Wattpad: tichlac230123
Hề Khanh Trần thành công nhổ linh căn, nhưng thức hải đã trống một khoảng lớn, mặc dù ngày nào cũng ăn lượng lớn đan dược nhưng rất khó bù đắp khoảng trống này trong thời gian ngắn.
Đã không còn linh căn, chàng hoàn toàn thành người phàm, cơ thể nặng trĩu và tinh thần luôn dễ mỏi mệt khiến chàng khó có thể quen được. Nhưng cơ thể dần hồi phục, thức hải cũng có thể dần nuôi dưỡng, không trải qua cơn đau thấu xương khi nhổ linh căn đã là chuyện may mắn hiếm có trên đời, lòng chàng đã thoả mãn, chỉ là Thịnh Ý vẫn chưa xuất hiện.
"Đã mười ngày rồi, sao nàng ấy vẫn chưa về?" Cả người chàng mệt mỏi, phải dựa vào gối đầu sau lưng mới ngồi được.
Chử Phi đưa chàng một bình đầy thuốc viên: "Nàng ta cũng muốn về, chỉ là bị trận pháp của linh thảo vây giữ, phải mất mấy ngày mới thoát thân,"
"Ngươi đi đưa nàng ấy về đây đi." Mày Hề Khanh Trần nhíu lại.
Chử Phi hừ: "Dựa vào đâu chứ?"
"Xin ngươi." Hề Khanh Trần lập tức nói.
Chử Phi: "... Sao ngươi có thể mặt dày nói hai chữ kia một cách hợp tình hợp lý vậy? Lại là Thịnh Ý dạy à?"
"Ngươi nhanh đi đi." Hề Khanh Trần nhìn mắt hắn.
Chử Phi im lặng nhìn chàng hồi lâu, từ chối: "Đến chừng nào ngươi có thể tự xuống giường rồi ta đi tìm nàng ta."
Hề Khanh Trần nghe vậy lập tức định bước xuống giường.
Đầu Chử Phi đau như búa bổ, vội đẩy chàng nằm xuống. Bây giờ cơ thể tiên sĩ yếu ớt dễ bị đẩy ngã, hắn không cần cố sức cũng đẩy được người nằm xuống gối.
"Ngoan ngoãn đợi đi, nàng ta sẽ nhanh về thôi." Chử Phi vội ném một câu.
"Không được, ngươi đi đón nàng đi." Hề Khanh Trần thật sự không yên tâm để Thịnh Ý một mình, nếu không phải mình khó đứng dậy thì cần gì phải ép Chử Phi.
Thấy chàng kiên trì như vậy, Chử Phi buông tiếng thở dài: "Được rồi, ta đi đón nàng ta."
Lúc này Hề Khanh Trần mới yên tâm, lại nhìn Chử Phi gần đây vì chàng mà gầy đi nhiều, ngay cả son môi cũng lười thoa, im lặng lấy viên đá từ dưới gồi ra."
"Đây là thứ lúc trước ta và Thịnh cô nương tìm, tặng ngươi." Chàng nói.
Chử Phi im lặng một lát, nói: "Cũng may hai ta quen biết nhiều năm, nếu không ta cực khổ lâu nay mà đổi lại thứ không đáng tiền này của ngươi, chắc chắn ta sẽ cá chết lưới rách với ngươi."
Hề Khanh Trần nghe vậy khựng lại: "Ở Phùng Nguyên tông ta cũng có ít gia sản, nếu ngươi không ngại thì có thể mang tất cả đến đây."
"Bỏ đi, cái nơi đó ta bước vào chút cũng ngại xui xẻo." Trong khoảng thời gian hai người đến động phủ, bên ngoài đã đồn đại đầy tin đồ nhảm. Nói gì mà Cửu Khư tiên tôn tẩu hỏa nhập ma, đại đệ tử tân nhiêm ôm hết khó khăn, trong lời đồn còn bỡn cợt lão tổ tông không đáng một đồng, còn muốn dẫm lên chàng bầu lãnh đạo mới, đúng là nực cười.
