Lam Tích Vụ quan sát Mạc Huyền Vũ rất lâu.
Ban đầu nàng chỉ là đơn thuần hiếu kì.
Ở Kim Lân đài nàng đã từng gặp qua Mạc Huyền Vũ, Ở Kim Lân đài nàng đã từng gặp qua Mạc Huyền Vũ, trùng hợp hôm đó hắn bị người ta khi dễ, ngẩn người trốn trong góc, lúc đó một bộ dáng nhu nhược hèn mọn.
Không có lý gì chỉ trong hai năm liền có thể lắc mình biến hoá thành bộ dạng này, lại còn trở thành "kế mẫu" của mình.
Nếu nàng nhớ không nhầm, Mạc Huyền Vũ kia là nên yêu thích Liễm Phương Tôn mới phải.
Một đoạn đường đi cùng nhau, nàng không biết bao nhiêu lần nhìn thấy Mạc Huyền Vũ đêm khuya từ phòng của phụ thân bỏ trốn, không đầy một nén hương liền bị phụ thân xách về phòng như xách con gà con, trông như là chơi rất vui.
Mạc Huyền Vũ này không giống như Mạc Huyền Vũ.
Vậy hắn rốt cuộc là ai?
Bên đường, một hài tử một tay cầm mứt quả ăn, tay kia nắm lấy góc áo của một phụ nhân trung tuổi, cũng không nhìn đường, chỉ chuyên tâm gặm cắn viên trái cây bọc đường đỏ rực ngọt ngào kia, ngọt ngào kia, lộ ra một nụ cười ngây thơ, quay đầu nhìn phụ nhân kia tuỳ hứng mở miệng:
"Mẫu thân, về nhà người làm mứt quả cho con ăn được không?"
Phụ nhân kia có chút bất đắc dĩ, cố ý doạ hắn:
"Ăn nhiều mứt quả răng sẽ hư.
Không phải ở nhà đã mua quế hoa cao cho ngươi rồi sao?"
"Mẫu thân~"
Hài tử kia không đồng ý, kéo kéo góc áo của phụ nhân mè nheo, thấy mẫu thân mình không nói gì liền đảo tròng mắt, hào hứng nói:
"Đợi con lớn lên sẽ mua mứt quả cho nương."
Phụ nhân nghe thấy vậy liền cười nhẹ, đánh yêu hài tử kia một cái nhưng ngữ khi lại thập phần dịu dàng:
"Nương cũng không cần con mua mứt quả cho nương, con bình an là được.
Ngoan ngoan, ngày mai nương sẽ lại mua cho con một cây được không?"
"Hảo! Nương là tốt nhất"
Lam Tích Vụ thu hồi ánh mắt, sắc mặt bình thản nhìn thoáng qua đôi mẫu tử kia, lại nhìn về phía Lam Y Lam Dung đang hiếu kì chạy tứ phía.
Hoá ra ăn mứt quả nhiều sẽ bị sâu răng a.
Hoá ra làm nương chỉ hi vọng hài tử của mình bình an.
Nàng đột nhiêu có chút hiếu kì, mẫu thân của mình sẽ đối với mình như thế nào? Cũng sẽ mong nàng bình an chứ? Hay là như dân gian vẫn đồn rằng người chỉ xem nàng như công cụ để trả thù? Nhưng mà mới bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này thì liền nghe thấy tiếng của Mạc Huyền Vũ cách đó không xa truyền đến:
"Nguỵ Vô Tiện là mĩ nam tử nổi tiếng gần xa, ngươi hoạ thành cái dạng gì đây?!? Chưa gặp qua người thật thì đừng vẽ linh tinh dạy hư tiểu bối."
Câu nói này làm Lam Tích Vụ cảm thấy hiếm lạ, nàng chưa từng nghe thấy ai lên tiếng bảo vệ mẫu thân mình, không khỏi ngạc nhiên nhìn về hướng Mạc Huyền Vũ bên kia, lại thấy phía hắn có một đạo kiếm quang chém tới, ánh mắt ngưng lại, không nghĩ nhiều lách đến cạnh hắn, rút kiếm ra ngăn lại một kiếm không hề có uy lực công kích kia.
Đến chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại bảo hộ Mạc Huyền Vũ kia, chả lẽ là vì hắn là "kế mẫu" của nàng? Mọi người xung quanh nhìn thấy vậy đều nhao nhao bốn phía tản ra, tránh gặp phiền phức.
Lam Tích Vụ cầm kiếm đứng chắn trước người Mạc Huyền Vũ, nhìn người trước mặt vừa công kích kia – một thiếu niên mặc y bào Kim Tinh tuyết lãng, hình như còn có mấy phần quen mặt.
Mạc Huyền Vũ vỗ vỗ vai nàng, cười nói với nàng một tiếng "Đa tạ" rồi tiến lên phía trước nàng, hô một tiếng với thiếu niên kia: "Kim Lăng!".
Nghe được tiếng hô này, Lam Tích Vụ liền nhớ đến tiểu công tử mấy năm trước, lại nhìn người đang đứng đối diện với mình, hẳn đúng là tên kia rồi.
Kim Lăng chỉ thấy một đệ tử Lam thi ngăn trước mặt Mạc Huyền Vũ, cũng chưa kịp nhìn rõ bộ dáng người kia liền bị Mạc Huyền Vũ thu hút toàn bộ sự chú ý liền hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói:
"Ngươi còn chưa chạy?"
Mạc Huyền Vũ cười nói:
"Ai da, thật không biết kẻ lần trước bị ép không đứng dậy nổi là ai là ai a?"
Sau đó, Lam Tích Vụ nhìn thấy Kim Lăng gọi một con chó đến, mà Mạc Huyền Vũ đã từng trước mặt nàng ôm qua con chó này thì trong nháy mắt mặt biến sắc, giống như là nhìn thấy tà thần lệ quỷ quay đầu co cẳng chạy, miệng thì gào lên:
"Lam Trạm, cứu ta!!!"
Lam Tích Vụ thấy hắn một đường lao đến bên người phụ thân mình, ánh mắt xẹt qua, lại rút kiếm đứng trước mặt Kim Lăng, không cần nói đây là uy hiếp rõ ràng, đến mức Kim Lăng còn chưa thấy rõ Mạc Huyền Vũ chạy đi đâu liền bị tên đệ tử Cô Tô Lam thị này di dời sự chú ý, định giễu cợt tên kia vài câu.
Nhưng đến khi hắn nhìn rõ khuôn mặt Lam Tích Vụ thì sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ, câu đang định nói kia cũng nghẹn ở cổ họng, vô luận cách nào cũng không phun ra được.
Tại sao Lam Tích Vụ lại ở chỗ này? Lam gia lại có thể cho nàng ra ngoài chạy lung tung? Nàng sao lại che chở cho tên Mạc Huyền Vũ kia? Chuông bạc nà cữu cữu của ta đưa cho nàng đâu? Vết sẹo trên trán nàng đã lành chưa? Kim Lăng phức tạp nhìn nàng, nội tâm xoay chuyển liên tục.
Nhưng mà Lam Tích Vụ lại không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, hơi nâng kiếm trong tay, mũi kiếm băng lãnh không chỉ vào Kim Lăng nữa mà chỉ vào con Linh khuyển đang sủa loạn của hắn, thấp giọng nói:
"Chó của ngươi..." vừa nói vừa nhìn nhìn Kim Lăng, thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ không hiểu liền mở miệng nói thêm mấy chữ: "Doạ kế mẫu của ta"
Kim Lăng: "...".