Nếu Đa Tình, Cười Với Ta


Tiết tử
Vương triều Thiên Đô đời thứ mười, do hậu quả của chiến tranh ba đời trước để lại, nhân dân ở Phong Hỏa phải nhiều lần di dời nơi ở, trừ chiến sự liên tục nơi biên cương, còn có cả nguy cơ người trong nội bộ muốn tạo phản đoạt quyền, nhưng hoàng đế đời thứ chín có được tài năng quân sự cùng quyết đoán độc đáo, liên hiệp với các nước nhỏ bên cạnh, kết hợp với những giáo phái nổi tiếng trong giang hồ, cuối cùng cũng có thể định được tình huống bấy giờ.
Những hậu quả sau chiến tranh dần dần ổn định, lập kế hoạch hậu chiến, nhưng vì mượn lực giang hồ nên tạo cơ hội thuận lợi ột số tà phái nổi dậy, người lúc ấy có năng lực cao nhất trong triều đình gồm Cao, Đoạn, Lục, Tô là bốn vọng tộc đạt thành một hiệp nghị quân thần, sau khi bình định được các thế lực giang hồ, xem việc phò trợ dòng họ hoàng thất là sứ mạng.
Vì vậy, Lịch Đại vương triều có tứ đại gia tộc Cao, Đoạn, Lục, Tô phò trợ đến đời thứ mười, lúc bấy giờ, trưởng công chúa sắp xuất giá vì bất mãn với người kế vị là hoàng huynh, bí mật tạo phản cùng gia đình nhà chồng, quân phản loạn này kéo dài hơn mười ngày, cuối cùng nhờ có tứ đại gia tộc cùng chung tay mà dần lắng xuống, đến lúc này, thiên hạ dưới trướng vương triều Thiên Đô mới được thái bình, các ngành nghề cũng bắt đầu phát triển, hơn hai mươi năm sau, vương triều Thiên Đô đã trở thành quốc gia phồn hoa nhất Trung Nguyên.
Triều đại thay đổi, hoàn cảnh cũng có biến cố, thế lực của tứ đại gia tộc có giảm cũng có tăng, đời thứ chín do Cao gia lãnh đạo, mà đứng đầu tứ đại gia tộc không thể nghi ngờ – chính là Hoàng thái tử, có quan hệ thông gia với Tô gia, thứ nữ của Tô gia gả cho Hoàng thái tử làm trắc phi, bốn người con trai còn lại của Tô gia đều quyền to, con thứ, con ba được triều đình nhất mực coi trọng, cũng là trợ thủ đắc lực cho thái tử.
Ngang hàng với tam đại gia tộc còn lại có lẽ là Lục gia, mấy năm trước được phong làm ngự tiền thần bổ thế gia, tứ đại gia tộc vốn là thế lực giang hồ, song, vì củng cố thế lực, hoặc có quan hệ với quan lớn trong triều đình, hoặc kết làm thông gia với hoàng thân quốc thích mà quan hệ của hai nhà Cao, Đoạn với giang hồ cũng xa dần; Tô gia nhờ có hệ thống tình báo nên có quan hệ khá tốt với những giáo phái giang hồ khác; còn Lục gia, vì thường xuyên được triều đình giao nhiệm vụ, điều tra những kỳ án và đuổi bắt những tội phạm quan trọng, vì vậy có quan hệ rất mật thiết với cả hai đạo đen, trắng, cũng vì tính công chính, lập trường từ xưa đến nay mà được các nhân sĩ võ lâm nhất mực tôn kính.
Năm xưa, các gia tộc quyền thế thường tranh đấu âm thầm trong bóng tối, nhưng bấy giờ, đời tuổi trẻ thường chơi chung một chỗ, thế hệ bây giờ không còn lục đục với nhau, đều hiểu rõ thế nào là xấu thế nào là tốt, khi gặp chuyện còn chung tay cùng nhau hợp tác.
Chương 1:
“Ăn cái này thật sự có thể giống như thần tiên ở trên trời sao?” Âm thanh trẻ thơ có vài phần hưng phấn, vài phần không dám tin, cẩn thận nhìn viên thuốc màu đỏ trong tay mình.
“Dĩ nhiên, cái này phải vượt qua muôn trùng vạn khổ mới lấy được đó.” Một âm thanh thành thục hơn nhiều đáp lại.”Ăn viên thuốc này, ngay cả sư phụ dùng khinh công cũng không bằng ngươi.”