Thấy hắn lại từ chối, Hề Khanh Trần cũng không có gì để đưa, chỉ đành nhắc nhở lần nữa: "Nhanh đi đón Thịnh cô nương."
Chử Phi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhưng hắn đi cả ngày, đến khi về cũng chỉ có mình hắn.
Hề Khanh Trần nhìn sau lưng hắn hồi lâu cũng không thấy bóng người quen thuộc, lập tức nhíu mày.
"Đừng nhìn ta, tự nàng ta không muốn về." Chử Phi lập tức nói.
Yết hầu Hề Khanh Trần giật giật: "Vì sao?"
"Còn vì sao chứ, trong vườn có một cái cây sắp nở hoa rồi. Hoa chỉ nở mười lăm phút rồi tàn, khi hoa nở nhụy hoa có hiệu quả kỳ diệu với việc bồi bổ thức hải, nàng ta sợ bỏ lỡ thời gian hoa nở nên vẫn luôn canh ở đó." Chử Phi giải thích.
Nghe thấy nàng vì mình, đáy mắt Hề Khanh Trần hiện lên ý cười nhưng vẫn lắc đầu: "Vậy cũng không thể để nàng ở đó một mình, ngươi đưa ta qua đó, ta canh với nàng."
"Ngươi bị bệnh thành ra như vậy, đi cũng chỉ gây thêm phiền phức cho nàng ta." Chử Phi lập tức từ chối: "Được rồi, mấy ngày nữa hoa sẽ nở, ngươi cứ chờ đi."
Dứt lời thấy Hề Khanh Trần còn định lên tiếng, hắn lập tức nói: "Linh dược hết rồi, ta phải đi luyện một ít kẻo không đủ dùng."
Nói xong hắn vội vã rời đi.
Hề Khanh Trần nhìn bóng lưng hắn, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai nhưng cụ thể sai chỗ nào chàng lại không rõ.
Vài ngày sau Thịnh Ý vẫn chưa quay về, hỏi thì Chử Phi nói hoa vẫn chưa nở, cô không chịu quay về. Qua một thời gian hoa đã nở, nàng lại muốn canh ở phòng luyện đan.
Mỗi lần Hề Khanh Trần hỏi Thịnh Ý, Chử Phi lại tìm cớ. Vẻ mặt Hề Khanh Trần càng tối, cuối cùng khi Chử Phi lấy thuốc cho mình lại bất cẩn cầm thêm nhiều bình, chàng bỗng nắm tay Chử Phi.
"Thịnh cô nương..." Cơ thể Hề Khanh Trần suy yếu, chỉ di chuyển chút đã thở hổn hển: "Rốt cuộc nàng làm sao?"
"Nàng ta thì có thể có chuyện gì chứ? Tung tăng nhảy nhót ở đan phòng..."
"Chử Phi!" Hề Khanh Trần hiếm khi tức giận: "Ngươi chưa bao giờ cho ta uống mấy lọ thuốc này, vì sao còn mang theo bên mình?"
Chử Phi bỗng câm nín.
Sau một lát hắn bất đắc dĩ nói: "Nàng ta đã không muốn cho ngươi biết, ngươi cần gì ép hỏi ta."
"Rốt cuộc nàng có chuyện gì?" Hề Khanh Trần càng nóng vội.
Thấy sắc mặt chàng càng tái nhợt, khóe mắt cũng dần đỏ lên vì kích động, Chử Phi thở dài: "Đi, ta dẫn ngươi đi."
Bây giờ Hề Khanh Trần còn không có sức đi, Chử Phi độ cho chàng chút linh lực chàng mới có chút sức.
Đã hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, ánh chiều nhuộm xung quanh màu đỏ cam, đầy màu sắc, chỉ có Hề Khanh Trần như không có chút khí sắc nào. Chàng làm lơ cảnh đẹp xung quanh, chỉ một lòng theo sau Chử Phi, vội vàng muốn gặp người chàng thương nhớ đã lâu.
