19.
Trong bóng tối, tôi chợt thức dậy.
Tôi mặc bộ đồ ngủ màu chàm, nằm trong căn phòng trắng đen, trên bàn đầu giường có một cốc nước mát, bên cạnh có vài viên thuốc màu trắng.
Tôi nhìn quanh một vòng, im lặng phang phắc, không có một ai thân thiết ở đó.
Cơn đau của tôi nhói lên dữ dội.
Ký ức hiện lên trong đầu tôi, hết cảnh này đến cảnh khác, và cuối cùng đọng lại trong giọng nói trầm và khàn như dòng điện: "A Âm, anh thực sự, thực sự rất thích em."
Hóa ra đó là một giấc mơ.
Tôi bừng tỉnh.
Một giấc mơ thật ngọt ngào.
(Edit: FB Kim Giai Linh Lung)
Tôi ôm chặt ngực, tay chân lạnh ngắt như bị mắc vào một tấm lưới, từng chút một bị tước đoạt quyền thở, nước mắt từng giọt rơi xuống.
"A Âm, có chuyện gì vậy?"
Một người đàn ông đột nhiên mở cửa và bước đến chỗ tôi, hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi rưng rưng nước mắt, đưa tay lau nước mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ dáng của người đàn ông đó.
"A Âm, không sao đâu, anh chỉ ra ngoài giải quyết vấn đề của Tống gia thôi. Anh đã tìm được người đại diện bị họ mua chuộc, đồng thời cũng tìm được người quét dọn ngày đó tình cờ đi ngang qua, cậu ấy nhìn thấy Tống Như đẩy Hà Hiểu Hiểu xuống, Tống Như đã bị kết án, Tống gia cũng đang bị anh truy tố vì tội cố ý vu cáo hãm hại em. A Âm, sau này sẽ không có ai hãm hại em nữa."
Người đàn ông vỗ nhẹ vào lưng tôi và kể lại mọi chuyện xảy ra khi tôi đang ngủ.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, nhẹ nhàng tựa vào vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim trong trẻo và mạnh mẽ trong lồng ngực, cuối cùng mỉm cười:
"Không sao đâu, em chỉ là nhớ anh. thôi"
Tôi nhẹ nhàng nói với anh:
"Hạ Vấn Tân, em đã nói với anh chưa?"
"Em thực sự, thực sự, thực sự rất thích anh."
Người đàn ông cười một tiếng, ôm chặt tôi vào lòng.
Anh ấy nói:
"Anh cũng thích A Âm."
20.
Những người yêu nhau sau nhiều năm cuối cùng cũng đã nói cho nhau biết tình yêu của mình.
Núi và biển, thời gian và không gian, không gì có thể ngăn cản được.
Những người yêu nhau nhất định sẽ gặp lại nhau.