Cậu bé mới tám tuổi vừa nghe thấy công dụng thần kỳ của viên thuốc, mặt mày đều sáng rỡ lên.
“Nhưng mà…”
“Sao vậy?” Thấy có người dám nghi ngờ lời nói của mình, cô bé nhỏ không vui hỏi.
“Sư phụ đã nói, trên đời này không có chuyện làm không mà được hưởng.” Nhíu đôi mày rậm lại, cậu bé cảm thấy nghi ngờ nói.
“Mặc dù sư phụ ngươi rất tài giỏi, nhưng không cần phải biết nhiều chuyện như vậy, trên đời có một viên đan thần kỳ thế này, ông ta cũng không biết.”
“Ta…”
Thấy cậu bé do dự, thậm chí còn muốn trả lại viên dược hoàn, cô bé nâng một cái giá lên, âm thanh đề cao: “Nói xem, cha ta là ai?”
“Lão tiên tri nổi tiếng trong giới võ lâm – Nhan Hiểu Thông.”
“Vậy còn ta ?”
“Con gái của lão tiên tri Nhan San San.”
“Vậy sau này?”
“Sẽ trở thành đại tiên tri còn lợi hại hơn cả lão tiên tri!” Cậu bé với thói quen đọc diễn cảm, lập tức bị cô bé bắt bẻ lại.
“Đại tiên tri mà ngươi cũng không tin sao ?!” Nhan San San nhìn gần hắn.”Ăn nó đi, sau này ngươi có thể bước lên cầu vồng để làm cầu đi.”
“Thật sự có thể không?” Có thể bước đi trên cầu vòng, điều này nhất định sẽ làm cho cha mẹ và sư phụ thấy kiêu ngạo, rốt cuộc khinh công của hắn cũng tốt như vậy.
“Tiểu Sương Nhi cũng sẽ càng thích ngươi hơn.”
“Tiểu Sương Nhi?” Liên quan gì đến nàng ta?
“Đúng vậy! Con gái một của Lý Thượng Sách – Lý Tiểu Sương, chẳng phải sáng mai ngươi đã hẹn đi chơi với nàng rồi sao?”
“Đúng rồi!”

“Ngươi nghĩ đi, nếu ngươi có thể biểu diễn khinh công trước mặt nàng, nhất định có thể làm cho nàng ta thích ngươi hơn!”
“Tiểu Sương Nhi sẽ thích ta!” Nhớ tới đôi mắt tròn to luôn chớp chớp rồi lại nháy nháy, hắn động tâm.
“Chỉ là, thuốc này có được vào một buổi sáng tinh mơ, thu thập những giọt sương của nắng sớm tinh tươm, hợp thành một chén nước rồi uống vào, chỉ có thể uống trước bữa trưa, để thuốc này lên đỉnh đầu, sau đó tĩnh tâm ngồi xuống, dùng trí tưởng tượng để mở ra linh tính của viên đan, vậy thì sáng mai ngươi không sang nhà Tiểu Sương Nhi chơi được rồi.”
“Không sao, vậy thì ngày mai…”
“Ta đã quan sát khí trời rồi, ngày mai sẽ có mưa, khi đó sau giờ ngọ sẽ xuất hiện cầu vồng, ngươi nên nắm chắt cơ hội khó được này, giúp viên đan này sớm phát huy công lực.”
Trên gương mặt cô bé hiện lên nụ cười tuyệt mỹ không gì sánh bằng, hai tay vỗ vỗ gò má của cậu bé, dặn dò: “Nhớ kỹ, chuyện này không được nói với ai, nếu không sẽ mất linh, khi bước lên cầu vồng nhớ gọi ta đến xem.”
“Được!” Nhìn nụ cười rất đẹp, rất đẹp của nàng, cậu bé sững sờ ngơ ngác gật đầu , cũng may là lúc này sư phụ có việc phải trở về núi Võ Đan, như vậy hắn có thể thử viên đan này rồi.
Cuối cùng, sáng sớm tinh mơ hôm sau, chăm chỉ đi xung quanh thu thập sương mai, không để ý đến trong quá trình này, Lý Tiểu Sương nhỏ hơn hắn một tuổi đặc biệt đến đây kêu hắn, muốn hắn đừng chơi với viên thuốc vô dụng này nữa, để cùng nàng vào lâm viên chơi, nhưng hắn lại chỉ chuyên tâm, muốn dùng trí tưởng tượng để mở ra linh tính cho viên đan.
Cho đến khi mưa xuất hiện – - thật ra mưa to đến mấy ngày, trước đó chỉ là chuyển gió, nhưng từ xa thật sự xuất hiện cầu vồng, hyắn nhanh tay uống hết nước mưa và nước sương góp nhặt được, sau đó nuốt thêm viên thần đan, bây giờ có thể chạy về kinh thành bằng cầu vồng rồi chứ?
Ừ, hắn không biết có thể được hay không, bởi vì hắn uống vào không bao lâu, khí huyết đều xông lên, máu mũi phun ra, nhưng hắn vẫn không cam lòng, một mực muốn bước lên cầu vồng, chỉ là ngay cả năng lực để nhảy lên cây cũng có hạn, làm sao mà truy đuổi cầu vồng được, cuối cùng hắn cũng nhảy lên …. nhưng đụng phải một cành cây khô nặng, sau đó ngã xuống đất, cả người bị thương rất nặng!
Cô bé Nhan San San nghe được tin tức này, ở trước mặt trưởng bối, mang phong phạm danh gia đã được tôi luyện từ nhỏ ra, khuôn mặt nhỏ bé toát lên vẻ thoát tục, đôi mắt to trong veo như nước, lại thêm sự bao dung của đại tỷ tỷ với một tiểu đệ đệ, nàng dùng giọng nói vừa đồng tình, vừa đồng cảm nói:
“Minh triều đệ đệ, tỷ tỷ đã khuyên ngươi rồi, sư phụ ngươi – Thanh Hư đạo nhân nói không sai, thiên hạ không có chuyện gì được hưởng mà không làm, võ công không thể học nhanh như vậy, mọi chuyện đều phải học từ gốc rễ, sao ngươi lại nuốt trọn viên bổ đan của gia phụ đưa cho vậy?”
Tiểu đệ đệ Lục Minh Triêu kinh ngạc nháy mắt trợn tròn mồm, nghe tiếng cha giận hờn trách móc, mẫu thân cũng chỉ trích hắn rằng nuốt viên đan không phải là phẩm đức của người học võ, tiểu đệ đệ lập tức chảy nước mắt, la hét mình không có nuốt trộm đại bổ đan! (*đại bổ đan: viên thuốc bổ)
Nước mắt ngập đầy oan khuất, hắn nói bị cô bé Nhan San San kia xui khiến, lập tức bị phụ thân đánh “bốp bốp”, vừa là mắng vừa là khiển trách, mắng hắn làm sai chuyện còn muốn đẩy sang cho cô bé, không phải là hành vi của nam tử hán; mẫu thân chỉ thở dài thật sâu, ngay cả bịa đặt cũng không cần lộ liễu vậy chứ?
“Lục bá phụ, Lục bá mẫu, hai người đừng nóng giận.” Cô bé Nhan San San tỏ ra khoan dung thành thục, uyển chuyển khuyên hai vị trưởng bối.”Minh triều đệ đệ sở dĩ nói vậy cũng là sợ hai người trách phạt thôi, nếu đổ cho con, để đệ đệ ít bị trách phạt hơn, San San cũng không để ý, nhưng ngu ngốc cũng biết, cho dù khinh công tốt đến mấy cũng không thể bước đi lên cầu vồng, đâu thể nào ăn một viên đan dược thì có thể lập tức biến thành thần tiên bay trên trời! Có lẽ là do đệ đệ ngã đau, nhất thời hồ đồ thôi ạ!”
Xoay đầu lại, nhìn Minh triều đệ đệ nằm trên giường, không còn vẻ thành thục quá tuổi lại biết thời biết thế trước mặt trưởng bối, nàng vừa nức nở, vừa nở nụ cười đắc ý!
Khi mới tám tuổi, Lục Minh Triêu lần đầu tiên nếm phải đau khổ do Nhan San San mang đến, sau khi phục hồi lại, ngay cả Lý Tiểu Sương cũng không để ý đến hắn, hắn cũng không đến nhà mới của Lý Thượng Sách để chơi nữa.
Sau đó, cậu bé ngây thơ mới hiểu được, khi đã hẹn cùng đại tỷ tỷ Nhan San San thì chớ có sửa đổi, trước đó, hắn đã hứa sẽ hái hoa bên bờ suối cho nàng, nhưng sau đó đổi ý muốn đến công viên ở sân sau của Lý Thượng Sách để chơi đùa, vì vậy tự ý thay đổi hẹn ước, kết quả là bị đau mông suốt mấy ngày!