Băng qua hành lang dài, đi qua cây cầu nhỏ, lại qua vài ngã rẽ, cuối cùng cũng đến chỗ ở của Chử Phi.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Hề Khanh Trần vô thức nhìn Chử Phi.
"... Trước giờ động phủ của ta không có phòng cho khác, trừ cái phòng của ngươi cũng chỉ có phòng này của ta ở được." Chử Phi dứt lời, thở dài một hơi: "Đi thôi, nàng ta cũng rất nhớ ngươi."
Yết hầu Hề Khanh Trần giật giật, gắng gượng bước đến cửa.
Kẽo kẹt...
Cửa phòng khẽ mở ra, trong phòng Thịnh Ý đang ngủ say trên giường, dáng vẻ gầy yếu tựa như đang ngừng thở. Tay Hề Khanh Trần run rẩy, chống cửa gian nan bước vào, bước từng bước về phía cô.
Thịnh Ý đang ngủ nghe thấy tiếng động, gắng sức mở mắt ra, không ngờ giây say lại đối mắt với Hề Khanh Trần.
Cô dần tỉnh táo, sau lúc lâu mới cong môi tươi cười: "Tiên sĩ, ta chưa nấu cháo trân bảo cho chàng."
"... Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Hề Khanh Trần quỳ một gối bên mép giường, nắm bàn tay thò ra của cô.
Thịnh Ý hít mũi, mệt mỏi nói: "Dạo này bị bệnh, không muốn chàng lo nên nhờ Chử tiên tử giúp gạt chàng, không ngờ vẫn bị chàng phát hiện..."
"Linh căn của nàng đâu?" Hề Khanh Trần cắt ngang lời nàng.
Thịnh Ý khựng lại, cười khổ: "Sao vẫn không gạt được chàng chứ..."
Vành mắt Hề Khanh Trần đỏ ửng, ngực cũng phập phồng dữ dội, đã cố gắng kiềm chế nhưng khi lên tiếng giọng chàng vẫn khàn khàn: "Nàng dùng chú đồng sinh cộng tử."
Đây là câu khẳng định.
Thịnh Ý chịu thua, đột nhiên cảm thấy sai sai: "Bây giờ chàng là người phàm, sao lại biết linh căn của ta... Vậy mà chàng dám lừa ta! Tiên sĩ, chàng học thói xấu này..."
Cô chưa dứt lời, chàng đã hôn lên môi cô.
Thịnh Ý im lặng, đón hùa theo môi chàng. Hai người đều là ma bệnh, chỉ hôn cũng phải gắng sức, chỉ chạm nhẹ hai cái đã tách ra.
Khi Hề Khanh Trần lui về sau, Thịnh Ý sờ chỗ ướt trên mặt mình, trong phút chốc hơi bất đắc dĩ: "Thật sự ta không đau."
Hề Khanh Trần không nói gì, chỉ im lặng vùi mặt vào tay nàng. Thịnh Ý có thể cảm nhận được lông mi chàng quét vào lòng bàn tay, bỗng chốc tim mềm nhũn. Cô không nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn chàng, trong lòng bình yên khôn xiết.
Chử Phi ngoài cửa nhìn hai người im lặng âu yếm nhau, bỗng dưng nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, lúc Thịnh Ý định rời khỏi bỗng dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
"Tiên tử, huynh có thể giúp ta một chuyện không?" Cô hỏi.
Hắn hơi mất kiên nhất: "Giờ ta đang bận luyện chế thuốc giảm đau cho Hề Khanh Trần, nào rảnh giúp cô..."
"Huynh có thể hạ chú đồng sinh cộng tử cho ta và tiên sĩ không?" Thịnh Ý cắt ngang lời hắn.
Hắn bỗng mở to hai mắt: "Cô có ý gì?"
Thịnh Ý cười: "Nếu huynh giúp ta chắc chắn tiên sĩ sẽ giận, không chừng còn ảnh hưởng đến tình cảm hai người, nhưng thật sự ta không tìm ra người nào khác giúp đỡ, ta cũng không dùng linh lực được... Tóm lại ta muốn nhờ huynh hạ chú, ta sẽ làm người gánh chịu."
