Vân Thâm Bất Tri Xứ
Trúc Thất
Môn sinh Lam thị giờ giấc sinh hoạt cực kì nghiêm khắc, giờ Mão dậy giờ Hợi nghỉ, tiên sinh chưa đến thì môn sinh vẫn đúng giờ lên lớp ngồi đọc thi thư.
Nhưng sáng nay từ khi bước vào Trúc Thất, Lam Tích Vụ liền thấy mấy bạn học của mình đứng ngồi không yên, mà nguyên nhân là do tiếng lừa ầm ĩ la hét bên tai.
"Con lừa kia thật ầm ĩ.
Tích Vụ, chúng ta qua đó xem một lát"
Lam Y một bên thấp giọng phàn nàn, bên cạnh Lam Dung cũng gật gật đầu ra vẻ tán thành.
Trong giờ Thần đọc các nàng đương nhiên không thể tự mình chuồn đi xem, nếu muốn ra ngoài xem náo nhiệt, chỉ có thể là hướng Lam Tích Vụ cáo trạng để nàng chủ động ra ngoài nhìn, tiện thể cho các nàng đi theo.
Lam Tích Vụ đến đầu cũng không ngẩng lên, nhàn nhạt đáp:
"Hôm nay có công khoá"
Lý Băng tiên sinh hôm qua đã phân phó cho Lam Tích Vụ, sáng nay bà có việc, nàng thay bà làm giám thị, đến đề thi cũng yên tâm giao cả cho nàng.
"Nhưng chúng ta bị tiếng ồn kia quấy rồi căn bản là không thể tập trung làm bài"
Lam Y thành thật nói.
Lam Tích Vụ nghiêng đầu nhìn nàng, dường như đang muốn phán đoán xem lời nói của nàng ta có đủ độ tin cậy hay không, nhưng nàng từ trước đến nay nhìn mặt đoán tâm tư không giỏi, liền tin là thật, gật gật đầu đứng dậy đi ra ngoài.
Lam Dung cùng Lam Y vội vàng đuổi theo, một trái một phải kéo tay Lam Tích Vụ đi.
Trước khi đi còn vẫy vẫy tay ra hiệu, đám môn sinh sau lưng sớm hiểu ý nàng ta, liền gật đầu.
Lam Tích Vụ vừa khuất bóng, một tiểu cô nương liền đường hoàng đến bên bàn Lam Tích Vụ, trong lòng mặc niệm một tiếng hối lỗi rồi kiên định lật tập đề thi đang nghiêm chỉnh trên bàn ra.
Những người khác thấy thế cũng bu lại, nhao nhao kiến nghị:
"Thiên a, thật là khó.."
"Lý Băng tiên sinh thật là độc ác, ta đến đề thi đọc cũng không hiểu ô ô"
"Khoan khoan, đề này hình như là nói về tà tuý hôm trước săn đêm chúng ta gặp qua"
"Cái gì?!? Nhanh lên, đáp án đáp án"
"Ai nha đừng vội, để ta ngẫm lại đã"
Ba người Lam Tích Vụ đi theo tiếng động đến một bãi cỏ xanh nơi phụ thân nàng Hàm Quang Quân nuôi thỏ.
Xa xa đã trông thấy có hai bạch y thiếu niên đứng bên cạnh một con lừa đang tru lên bất mãn, một người tính tình trẻ con trong miệng không ngừng uy hiếp con lừa kia bắt nó im lặng, một người thì trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ vừa giữ chặt người người bên cạnh vừa muốn ngăn con lừa kia tiếp tục làm ồn.
Đến khi nhìn rõ khuôn mặt của hai thiếu niên kia, Lam Tích Vụ liền cảm thấy Lam Y nắm tay mình chặt hơn mấy phần.
"Tư Truy sư huynh?" Lam Y nhẹ nhàng ho khan một cái, buông tay Lam Tích Vụ, bày ra bộ dáng thục nữ, "Thật là trùng hợp a"
Lam Tích Vụ nghe thấy Lam Dung bên cạnh mình không nhịn được bật cười.
Tư Truy nhìn thấy mấy vị đồng môn tiểu sư muội hành lễ với mình, liền hoàn lễ, nói:
"Tích Vụ sư muội, Lam Y sư muội, Lam Dung sư muội...!Vô ý quá, là con lừa này làm ồn ảnh hưởng đến Trúc Thất sao?"
Thấy Lam Tích Vụ gật gật, Lam Tư Truy liền thấy một trận nhức đầu.
Một bên Lam Cảnh Nghi cũng đồng dạng hành lễ, ba người Lam Tích Vụ hoàn lễ xong liền thoáng nhìn con lừa kia.
Con lừa kia cũng nhìn lại Lam Tích Vụ, thậm chí còn hướng nàng hắng giọng gào lên.
Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh nghi có vài phần im lặng tự vấn, vì sao cái con lừa này sợ Hàm Quang Quân mà lại không sợ nữ nhi của Hàm Quang Quân? Tìm được nguyên nhân gây ra tiếng ồn, Lam Tích Vụ hạ mắt, lấy trong túi ra mấy viên Thú Linh đan bóng loáng, ném về phía bãi cỏ trước mặt con lừa kia.