***
Mười hai tuổi.
“Nói xem, cha ta là ai?”
“Lão tiên tri nổi tiếng giới võ lâm, Nhan Hiểu Thông.”
“Vậy còn ta?”
“Con gái của lão tiên tri Nhan San San.”
“Còn sau này?”
“Sẽ trở thành đại tiên tri còn lợi hại hơn cả lão tiên tri!”
“Cho nên ngươi phải tin lời ta, ta chắc chắn không lừa gạt ngươi, không tin lời đại tiên tri là sai lầm!”
“Nhưng mà…” Làm chuyện này thì có liên quan gì đến lão tiên tri và đại tiên tri!
Mặc dù nhỏ hơn thiếu nữ trước mắt đến hai tuổi, nhưng hắn nay đã mười hai tuổi, dáng người cao ngất, thậm chí cao hơn cả nàng, thể trạng cũng săn chắc hơn nhiều, Lục Minh Triêu nay đã có khinh công tốt nhất trong bạn bè cùng tuổi, không cần dựa vào bất kỳ “thần lực” nào để khổ luyện võ công nữa, thường bị Nhan San San âm mưu bắt làm cu li.

“Ngươi thậm chí còn không tin lời ta nói!” Âm thanh quen thuộc đề cao trở nên thật chói tai, trong nháy mắt như rút đi hết phong phạm của khuê nữ, thô lỗ mãnh liệt giữ chặt vạt áo của hắn!
“San…” Hai gương mặt thậ gần nhau, làm cho hắn cảm giác được hơi thở ấm áp kia, nhưng đôi mắt đẹp kia tỏa ra vẻ hung dữ, làm cho trái tim của hắn khẩn trương nhảy loạn!
“Con kia chim rất khó được, nếu bắt được không chừng sẽ thay đổi cái nhìn của ta với ngươi, ta sẽ thừa nhận ngươi là anh hùng tương lai, sau này ngươi cần ta giúp cái gì, ta đều xem xét món nợ lần này mà giúp ngươi.”
“Vậy … Nếu ta bắt được con chim kia, ngươi có chịu theo ta đi nghe kể chuyện không?”
Người kể chuyện vừa mới đến ở đường cái là theo gánh hát mà đến, gánh hát rất hấp dẫn mọi người, đặc biệt là người kể chuyện này, mọi ngày, trước khi bắt đầu diễn đều kể một câu chuyện xưa, làm rúng động lòng người.
Nhan San San sau khi nghe mấy câu chuyện xưa đấy, dùng một phiên bản khác rất sống động để kể cho hắn nghe lần nữa, mặc dù nàng thường chỉnh ác hắn, nhưng hắn thật thích nhìn điệu bộ hăng hái lúc kể chuyện xưa cho hắn nghe.
“Có khi nào ta lừa ngươi không?” Nhan San San không chịu nổi dậm chân, không đợi hắn trả lời, đã đẩy hắn mau nhanh hành động.”Nhanh đi!Con chim này không dễ bắt đâu, vất vả lắm mới tìm được tung tích của nó, lỡ như để nó bay mắt thì đi tong!”
Cho nên, dưới giọng thúc giục của tiểu giai nhân, Lục Minh Triêu nhảy lên cây đại thụ, đuổi bắt một con chim nhỏ có màu lông xanh đặc biệt trong rừng, thân chim cùng màu với lá xanh nên không dễ để phân biệt, nhưng từ nhỏ, Lục Minh Triêu đã tu luyện một loại võ công rất đặc biệt …. đặc biệt ở chỗ, có thể phân biệt những vật khác nhau trong một tốc độ thần tốc, từ trước đến nay, Lục gia luôn được triều đình giao cho nhiệm vụ truy bắt tội phạm quan trọng, vì vậy võ công phân biệt sắc bén này đã trở thành cơ bản.
Khi hắn rốt cuộc cùng tìm được con chim màu xanh trong bụi rậm, hiến tặng cho Nhan San San, Nhan San San vui sướng hoan hô, thấy điệu bộ hưng phấn đến vỗ tay của nàng, Lục Minh Triêu ngơ ngác nhìn, nàng khi mười bốn tuổi càng xinh đẹp thoát tục hơn, dù thường bị nàng cho ăn đủ thứ khổ nhưng mỗi khi thấy nụ cười của nàng, hắn lại thất thần ngơ ngác nhìn ngắm.