"Cô có biết một khi hạ chú cô sẽ ra sao không?" Hắn gằn giọng hỏi.
Thịnh Ý gật đầu: "Biết, sẽ rất đau, nhưng không chết đúng không?"
Dứt lời cô dừng lại, lại giải thích: "Không phải ta sợ chết, chủ yếu nếu ta chết vì chuyện này thì chắc chắn tiên sĩ sẽ không tha thứ cho huynh. Ta không thể để chàng đã mất đi đạo lữ còn mất người bạn duy nhất."
"Không chỉ đau, linh căn hắn bị nhổ thì linh căn của cô cũng sẽ như vậy. Nếu thế cô sẽ không thể tu luyện được nữa." Hắn cau mày: "Cô cũng biết với một tu giả không thể tu luyện có nghĩa gì đúng không?"
"Biết, nhưng linh căn của ta vốn vô dụng, vậy nên có hay không cũng không sao." Thịnh Ý dứt lời, đáy mắt hiện lên ý cười: "Tiên tử, huynh cứ giúp ta một lần đi."
Đến giờ Chử Phi cũng không biết mình đã làm đúng hay sai, nhìn Hề Khanh Trần vùi mặt vào tay Thịnh Ý, hắn khẽ buông tiếng thở dài, đóng cửa lại giúp hai người.
Trong phòng, Thịnh Ý đợi cảm xúc Hề Khanh Trần ổn định liền đau đớn dịch qua bên một khoảng, ý bảo chàng cũng lên. Hề Khanh Trần làm theo, sau khi ôm cô nằm xuống mới nhỏ giọng hỏi: "Bệnh tim nàng nghiệm trọng thế sao chịu đựng được?"
"Chử tiên tử cho ta rất nhiều linh dược, Cố Kinh Thời cũng góp linh lực truyền cho ta, mặc dù đau nhưng cũng chịu được." Thịnh Ý kiên nhẫn giải thích.
Hề Khanh Trần nắm chặt tay áo cô, ngập ngừng: "Vì sao phải chịu giúp ta?"
"Thật ra cũng không có gì." Thịnh Ý chui vào lòng chàng: "Chàng đối tốt với ta quá, còn yêu ta đến mức chết đi sống lại. Tìm cảm này quá lớn, mà ta dường như chưa làm gì cả, lần nào đối mặt với tình cảm của chàng cũng vô thức thấy chột dạ. Vậy nên ta mới nghĩ dù sao cũng phải làm chút chuyện lớn mới có thể xứng với tình cảm ấy, vì thế nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định chịu cơn đau này thay chàng."
"Luôn là ta không xứng với nàng, nàng không cần phải làm vậy." Giọng Hề Khanh Trần khàn khàn.
Thịnh Ý vui vẻ: "Đó, giờ là chàng không xứng với ta, chúng ta cứ xứng với không xứng như vậy, đến bao giờ mới là một đôi trời sinh đây?"
Hề Khanh Trần không nói gì, chỉ ôm nàng càng chặt hơn.
Thịnh Ý không nói gì, dựa vào ngực chàng, nghe tiếng tim chàng đập.
Không biết qua bao lâu, Hề Khanh Trần nói: "Dọn về đi, chúng ta cùng dưỡng bệnh.
"Được."
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Ý quay lại phòng mình sau bao ngày, ngồi xếp hàng trên giường với Hề Khanh Trần.
Chử Phi cười khẩy, ném mỗi người một lọ thuốc: "Uống đi."
"Vâng!" Thịnh Ý vâng dạ, vui vẻ uống hết lọ thuốc, thái độ nghe lời đến mức y sĩ quái đản như Chử Phi cũng không nhịn được dịu lại.
Ngày tháng dưỡng bệnh thật sự trôi qua quá chậm, mặc dù hai người không có ngoại thương nhưng bị nội thương, nơi nào cũng suy yếu, dù chỉ hơi xoay người cũng đổ đầy mồ hôi.