Một giây sau, cái đầu lớn của nó lập tức cúi xuống, rất nhanh ăn hết mấy viên linh đan kia.
Sau đó đem cái đầu cọ cọ vào tay nàng, vẫy vẫy cái đuôi, cũng không kêu gào nữa.
Lam Cảnh Nghi tiến lại gần, hình như thấy tiểu sư muội vừa cho nó ăn cái gì, liền hiếu kì hỏi:
"Tích Vụ sư muội, muội cho nó ăn cái gì vậy? Nó im mồm lại rồi"
"Thú Linh đan, dành cho động vật"
Lam Tích Vụ thấp giọng trả lời, cúi đầu nhìn con thỏ đang cọ cọ vạt áo mình, liền ngồi xuống vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, cũng đút cho nó một viên.
Lam Cảnh Nghi nhìn nàng, hắn biết tiểu sư muội này thiên sinh tư chất, tự mình sáng tạo ra Luyện đan thuật rất huyền diệu, đến cả Lam Khải Nhân tiên sinh cũng khen ngợi nàng không dứt.
Hắn nói:
"Đa tạ sư muội! Cái con lừa này ồn ào quá, nhưng mà nó lại là do khách của Hàm Quang Quân mang vào, chúng ta thực sự không có biện pháp.
Mấy nhóm Thần đọc buổi sáng cũng đã kiến nghị thật nhiều lần.
Mà cái tên Mạc Huyền Vũ kia cũng thật là, chọn một con lừa để cưỡi."
Lam Tư Truy thấy bằng hữu càu nhàu liền có chút bất đắc dĩ nói:
"Cảnh Nghi, không được nghị luận sau lưng người khác", sau đó hướng Lam Tích Vụ đưa một cái lễ tạ " Để Tích Vụ phí tâm, Tư Truy ở đây xin đa tạ"
Lam Tích Vụ lắc đầu, vừa muốn mở miệng liền thấy Lam Y nhanh chóng vọt lên trước mặt mình, quả nhiên là một bộ dạng thiếu nữ hoài xuân, cười nói:
"Tư Truy sư huynh không cần khách sáo, Tích Vụ luôn nhiệt tình như vậy.
Chỉ là không biết Mạc Huyền Vũ kia đâu, sao lại không thấy quản con lừa của hắn?"
Luôn nhiệt tình như vậy?!? Lam Tích Vụ chỉ biết câm nín.
Bên này, Lam Cảnh Nghi nghe vậy liền bất bình nổi giận nói:
"Hừ, không chừng giờ này hắn còn đang trong Tĩnh thất ngủ ngon"
Lam Tư Truy theo bản năng nhìn Lam Tích Vụ, thấy nàng nghe Lam Cảnh Nghi nói vậy trong mắt cũng không hiện lên cái gì gọi là mất hứng liền thở phào ha ha cười hai tiếng:
"Chúng ta cũng đang định đi tìm Mạc công tử."
Lam Y cũng quay lại nhìn Lam Tích Vụ, trong lòng nhủ Tích Vụ lần này chắc là có kế mẫu thật rồi.
"Đi thôi, sáng nay còn có công khoá."
Lam Dung thấp giọng mở miệng, thuận tiện ném cho Lam Y một ánh mắt bảo nàng cẩn thận cái mồm.
Lam Y thấy thế liền hướng hai người Tư Truy Cảnh Nghi tạm biệt rồi bước nhanh theo Lam Tích Vụ, ba người theo hướng cũ quay về Trúc thất.
Đợi đến khi các nàng đi khuất, Lam Tư Truy mới bất đắc dĩ quay nhìn về phía đồng bọn, nói:
"Tích Vụ sư muội nghe thấy Mạc công tử ở trong Tĩnh thất sẽ thấy đau lòng"
Lam Cảnh Nghi lúc này mới kịp phản ứng, gãi gãi đầu xấu hổ nói:
"Ta biết, là ta suy nghĩ không chu toàn".
Bỗng nhiên đến nghĩ đến cái gì, hắn thấp giọng cảm khái: " Vị Tích Vụ sư muội này lớn lên bộ dáng thật giống Hàm Quang Quân nhưng thiên phú thì lại giống Di Lăng lão tổ.
Di Lăng lão tổ khai sáng ra Quỷ đạo, còn Tích Vụ sư muội chế ra Luyện Đan thuật, đều là thiên tài số một nha."
Nói đến, khi còn nhỏ đồng môn đối với vị Tích Vụ sư muội này là kính nhi viễn chi, ngại nàng là nữ nhi của Di Lăng lão tổ nên không dám quá thân mật.
Hiện tại ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cũng không để hắn nghĩ ngợi nhiều hơn, con lừa kia lại bắt đầu kêu gào.
Mặc dù thanh âm đã nhỏ hơn, nhưng nơi này lại cách Lan thất rất gần.
Hảo, không làm ồn đến Trúc thất bên kia nhưng nhất định không buông tha cho chúng ta đúng không?!? Lam Cảnh Nghi âm thầm cắn răng, oán hận nhìn con lừa giảo hoạt kia.
Nửa ngày, Lam Tư Truy nhức đầu không thôi, bất lực nhìn Lam Cảnh Nghi:
"Chúng ta vẫn là nên đi tìm Mạc công tử đi, con lừa này chúng ta bó tay rồi."
Lam Cảnh Nghi gật đầu, hai người cùng đi đến Tĩnh Thất.
Ở bên kia, Lam Y trên đường trở về Trúc thất dường như không thể tin nhìn Lam Tích Vụ:
"Tích Vụ, người thật không quan tâm chuyện Hàm Quang Quân tìm kế mẫu cho ngươi?"
Nếu là phụ thân nàng tìm cho nàng cái gọi là kế mẫu kia, nói không chừng nàng sẽ tức chết mất.
Lại nghe Lam Tích Vụ nói:
"Đó là chuyện riêng của phụ thân"
Mẫu thân đối với nàng có ân sinh thành, nàng rất tôn kính người.
Đồng thời, phụ thân đối với nàng có ân dưỡng dục, nàng cũng tôn kính phụ thân như thế.
Vậy nên với chuyện hai người có ở cùng một chỗ hay không với nàng không liên quan.
Nàng trước giờ chỉ quan tâm đến hai người họ chứ không phải chuyện hai người họ giành tình cảm cho ai.
Lam Dung ở một bên lắc đầu, đồng thời bịt mồm Lam Y còn đang muốn hỏi tiếp.
Nhìn Lam Tích Vụ, nàng lại nhớ những lời Nguyệt phu nhân từng chiếu cố Tích Vụ đã nói:
"Tiểu tiểu thư cái gì cũng tốt, chính là có một chút lãnh đạm làm người ta lo lắng.
Ta luôn cảm giác nàng thiếu mấy phần nhân vị.
Những chuyện chúng ta cho rằng rất quan trọng, nàng lại cảm thấy vô vị."
"Chiếu cố nàng nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy nàng khóc nháo giống như hài tử bình thường.
Lúc nàng mới tới Lam gia, có một tiểu tử thối khác họ cần đá ném nàng, nàng cũng chỉ tránh né.
Lam gia đích hệ chúng ta từ khi nào bị người ta khi dễ cũng không dám nói?"
Lúc ấy Lam Dung chưa hiểu vì sao hành động không giống người khác, giờ ngược lại hiểu được đôi chút.
Lam Tích Vụ từ nhỏ thông minh nhưng đời sống nội tâm lại không có ai chỉ dẫn.
Hàm Quang Quân là một nam tử, tuy dụng tâm chiếu cố nàng nhưng sự vụ quấn thân, chỉ có thể coi trọng công khoá của nàng, lại không tránh được sơ sót cái khác.
Lam Tích Vụ ngôn hành cử chỉ đều là chiếu theo Hàm Quang Quân mẫu mực mà làm.
Nhưng mà hai người kinh lịch khác nhau, không có ai dám đối với Hàm Quang Quân chửi bới hay ném đá, Lam Tích Vụ liền với loại tình huống này không biết ứng phó thế nào, đối với những người có ác ý với mình cũng chỉ biết tránh né, lâu ngày sẽ thành bộ dáng không quan tâm.
Bây giờ đến việc có kế mẫu cũng là như thế.
Nàng từ nhỏ không có mẫu thân, liền không hiểu tại sao tiểu hài tử đối với việc phụ mẫu phải cùng một chỗ có chấp niệm to lớn.
Đem tâm tư đang xoay chuyển trong đầu dẹp đi, Lam Dung cùng Lam Y trở lại vị trí của mình.
Lúc này Thần đọc đã sớm kết thúc, Lam Tích Vụ buông sách trong tay xuống, nhìn một đám mang vẻ mặt như có tang bắt đầu phát bài thi.
Thời điểm đám nữ đệ tử đang sầu mi khổ kiếm làm bài thi thì bỗng nhiên từ phía tây nam cấp tốc truyền đến một tiếng chuông vang, nhanh chóng lan truyền toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tiếng chuông gấp rút mà kịch liệt, như là ai đó đang điên cuồng mà va chạm.
Những đệ tử Lam thị biết rõ ý nghĩ của tiếng chuông này đều không tự chủ được đứng dậy, bất an xôn xao.
Nếu tiếng chuông này vang lên thì nhất định là Chiêu hồn thức đang diễn ra ở Minh Thất xảy ra chuyện.
Người phụ trách chiêu hồn hôm nay là Hàm Quang Quân cùng Lam Khải Nhân tiên sinh!
Nghe thấy tiếng chuông, Lam Tích Vụ khẽ nhíu mày, nhanh chóng phát hết đề thi xuống rồi ra hiệu cho Lam Dung tạm thời thay mình giám thị, sau đó mới bước nhanh đến chỗ tiếng chuông vừa vang lên..