“Bây giờ có thể theo ta …”
“San San!” Từ phương xa truyền đến một âm thanh khác
“Thiếu Sơ – -” Nhan San San nhìn thiếu niên tuấn dật đang đi đến, vươn tay hô to.”Bắt được con chim màu xanh rồi này, không cần lo lắng cho ngươi mắng nữa!” Chiều nay, hai người cùng chơi với chim, không ngờ không cẩn thận làm đổ lồng chim, hại chú chim nhỏ bay mắt.
“Thật sao? San San ngươi quả là lợi hại!”
“Đã bảo là ta có cách mà!” Nhan San San cầm lấy con chim nhỏ trong tay Lục Minh Triêu, chạy về phía thiếu niên.
“Nhân lúc cha ta còn chưa về, chúng ta đem chú chim bỏ lại vào lồng đi.” Thiếu niên cùng tuổi đang nói chuyện với Nhan San San là con út trong tứ đại gia tộc, Tô Thiếu Sơ.
“Vậy ngươi đừng quên, lần này ta giúp ngươi, ngươi phải đi xem kể chuyện xưa cùng ta đó!”
“Ngươi không giúp ta, ta cũng đi cùng ngươi, yêu cầu đó ta không đồng ý.”
Thiếu niên, thiếu nữ nhìn nhau cười một tiếng, sau đó tay nắm tay đi cùng nhau.
“San San… Còn chuyện mà ngươi đã đáp ứng với ta?” Lục Minh Triêu nóng nảy, vội vàng đuổi theo hỏi.
“Ta đã đáp ứng với ngươi điều gì?” Nhan San San quay đầu lại, không hiểu ra sao.
“Ngươi, ngươi bảo sẽ đi nghe kể chuyện cùng ta, còn nói sẽ không gạt ta!”
“Thì ta đâu có lừa ngươi! Từ đầu tới đuôi, ta không hề nói “được”, ta chỉ nói bắt được con chim nhỏ rồi sẽ đi nghe kể chuyện thôi mà!” Sao điệu bộ cứ như nàng bội ước thế?!
Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng nàng cũng đã bảo là nàng muốn mà!
“Minh triều huynh đệ, thì ra con chim này là ngươi bắt, cảm ơn ngươi.” Tô Thiếu Sơ bước lên trước nắm tay hắn, thành khẩn nói.
“Thiếu Sơ, người kể chuyện đến rồi, chúng ta đi nhanh đi!”
Không đợi Lục Minh Triêu đáp lời, Tô Thiếu Sơ đã bị Nhan San San lôi đi, ở lại một mình ấm ức bị nàng lừa lần nữa, tuy trong nội tâm thì khóc nức nở nhưng sợ mất mặt nam tử hán, Lục Minh Triêu chỉ còn kém chưa khóc thét lên!
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Mười lăm tuổi.

Một quyền mạnh đánh vào thân cây!
Thiếu niên Lục Minh Triêu mười lăm tuổi vừa có dung mạo khôi ngô tuấn tú vừa có võ công cao cường, gương mặt có góc có cạnh đầy đủ, màu da ngăm đen tỏ vẻ dũng cảm, hai đầu lông mày nhíu lại tạo vẻ chững chạc, chỉ có trong đôi mắt là còn mang vẻ ngây ngô thẳng thắn.
“Đáng hận!” Lại thêm một cú đánh nặng nề, giọng nói nghiến răng nghiến lợi.”Ta bị đủ rồi!”
Chẳng sợ vỏ cây bong ra từng màng, từng cước đánh vào, làm cả bàn tay đỏ hồng cũng không dừng lại, khi phát giận đủ rồi, hắn dồn hết nội lực vào cú đánh cuói cùng, chán nản đập mạnh vào thân cây, sâu trong nội tâm rất buồn bã, nhưng hắn chỉ có thể căm giận cắn răng!
Anh hùng chỉ có khí khái không có nước mắt, thân là tông chủ tương lai của Lục gia, hắn không thể để lộ vẻ mặt đau khổ trước mặt người ngoài!
Phía sau truyền đến tiếng chân chạy trốn, hắn không muốn xem, cũng không muốn quay đầu lại.
“Minh Triêu!”
