Nếu Đồ Cổ Biết Nói Chuyện


Cận Vệ Minh: “Đồng Đồng, hơn một triệu của con thực sự không có vấn đề gì chứ? Việc kinh doanh của “Phẩm Cổ Trai” không dễ dàng gì, con vừa tiếp nhận được một thời gian, sao có thể kiếm được nhiều tiền như thế?”Cận Mộc Đồng kể tóm tắt chuyện của tượng gốm nhỏ, Cận Vệ Minh cũng nói rõ khoản nợ cho Cận Mộc Đồng nghe.

Trước đây nhà cô nợ ngân hàng năm triệu, vì gánh nặng trả nợ nên Cận Vệ Minh lại mượn bên vay nặng lãi thêm một triệu nữa, hôm nay sau khi trả khoản tiền nợ bên vay nặng lãi, nhà cô vẫn nợ ngân hàng ba triệu nữa tính cả gốc lẫn lãi.

Sau khi Cận Mộc Đồng nghe xong, cô lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.

“Cha, trong thẻ còn một triệu sáu trăm nữa, mật mã là sinh nhật của cha, đây là tiền còn lại sau khi bán tượng gốm, cha lấy tiền này trả trước, tuy vẫn còn thiếu ngân hàng ba triệu nhưng cha yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ cách trả hết nợ, cũng giữ lại được “Phẩm cổ trai”.

”“Đồng Đồng…”Cận Vệ Minh rất muốn từ chối, dù sao đây cũng là số tiền mà con gái vất vả mới kiếm được, nhưng tình hình trong nhà không cho phép ông ta từ chối.

Trong lòng ông ta thực sự khó chịu, sau khi con gái lên đại học rất ít khi về nhà, tuy chỉ là chuyên ngành kế toán ở trường cao đẳng bình thường nhưng Mộc Đồng rất giỏi, lấy được chứng chỉ kế toán viên cao cấp, sau này tìm một công việc, tìm một người ổn định sống cuộc của cô, ông ta cũng thấy thoả mãn rồi, nhưng… mọi thứ đều thay đổi sau khi ông ta vướng phải khoản nợ khổng lồ.


Mộc Đồng từ bỏ công việc kế toán viên cao cấp, muốn quay về tiếp quản “Phẩm Cổ Trai” của cha, giờ còn gánh vác trách nhiệm trả nợ, một người làm cha như ông ta vô cùng xấu hổ về chuyện này.

Ông ta thầm hạ quyết tâm, bản thân phải phấn chấn trở lại, vì gia đình này, vì tâm nguyện của con gái, ông ta phải nỗ lực làm việc để trả hết phần nợ còn lại.

“Cha không cần nói gì cả, chúng ta đều là người một nhà mà.

” Cận Mộc Đồng cầm tách trà lên mời cha.

Cận Vệ Minh quay đầu đi không để con gái và vợ nhìn thấy đôi mắt đỏ của mình.

…Trong dịp mừng năm mới, mặc dù nhiều cửa hàng trên đường Hải Tây không mở cửa nhưng ở đây còn náo nhiệt hơn so với bình thường.


Từ xưa, con phố này thường tổ chức hội làng, Cận Mộc Đồng cũng ra ngoài đi dạo.

Vì đã trả hết nợ bên vay nặng lãi, tiền cô đưa cho cha cũng giảm bớt áp lực trả nợ mỗi tháng cho gia đình, mấy ngày này nhà của Cận Mộc Đồng cũng coi như có một cái tết yên ổn.

Ngày nghỉ vẫn còn hai ngày nữa, tâm trạng của Cận Mộc Đồng khá tốt, bình thường ngày nào cũng đến đường Hải Tây, hôm nay cô đi dạo hội làng lại có cảm giác rất khác.

Trên đường phố bày bán đủ loại đồ ăn vặt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được xiếc ảo thuật đường phố đã biến mất nhiều năm, đương nhiên không thể thiếu mấy người bán hàng vỉa hè.

Trong thời gian chào đón năm mới, đường Hải Tây hoàn toàn mở cửa, chỉ cần nộp một khoản phí nhất định cho quản lý đường này, người bình thường cũng có thể trải nghiệm cảm giác bán hàng rong.

Thế nên trong dịp lễ mừng năm mới, cô có thể nhìn thấy những hàng vỉa hè mà bình thường không có.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận