìn ra?"
"...!Cảm nhận được." Thịnh Ý nhìn lá mạ bên chân, nói.
Không thể không nói Hề Khanh Trần rất mạnh, mỗi gốc lúa mạch đều vô cùng chân thực, nếu không phải cô không cảm nhận được gió, chỉ sợ cũng không phân biệt được.
"Giỏi quá." Hề Khanh Trần bình tĩnh khích lệ, khen xong do dự thoáng chốc, sờ đầu cô không thuần thục lắm.
Thịnh Ý rụt cổ theo bản năng, dù chưa bài xích rõ ràng nhưng cũng cho thấy không quen tiếp xúc với hắn.
Yết hầu Hề Khanh Trần giật giật, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm.
Bị hắn nhìn, Thịnh Ý bỗng thấy mình tội ác tày trời, cúi đầu lái sang chuyện khác: "Bây, bây giờ có phải học cách làm ảo cảnh biến mất không?"
"Ở đây không tốt sao?" Hề Khanh Trần hỏi.
Ánh mắt Thịnh Ý mông lung, không dám nhìn hắn: "...!Đã nhìn bao nhiêu năm, đã sớm chán rồi."
Hề Khanh Trần hơi giật mình: "Nàng cảm thấy chán?"
Thịnh Ý bị hắn hỏi thì sửng sốt, lúc phản ứng lại, cô định giải thích, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói gì.
Vẻ mặt Hề Khanh Trần bình tĩnh, nhưng toàn thân như bị trọng thương, nơi nào cũng toát ra vẻ suy yếu đau khổ.
Hắn cụp mắt, bắt đầu ngồi thiền.
Thịnh Ý hơi do dự, cuối cùng ngồi xuống cạnh hắn.
Ảo cảnh Hề Khanh Trần tạo ra quá chân thực, mặc dù cô biết mọi thứ trước mắt là giả nhưng vẫn bị cảnh sắc trước mắt làm nhớ lại hồi ức.
Khi ở thôn Thịnh Gia, cô luôn ngồi bên cạnh ngắm phong cảnh chờ hắn ngồi thiền xong.
Đa số thời gian đều nhàm chán, có khi chạy vào rừng chơi, đôi lúc sẽ trộm chơi đùa góc áo và đai lưng hắn, lúc sau nhanh chóng sửa lại trước khi hắn tỉnh, sau đó giải vờ không biết gì.
Bây giờ nghĩ lại lúc ấy khá vui vẻ, ngày nào cũng phong phú, mà bây giờ...!Thịnh Ý quay đầu nhìn Hề Khanh Trần, ưu sầu thở dài.
Lỗ tai Hề Khanh Trần giật giật, không mở mắt ra, vừa rồi hắn muốn mở miệng hỏi, nhưng lại sợ dọa cô, chỉ có thể cố gắng trấn định ngồi thiền.
Nhưng ngồi thiền thì ngồi thiền, tâm không thể tịnh nổi, trong đầu đều là câu "đã chán" của cô.
Hắn sinh ra đã hơn ngàn năm, cũng từng gặp vạn vật thế gian, chỉ với nhân tính vẫn dốt đặc cán mai.
Hắn không hiểu, sao cô lại dễ chán như thế, là vì cơ thể hắn không được? Nhưng nếu thật thì sao lại đồng ý lập khế ước với hắn, đã đồng ý rồi tại sao lại bỏ hắn không màng.
Hắn không nghĩ ra, cũng không hiểu, ngồi thiền cũng không thay đổi được gì, ngược lại nỗi lòng càng loạn, thậm chí còn muốn sinh tâm ma.
Hề Khanh Trần cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, lôi mình ra khỏi trạng thái nhập định.
Mở mắt ra đã thấy tiểu cô nương đang ngủ trên đất, lúa mạch non giấu góc nhọn, dịu dàng bảo vệ cô tựa như lúc ở thôn Thịnh Gia.
Nhưng nơi đây không phải thôn Thịnh Gia, mỗi gốc mạch non nơi đây đều do tâm cảnh hắn biến thành, nó thích nàng bởi vì hắn thích nàng.
Đúng thế, hắn thích Thịnh cô nương, dù đêm lập khế ước nàng bỏ hắn mà đi, hắn vẫn thích nàng.
Hề Khanh Trần sống hơn ngàn tuổi đưa tay xoa mặt cô, xúc cảm khiến cổ họng hắn khô khóc.
Thịnh Ý đang ngủ mơ cảm nhận được, hừ hừ nắm tay hắn.
"Nàng chán ta?" Hắn nghiêm túc dò hỏi, giọng nói biến mất trong gió.
Vốn tưởng cô không trả lời, kết quả cô ngủ mơ nói: "Không chán..."
Hề Khanh Trần giật mình, gương mặt lạnh lùng bỗng như xuân về hoa nở.
Hắn cúi ngược xuống hôn lên trán cô, sau đó cảm thấy không đủ, do dự đi xuống, môi mỏng quyến luyến chóp mũi cô, đi qua gương mặt phiếm hồng của cô, lại quay về đôi môi.
Đôi môi chạm nhau, tình cảm mãnh liệt đánh vào lồng sắt trong lòng, kêu gào muốn ăn tươi nuốt sống cô, Hề Khanh Trần chỉ nhíu mày, dịu dàng cắn cô thật nhẹ.
Thịnh Ý nức nở, hoang mang tỉnh lại, mở mắt đã thấy Hề Khanh Trần nghiêm túc ngồi thiền, mắt nhìn phương xa, không biết đang nghĩ gì.
"Người ngồi thiền xong rồi?" Thấy hắn nhìn mãi, Thịnh Ý hỏi.
Hề Khanh Trần: "...!Ừm."
"Sao tai người đỏ thế?" Thịnh Ý khó hiểu.
Hề Khanh Trần nhìn cô, lại im lặng nhìn sang chỗ khác, tai càng đỏ hơn.
Thịnh Ý: "?"
Bầu trời trong ảo cảnh xanh thẳm, vạn dặm không mây, sạch sẽ như nước.
Thịnh Ý khảy khảy mạch trong dưới tay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hề Khanh Trần, bỗng nhớ đến kết cục của hắn trong truyện.
Kết cục là đưa toàn bộ tu vi cho nam chính, sau đó vân du.
Nói là vân du, nhưng không còn tu vi thì lấy gì chống đỡ tận thế 20 năm sau?
Thịnh Ý nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mặc dù Hề Khanh Trần không nhìn cô, nhưng lỗ tai càng đỏ hơn.
Cuối cùng hắn không nhịn được, quay đầu lại: "Nàng nhìn gì thế?"
"Sư tổ." Thịnh Ý chần chừ nói: "Bây giờ tu vi của người là gì?"
Hề Không Trần không ngờ cô hỏi chuyện này, khựng lại rồi nói: "Độ Kiếp hậu kỳ." Vốn là Đại Thừa, nhưng sau khi linh căn tổn thương, tu vi tiêu hao, bây giờ đã lùi về Độ Kiếp.
Độ Kiếp hậu kỳ, còn cách Đại Thừa rất xa, mặc dù phi thăng trong hai mươi năm khá xa vời, nhưng cũng không phải không thể.
Thịnh Ý nhìn vẻ mặt Hề Khanh Trần bình tĩnh, vẫn không hiểu vì sao hắn lại đưa tu vi cho nam chính.
Không hiểu thì hỏi thôi.
"Sư tổ, gần đây người có nghĩ đưa toàn bộ tu vi cho ngươi nào đó không?" Thịnh Ý tò mò.
Hề Khanh Trần bất ngờ: "Đưa cho người nào đó?"
"Đúng thế, ví dụ như người hợp mắt, có duyên với người ấy." Thịnh Ý ám chỉ.
Hề Khanh Trần ngơ ngẩn nhìn cô, tưởng cô muốn, định nói có thể cho cô thì nghe cô nói: "Cụ thể là người lớn lên có vài phần giống người, tính cách hoạt bát can đảm, là người rất có sức sống."
Lớn lên giống, hoạt bát can đảm...!Đồng tử Hề Khanh Trần to ra, lần đầu tiên viết chữ "đau lòng" lên mặt: "Nàng...!Muốn ta đưa tu vi cho vị hôn phu của nàng?"
Thịnh Ý: "..."
"Thịnh Ý, sao nàng có thể như thế?" Hề Khanh Trần hồn bay phách lạc, hiển nhiên đã bị đả kích rất lớn.
Thịnh Ý: "...".