Âm thanh của cô gái dịu dàng lại uyển chuyển, làm cho người khác động lòng, bề ngoài luôn làm người khác lầm tưởng nàng rất hiền dịu, nhưng thực chất khác hoàn toàn với bên trong, trình độ của nàng ghê gớm thật!
“Đừng đến đây, bây giờ ta không muốn nói chuyện, nhất là đối với ngươi.” Sợ rằng nói chuyện với nàng, hắn lại không nhịn được mà muốn ra tay bóp chết nàng, hoặc là … Lần nữa bị nhấn vào sâu trong quỷ kế của nàng!
Từ nhỏ đến lớn, bị nàng chỉnh ác, trêu cợt, hắn thề hắn sẽ không bao dung lần nữa, cũng không làm theo những lời nàng nói nữa!
“Ta chỉ muốn ngươi tỉnh ngộ sớm, đừng ngu ngốc không hiểu mọi chuyện nữa thôi!”
“Ta ngu nhất chính là tin lời của Nhan San San ngươi!”
“Ta chỉ muốn ngươi nhìn ta bằng con mắt khác, bởi vậy mới sắp xếp cho hai ngươi gặp nhau thôi mà.”
“Thật sự rất cảm ơn sự sắp xếp của ngươi.” Giúp cho hắn lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ giết người trong đời!
Liễu Chiếu Cầm, một người khác hẳn hoàn toàn với Nhan San San hay những tiểu thư danh giá cao ngạo khác trong triều đình, nàng ta làm việc khẳng khái, tính cách nghĩa khí, tràn đầy vẻ thanh thoát của con gái giang hồ, một tháng trước, nàng cùng phụ thân Liễu Xuyên Đông đến Lục gia làm khác, vừa gặp đã có cảm tình với Lục Minh Triêu.
Đối phương lớn hơn hắn ba tuổi, làm việc có phần thành thục, tình cảm ngưỡng mộ này, Lục Minh Triêu tạm giữ trong lòng, sau khi biết được nàng và Liễu Xuyên Đông đến thành để tìm đối tượng kết hôn, Lục Minh Triêu cảm thấy động tâm; khi tâm ý này bị Nhan San San biết được, nàng trực tiếp mời hắn đến, nở một nụ cười xinh đẹp với hắn, dùng một giọng rất nhẹ, rất nhẹ, ân cần với hắn như đại tỷ tỷ.
Mỗi khi thấy nàng nở nụ cười, giở giọng điệu động lòng người này, Lục Minh Triêu sống chung từ nhỏ đến lớn với nàng đều thấy run sợ, bởi vì chỉ khi nghĩ cách “chơi” người khác, Nhan San San mới trở nên như vậy, song, Nhan San San vĩnh viễn đều có cách bắt hắn nói ra, hơn nữa nhìn thấy nàng bắt đầu rơi nước mắt, trái tim hắn nhanh chóng bị công phá, không được chốc lát đã thú thật toàn bộ!
Khi đại tỷ tỷ nghe xong, đối với tiểu đệ đệ, nở nụ cười không khỏi rực rỡ hơn, cả người Lục Minh Triều run lên, bởi vì hắn cảm nhận được sự âm hiểm trong nụ cười đó, sau đó Nhan San San vỗ vai hắn, cười bảo sẽ giúp hắn đạt thành nguyện vòng.
Cuối cùng, nàng “Giúp” cho Lục Minh Triêu tan nát cõi lòng, mộng đẹp thành bóng đè, giận đến mức muốn bóp chết cô gái trước mắt này!
“Ngươi có thể nói trực tiếp với ta rằng Liễu cô nương đã có ý trung nhân rồi!” Hơn nữa còn là con trai lớn trong tứ đại gia tộc – Đoàn. “Không cần phải dùng cách này cho ta biết!”
“Ta sợ nói trực tiếp cho ngươi biết, ngươi sẽ đau lòng.”
“Chẳng lẽ dùng cách này, ta không đau lòng sao?”
“Một lần tỉnh ngộ hoàn toàn, dao sắt chặt đứt ngay luôn là tốt hơn.” Lời nói dịu dàng, tràn đầy lý trí vang lên tư phía sau hắn, “Nếu không càng để lâu, ngươi càng chịu không nổi, dễ bị kích thích lắm
“Ngươi cũng biết ta chỉ ngưỡng mộ Liễu cô nương, còn làm những chuyện như thế!” Không nói thì thôi, càng nói càng đáng giận!
