Lam Tích Vụ nhìn y, y để nàng gọi y là phụ thân, cũng chính là thừa nhận thân phận của nàng.
Thế là, nàng cũng không nhăn nhó mà kêu một tiếng phụ thân, kêu đến ngọt.
Y khẽ vuốt cằm nàng, sau đó đứng lên, mang nàng ngồi trên ghế đá ngoài sân.
"Ở có gì không quen thì nói với vị phu nhân chiếu cố ngươi"
"Ân"
"Mấy ngày nữa cùng đồng niên đệ tử đến Trúc thất nghe giảng, sẽ có Cô Tô Lam thị tiên sinh chỉ giáo ngươi"
"Ân"
"Có gì muốn hỏi, đến Tĩnh Thất tìm ta"
"Ân"
Một phen tìm hiểu, Lam Tích Vụ đối với thân phận của mình có chút nhận biết.
Vị trước mắt này là phụ thân của nàng, tên Lam Vong Cơ, Cô Tô Lam thị dòng chính, là thân đệ đệ của gia chủ đương nhiệm, không quan tâm bất kì điều gì mang nữ nhi xa cách sáu năm đón trở về.
Mà thân phận của mẫu thân nàng cũng sáng tỏ
Di Lăng lão tổ Nguỵ Vô Tiện
Đại ma đầu người người đòi đánh đòi giết.
Tính theo thời gian, hẳn khi nàng vừa đầy tháng không bao lâu đã mất đi mẫu thân.
Nghĩ đến điều này, Lam Tích Vụ vẫn là trưng ra bộ mặt lãnh đạm.
Nàng đối với mẫu thân không có một chút kí ức nào, nhưng không có nghĩa là nàng thấy mẫu thân mình bị kẻ khác dèm pha mà thờ ơ.
Coi như người kia thực sự tội ác tày trời, nhưng là chính người kia đưa nàng tới cõi đời này, vậy là đã quá đủ để nàng cảm kích.
Mà vì phần cảm kích này, nàng muốn tất cả những kẻ bôi nhọ người vĩnh viễn im lặng, vĩnh viễn.
Lam Tích Vụ thờ ơ, mà Lam Vong Cơ đang ngồi trước mặt nàng tựa hồ phát hiện ra, hạ mắt nhắc nhở:
"Lệ khí quá nặng"
Lam Tích Vụ một lần nữa ngầng đầu nhìn y, hai cặp mặt tương tự nhìn nhau.
Một lúc sau, nàng gật đầu, tạm thời đè xuống ý nghĩ mới nảy ra khi nãy.
Nàng còn rất yếu.
Nàng cần mạnh mẽ hơn.
Bất quá...
"Đối với phụ thân, mẫu thân là người như thế nào?"
Lam Tích Vụ nhìn người trước mắt, nàng không đọc được suy nghĩ của y, nhưng y là bị nàng hỏi một câu như vậy, nhất thời sửng sốt.
Một lúc sau, nàng mới nghe được câu trả lời của y, thanh âm rất nhẹ, theo làn gió lạnh lẽo cuốn đi.
"Hắn rất tốt"
Vậy là, phụ thân là thích mẫu thân.
"Ân"
Nàng giật đầu đồng tình..