Khi thương thế của Lam Tích Vụ dưỡng hảo, có thể xuống giường đi lại thì Thanh Đàm hội cũng đã kết thúc.
Trong lúc nàng dưỡng thương phụ thân qua thăm nàng hai lần, cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng rồi rời đi.
Mấy ngày sau lại liên tục mang mấy cái đồ chơi nhỏ cùng điểm tâm mà nữ hài tử yêu thích từ dưới núi mang lên cho nàng, chất thành một đống trên bàn trong phòng nàng.
Mà lễ vật tạ lỗi của Kim gia đưa đến đều bị đem chất đầy một gian phòng khác.
Trong lòng nàng biết rõ, phụ thân là đặc biệt vì nàng đến Kim Lân đài tạo áp lực, nhất quyết phải đòi cho nàng một cái công đạo.
Những hài tử kia hôm sau liền bị trưởng bối trong nhà áp đến, từng người từng người một không cam lòng mà tạ lỗi với nàng.
Nếu phụ thân không có nói ra, nàng cũng sẽ không hỏi, nhưng trong lòng là một trận ngọt ngào.
Sau khi phụ thân rời đi, có hai vị khách không tưởng tượng được đến thăm tiểu viện của nàng.
Là Giang tông chủ cùng Kim Lăng tiểu công tử.
Kim Lăng đứng sau lưng Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, nhìn quanh một lượt rồi mới nhìn đến Lam Tích Vụ, gặp đôi mắt lưu ly giống Hàm Quang Quân đến mười phần của nàng cũng đang nhìn mình nghi ngờ.
Thấy nàng nhìn mình như vậy Kim Lăng có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến nàng là nữ nhi của Nguỵ cẩu lại nhịn không được tức đến đỏ mắt, hừ hừ mấy tiếng rồi cực kì không cam lòng nói với nàng hai tiếng "Xin lỗi" không đầu không đuôi.
Lam Tích Vụ nhìn Kim Lăng một chút, lại ngẩng đầu nhìn Giang Trừng sắc mặt phức tạp đang đứng bên cạnh, thấy hắn cũng đang nhìn nàng.
Nhẹ buông ánh mắt xuống, nàng đáp:
"Ân"
Đợi nửa ngày chỉ nghe được một chữ như vậy, Kim Lăng nhịn không được phàn nàn:
"Con người ngươi sao lại nhàm chán như vậy? Ta vì đẩy người đã bị cữu cữu ta giáo huấn rất lâu! Ngươi không thể nói thêm một vài từ sao."
Không biết nói gì, Lam Tích Vụ nhìn qua Giang Trừng, như chợt nhớ ra gì đó, náng hướng Giang Trừng hành lễ, rồi mới cất giọng:
"Đa tạ Giang tông chủ"
Giang Trừng sắc mặt còn khó coi hơn, không nhịn được lên tiếng:
"Chuyện này là Kim Lăng không đúng, ta dắt hắn đến tạ lỗi với ngươi...!Kim Lăng, đi"
Lam Tích Vụ thấy bọn hắn vội đến vội đi cũng không nói gì.
Ngược lại Giang Trừng đi được vài bước bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn tiểu nữ hài bất quá chỉ cao đến eo hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng, mặt bỗng tái đi, nói:.
Truyện Dị Giới
"Vết thương trên trán ngươi lưu lại sẹo?"
Lam Tích Vụ sờ sờ vết sẹo trên trán, lúc từ Kim Lân đài lăn xuống trán nàng va phải một cục đá nhỏ, lại không kịp thời xử lý nên liền lưu lại một vết sẹo hơi dài, nhưng buộc mạt ngạch rồi cũng chỉ lộ ra một chút, không dễ phát hiện, lại không nghĩ đến Giang Tông chủ tinh mắt đến vậy.
Nàng không hiểu sao Giang Trừng lại tự dưng tức giận, nhẹ nói một câu:
"Không quan trọng"
Mà Giang Trừng nghe thấy nàng nói vậy, càng bạo nộ hơn.
Hắn quay lại nhìn Kim Lăng, tựa hồ muốn mở miệng mắng người nhưng lại thôi.
Kim Lăng biết mình làm cô nương gia kia coi như là huỷ dung rồi cũng không dám hung dữ, im lặng đợi mắng.
Lam Tích Vụ thì ngồi yên nhìn hai kẻ kia một trừng mắt một cúi đầu.
Ba người giằng co như vậy một lúc, Giang Trưng mới đưa tay vào trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, đi đến trước giường Lam Tích Vụ giao cho nàng, cũng không thèm quản nàng có mở ra hay không, xoay người mang Kim Lăng rời đi.
Lam Tích Vụ tiễn người đến cửa rồi mới quay lại giường, thận trọng mở hộp ra.
Trong hộp gỗ là một cái chuông bạc an tĩnh nằm đấy, điểm bên dưới là một tua rua màu tín nhạt thật dài.
Ở trên chuông bạc, có người chỉnh chỉnh tề tề khắc danh tự đầy đủ của nàng lên
Tích Vụ.