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì – -” cảm thấy tức điên với điệu bộ vô tội của nàng, Lục Minh Triêu quay đầu lại rống giận! “Ngươi đã giật dây cho nàng với Đoạn Thiên Hào, vì sao còn nói rằng sẽ giúp ta đạt thành nguyện vọng — ngươi đúng là —”
Dung nhan xinh đẹp nháy nháy đôi mắt trong suốt nhìn hắn, Nhan San San mười bảy tuổi phiêu dật như tiên nữ, thoạt nhìn là một cô nương chân yếu tay mềm, dịu dàng thanh tao, nhưng chỉ có Lục Minh Triêu biết, kỳ thực bên trong nàng không hề giống với bên ngoài tí nào!
“Đúng là …” Chỉ cần nhìn dung nhan của nàng, hắn lập tức không nói nên lời, không làm được gì!
“Minh Triêu?!” Đôi mắt to chớp chớp, dung nhan càng gần sát vào hắn, vô tội hỏi.
“Ngươi, ngươi đúng là…”
“Ta đúng là như thế nào ?”
“Đúng là … đúng là …” Nhan San San càng lúc càng gần sát vào hắn, lúc trước hắn ngửa đầu nhìn nàng, sau khi lớn lên, hắn có thể cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy cánh môi kia, chỉ còn một chút, là bộ ngực của nàng sẽ chạm vào hắn!
“Minh Triêu.” Âm thanh dịu dàng như trách cứ gọi tên hắn, giống như đang gặm nuốt một câu chuyện đùa khó nghe, nhưng đối với Lục Minh Triêu mà nói, âm thanh lả lướt yêu mị này, có thể phá hủy ý chí của hắn nhanh hơn bất cứ âm thanh nào khác!

Hắn hít sâu, quay đầu, quyết định nhắm mắt lại không nhìn, không hề bị ảnh hưởng nữa.
“Ngươi thật là quá đáng, đã giúp cho Liễu cô nương và Đoạn Thiên Hào, vì sao còn cố ý nhắc đến tâm ý của ta với Liễu cô nương trước mặt mọi người, hại ta khó xử trước mặt mọi người!”
Khi Đoạn Thiên Hào nghe xong, chỉ sảng khoái cười một tiếng, bọn họ cho rằng Nhan San San đang kể chuyện vui với bọn họ, lúc này Lục Minh Triêu mới phát hiện, hai người bọn họ đều nhìn lẫn nhai, không thể che đi được tình yêu sâu đậm, trong lòng hắn chấn động, sau đó nghe thấy Đoạn Thiên Hào cảm ơn Nhan San San đã giúp cho hắn và Liễu Chiếu Cầm nên duyên, hắn giống như sét đánh ngang tai!
Hắn nhìn về phía Nhan San San, thấy nàng đang cười vui vẻ, đột nhiên, hắn hiểu được đây đều là kiệt tác do nàng tạo ra!
Từ nhỏ đến lớn, những chuyện nàng làm đã rất nhiều, hắn cũng chịu đủ rồi! Hôm nay nhất định phải phân rõ giới tuyến với nàng, không bao dung nữa, cũng không bị nàng mê hoặc nữa! Trong tim Lục Minh Triêu kiên định nói!
Sau khi quyết định dứt khoát, từ chóp mũi đột nhiên truyền đến một mùi thơm, đối diện với mắt là cặp đồng tử đen nhánh, sóng mũi cao dọc dừa sắp chạm vào hắn rồi!
Ặc! Càng lúc càng gần, một khoảng cách thật sự rất gần, từ lúc hắn lên mười hai tuổi, nàng thường xuyên nói chuyện với hắn gần như vậy, bây giờ thì càng nhiều hơn, mắt, mũi đối diện nhau, làm cho hơi ấm mà nàng thở ra cứ lượn lờ bên cạnh hắn, hơi thở mê hoặc lòng người làm cho tay chân hắn bủn rủn không thôi!
“Minh Triêu.” Cánh môi như hoa mọng lại mở ra.
“Có, có, có chuyện gì?” Hắn mười lăm tuổi, dưới sự bồi dưỡng chuyên nghiệp, võ công đã đạt đến hàng cao thủ trong võ lâm, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ cần Nhan San San dùng cách này để đến gần hắn, hắn lập tức trở thành con ếch bị con rắn nhìn thấy, cả người cứng ngắc, trái tim kích động, máu chảy tán loạn!