Mà Thịnh Ý bị thương còn nặng hơn Hề Khanh Trần, một tháng sau khi nhổ linh căn trong thức hải vẫn đau đớn, chỉ là không muốn Hề Khanh Trần lo lắng nên không thể hiện ra ngoài.
Hai người nằm trên giường suốt mùa hè, đến cơn mưa đầu mùa thu mới có thể đi một vòng trước đình viện.
"Chúng ta khỏe nhanh quá." Hề Khanh Trần đan mười ngón tay vào tay cô, tâm trạng rất tốt.
Thịnh Ý cười, thoáng nhìn vẻ mặt tối sầm của Chử Phi, nhỏ giọng nói: "Không thể không khỏe, chăm sóc chúng ta lâu như thế, gần đây thái độ của huynh ấy với chúng ta ngày càng không tốt."
"Thịnh Tiểu Ý, ta nhắc nhở cô một câu." Chử Phi lạnh lùng nói: "Người phàm như cô dù nói thầm cũng không qua được tai bản tôn."
Thịnh Ý lập tức thè lưỡi với Hề Khanh Trần, Hề Khanh Trần không nhịn được bật cười.
Buổi tối hai người quay về phòng ngủ, lần nữa nằm xuống, trong phòng oi bức khó chịu, Thịnh Ý xoay người hai lần, vô tình cách xa vòng tay Hề Khanh Trần, cuối cùng cũng thấy hơi mát một chút.
Thịnh Ý vén tóc, thở dài: "Tiên sĩ, ta hơi nóng."
Hề Khanh Trần khựng lại: "Ngủ sẽ không nóng."
Thịnh Ý: "..."
Thấy nói ngọt cũng vô dụng, Thịnh Ý dứt khoát nói thẳng: "Hay là hai ta ngủ riêng nhé?"
Lúc chạng vạng Chử Phi đã xuống núi, nếu không có thể nhờ huynh ấy đến làm phòng mát đôi chút.
Câu trả lời của Hề Khanh Trần là im lặng ôm chặt hơn.
Thịnh Ý dở khóc dở cười, xoay người đối mặt với chàng: "Chàng không nóng à?"
"Không nóng."
Hề Khanh Trần vừa nói xong, Thịnh Ý đưa tay sờ chóp mũi chàng, quả nhiên chạm vào lớp mồ hôi.
"Vậy mà nói không nóng?" Cô nhướng mày.
Hề Khanh Trần im lặng, vẫn không chịu buông cô ra.
Nhiệt độ cơ thể giao hòa, dường như càng nóng hơn, Thịnh Ý rơi vào đường cùng, chỉ có cách như... Cởi tẩm y ra, chăn cũng đá văng.
Chỉ cần không ngủ riêng, Hề Khanh Trần đều chấp nhận hết, vì thế thuận theo cách làm của cô. Quả nhiên sau khi cởi tẩm y đã mát hơn rất nhiều, nhưng khi ôm nhau lại có điều không đúng.
"... Tiên sĩ, chàng bình tĩnh đi." Trong bóng đêm, giọng Thịnh Ý càng bình tĩnh.
Hề Khanh Trần im lặng lúc lâu, khi nói chuyện giọng chàng khàn khàn: "Ta thử rồi... Không được."
Thịnh Ý: "..."
Hai người đều là người phàm, bóng tối dễ dàng che đôi mắt hai người, đồng thời cũng phóng đại các giác quan khác. Hề Khanh Trần ôm ngày càng chặt, mặt Thịnh Ý vô cảm, thầm nghĩ sao cô lại ngốc vậy chứ, sao lại nghĩ ra cách cởi y phục cho mát, bây giờ hay rồi, càng nóng hơn.
"Chúng ta đã lâu không làm." Hề Khanh Trần cúi đầu nói.
Thịnh Ý mềm lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa cánh tay chàng.
Nằm trên giường tĩnh dưỡng lâu như thế, cơ thể chàng gầy đi nhiều. Ngày xưa cơ thể chàng cũng hơi gầy nhưng dáng người vẫn mê người như trước, khiến người ta muốn yêu thương.
Mọi chuyện sau đó cứ thế thuận lý thành chương, lần đầu tiên Hề Khanh Trần ôm Thịnh Ý bằng cơ thể người phàm, cũng là lần đầu tiên Thịnh Ý hưởng thụ chàng âu yếm không chút tạp niệm.
Một khúc sau, mọi chuyện yên ắng.
Hai mắt Hề Khanh Trần vô hồn nhìn lên, cả người suy sụp.
Thịnh Ý cũng không biết nên an ủi chàng thế nào, nín thin nửa ngày mới nói: "Một khắc cũng giỏi lắm rồi, cơ thể chàng còn yếu mà có thể kiên trì lâu như thế đã mạnh hơn phần lớn nam giới, ta cảm thấy..."
"Thịnh cô nương ngủ đi." Chàng chậm rãi nói.
Thịnh Ý: "..."
Im lặng một lát, cô chui vào lòng chàng, không nhịn được bật cười.
"Ta biết nàng cười ta." Hề Khanh Trần cố gắng bình tĩnh, nhưng vẫn để lộ chút ai oán.
Thịnh Ý càng cảm thấy buồn cười, cả người run bần bật. Hề Khanh Trần bị cô cười vừa thẹn vừa lúng túng, nhưng vẫn tốt tính ôm cô, mãi đến khi cô cười đủ lại chui vào lòng chàng.
"Ta yêu chàng lắm tiên sĩ." Giọng cô dịu dàng.
Mặc dù biết cô chỉ đang an ủi mình nhưng khóe môi Hề Khanh Trần lặng lẽ cong lên.
Đêm sau Hề Khanh Trần tìm Chử Phi, khéo léo hỏi cơ thể mình sau khi nhổ linh căn có ảnh hưởng không tốt gì không.
"Có thể có ảnh hưởng gì chứ?" Chử Phi khó hiểu.
Hề Khanh Trần nhìn hắn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
... Cái biểu cảm, cái ánh mắt quen thuộc này. Chử Phi hít một hơi sâu, nổi giận: "Ta cho hai người các ngươi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hai người lại đang làm gì vậy hả?"
"Tình tới thì đành theo tình." Hề Khanh Trần đáp.
"Nói hươu nói vượn!" Chử Phi đau đầu: "Hôm nay hai người chia phòng ngủ, không có ta cho phép không được ngủ chung!"
Hề Khanh Trần nhíu mày: "Cần gì tuyệt tình như thế?"
"Ta cũng không muốn tuyệt tình, nhưng nhìn hai người các ngươi đã làm gì đi?" Chử Phi lạnh lùng nhìn chàng: "Hai người đã ăn hết toàn bộ linh dược trong động phủ của ta, lại còn không nghe theo lời dặn của y sĩ. Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chẳng lẽ ta không nên tuyệt tình ư?"
"Cũng chỉ làm một khắc mà thôi, không đến mức kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ?"
Chử Phi ngẩn người: "Một khắc á... Vậy thì không sao."
Hề Khanh Trần: "..."
Chử Phi thôi đánh uyên ương, nhưng tâm trạng Hề Khanh Trần càng kém hơn.
Chàng ủ rũ mấy ngày, Thịnh Ý trấn an mãi mới dần quên chuyện này. Hai người không làm chuyện dư thừa nữa, ngoan ngoãn dưỡng thương theo phân phó của Chử Phi.
Thu đi đông đến, lá cây trong động phủ chuyển thành màu vàng rực rỡ, qua đêm lại rơi xuống đất biến thành chất dinh dưỡng cho năm sau. Trận tuyết đầu mùa rơi xuống, Thịnh Ý hít một hơi thật sâu, xoay người chui vào lòng Hề Khanh Trần.
"Tiên sĩ, tuyết rơi rồi." Cô ngẩng đầu lên cười nói.
Hề Khanh Trần khẽ vuốt mái tóc dài của cô: "Ừ, tuyết rơi rồi."
"Chử Phi vì chuyện hai ta đã lâu không ra ngoài, chờ mùa đông này qua đi chúng ta tìm chỗ định cư đi." Thịnh Ý ôm chặt eo chàng: "Đừng làm phiền huynh ấy nữa, cũng tìm một căn nhà cho mình."
Tìm một căn nhà cho mình. Khóe môi Hề Khanh Trần cong lên: "Được."
"Vậy trước đó có phải chúng ta còn phải làm một chuyện không?" Thịnh Ý mở to hai mắt.
Hề Khanh Trần khó hiểu: "Chuyện gì?"
Thịnh Ý khẽ cười, rời khỏi lồng ngực chàng, chạy cách chàng năm sáu bước mới dừng lời, nhắm mắt gọi cơn gió lạnh đến.
Gió cuốn tuyết bay tán loạn tạo thành lốc xoáy nhỏ, lập tức tạo thành đống tuyết nhỏ, phản chiếu trong đôi mắt Hề Khanh Trần, kéo dài trên mặt nước.
Lúc này Thịnh Ý mới mở mắt, nhìn chàng cười khanh khách: "Tiên sĩ, bây giờ chúng ta là người phàm, không thể kết đạo lữ, cũng không thể để lại dấu ấn trên thần hồn đối phương. Nếu chàng muốn lập gia đình với ta, chi bằng đến thế gian làm đôi vợ chồng với ta, chúng ta bên nhau đầu bạc răng long, sinh tử không rời."
Hề Khanh Trần kinh ngạc nhìn nàng, bỗng chốc không phản ứng được,
Cơ thể ngày càng khỏe hơn, càng cũng bắt đầu tự hỏi nên tính chuyện trăm năm với nàng thế nào. Cũng vì một lần đổ vỡ đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng chàng. Dù biết cô không rời xa mình nhưng vẫn cảm thấy bất an.
Không ngờ khi mình đang do dự cô lại là người chủ động.
"Tiên sĩ?" Thịnh Ý thấy chàng chậm chạp không đáp, không nhịn được nghiêng đầu.
Hề Khanh Trần nhìn ánh mắt trong veo của cô, đột nhiên cảm thấy tò mò: "Sao nàng không lo lắng chút nào?"
"Lo lắng gì cơ?" Thịnh Ý khó hiểu.
"... Lỡ như ta không đồng ý thì sao?" Hề Khanh Trần cố ý hất mặt, nhưng hai tai đỏ ửng đã bán đứng chàng.
Thịnh Ý bật cười: "Xin lỗi, thật sự ta không nghĩ chàng sẽ từ chối." Vậy nên từ rất lâu chàng đã cho cô cảm giác rất an toàn, vậy nên dù cô đã đi ngàn dặm vẫn chắc chắn chàng vẫn ở đó chờ cô.
"Vậy chàng sẽ từ chối sao?" Cô tò mò.
Hề Khanh Trần hít sâu một hơi: "Nàng nói đúng, ta sẽ không."
Nói xong chàng nhanh chóng bước về phía cô, đưa tay kéo người vào lòng ôm chặt.
Cơ thể dán chặt, tâm ý tương thông, thật sự không có chuyện nào tốt hơn thế.
Đêm đến Thịnh Ý nằm mơ, trong mơ Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô.
"Muốn đi ngắm nơi này với ta không?" Hề Khanh Trần hỏi.
Thịnh Ý vừa muốn trả lời đã tỉnh lại, vừa vươn người đã đối diện với ánh mắt của Hề Khanh Trần.
"Nàng muốn chuyển đi đầu ư?" Chàng nghiêm túc hỏi.
Thịnh Ý nhìn chàng trong bóng tối: "... Không phải chàng vì chuyện này mà một đêm không ngủ chứ?"
"Nàng muốn ở trong thôn trấn náo nhiệt hay yên tĩnh?" Hề Khanh Trần lại hỏi.
Thịnh Ý im lặng một lát, nói: "Nơi có chàng."
Hề Khanh Trần cảm thấy thỏa mãn, đưa hai tay ôm lấy nàng. Thịnh Ý gối lên tay chàng, nhớ đến chàng trong mơ, không khỏi nhíu mày.