“Người ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi, chúng ta lớn lên từ nhỏ, có tình cảm thanh mai trúc mã, nhận ra được tính cách của ngươi và Liễu cô nương không phù hợp, ta mới nói vậy với ngươi, nhưng ngươi nhất định không tin cũng không chịu cam tâm, ta đành phải quyết định thay ngươi.”
“Nhưng, nhưng ngươi …” Không được, phải kiên định, phải có lập trường, không thể để bị nàng chơi vố nào nữa.
“Minh Triêu, ngươi không vui à?” Ngón tay mềm mại cọ cọ vào lồng ngực hắn, một ngón tay ấn lên ngực hắn, làm cho nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi hắn!
“Không có… Không có, chỉ, chỉ là…”
“Ngươi tức giận!”
“San… San San!” Nhìn đôi môi nhỏ nhắn chu lên, trong khoảng cách gần đến không thể gần hơn, hơi thở ấm áp lướt qua miệng rồi mũi hắn, làm hắn mơ màng, nhớ quá, nhớ quá… Không được, anh nuốt xuống một ngụm nước miếng, không được nghĩ bậy!
“Sao ngươi không nói gì đi?” Âm thanh hờn dỗi, cơ hồ là dán vào cổ hắn, hương vị của đôi môi nàng như sát gần bên hắn.
“San San…”
Lục Minh Triêu nắm chặt hai vai của giai nhân, nhìn nàng nhíu mày nhìn hắn, đôi môi không hiểu ra sao nửa cong lên, cứ như đang khát vọng, hắn thật muốn … Nuốt sạch đôi môi kia, không biết có phải non mềm như hoa không, nhịn không được, hắn từ từ cúi đầu ….
“San San – -” Từ phương xa truyền đến một âm thanh, đánh vỡ giờ khắc này! “Ngươi ở đâu?”
“Thiếu Sơ – -” Nghe thấy tiếng la, nàng đẩy thân thể cường tráng của Lục Minh Triêu ra, quơ quơ tay hưởng ứng, nét mặt rạng rỡ – - “Ta ở nơi này – - “
“Lại là… Tô Thiếu sơ!” Lục Minh Triêu cơ hồ là dùng hàm răng để nghiến ra cái tên này .
“San San, mọi chuyện như ngươi đoán, bức tranh cũng xê xích gì nhiều, mau đến đây xem!” Tô Thiếu Sơ chạy đến chỗ giai nhân, nắm hai tay của nàng, cũng hưng phấn như vậy/
“Thật sao?” Nhan San San vui mừng, nắm tay hắn.”Thiếu Sơ, ngươi thật lợi hại, hoàn thành nhanh như vậy!”
“Chuyện ngươi dặn dò ta, ta làm sao mà chậm trễ chứ!” Hắn cười.
Ban ngày ban mặt, hai người này có biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất tương thân không? Căm tức ghen tuông không ngừng tràn ra dưới đáy lòng Lục Minh Triêu, không hiểu vì sao càng lớn, cảm giác buồn bực không vui khi thấy hai người này ở cùng nhau càng tăng lên.
“Ngươi còn chuyện gì nói không? Ta phải đi ngay bây giờ!”
“Không có gì không có gì, bây giờ ta cũng phải đi!”
Không có gì? Vậy chẳng lẽ nãy giờ nàng đang chơi hắn sao? Quả nhiên, nàng vẫn đang muốn chỉnh ác hắn!
Lục Minh Triêu vừa mới tan nát cõi lòng nhìn đôi nam nữ vui vẻ đi xa, cảm giác như đang có người nắm lấy trái tim hắn, vắt lấy vắt để, sau khi cõi lòng tan nát, từng mảnh nhỏ của trái tim biến thành cát đá, theo bọn họ đi xa, cũng dần dần bay theo gió!
“Nhan San San, từ hôm nay trở đi, ta nếu còn có thể tin ngươi, nữa bị ngươi định đoạt, sẽ làm cho lão Thiên cho ta trừng phạt nghiêm khắc nhất!”
Đối với cơn ác mộng mà thanh mai trúc mã mang đến, Lục Minh Triêu hoàn toàn tỉnh ngộ!
Chỉ là, hai năm sau, hắn không những bị Nhan San San chơi một vố lớn, mà cả đời còn bị người tự xưng hô là đại tiên tri tương lai của võ lâm này vuốt ve trong lòng bàn tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận