Nếu Được Quay Lại, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em!

Mặt trăng dần đã nhô lên cao. Màn đêm bây giờ đen kịt khiến cho nơi này âm u đến đáng sợ. Cô vừa đi vừa quan sát xung quanh. Cô cảm nhận được bàn tay Lạc Gia đang run run. Vội quay lại nhìn hắn.

Đôi mắt vẫn nhìn về một phía, khuôn mặt vô hồn cũng chẳng có biểu hiện gì. Nhưng cô cứ có cảm giác hắn đang bất an. Cô đành thăm dò xem. Buông lỏng bàn tay đang nắm. Bỗng dưng tay của Lạc Gia lại siết chặt tay cô. Mắt trợn to hơn. Run kịch liệt. Lúc chiều, cậu ta mặc định, mặc người ta làm gì thì làm. Con bây giờ lại chủ động nắm tay cô. Cô vội vang kêu không ổn.

Nhanh đưa tay còn lại vuốt vuốt lưng, cho cậu ta tựa sát vào người mình. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy cậu ta mới dần ổn định. Nhưng vẫn lấn sát vào cô.

Cao Bá đi một lúc không thấy hai người theo sau. Vội quay lại nhìn thấy cảnh tượng này. Lo lắng kêu lên.

“Nhanh, chúng ta nhanh đi vào nhà không thôi thì không kịp” vào ban đêm cậu chủ thường hay phát bệnh. Con người sẽ lạnh buốt run rẩy kịch liệt. Nếu cậu chủ phát bệnh ở đây. E rằng còn có thêm chứng cảm lạnh.

Bước đi nhanh hơn, cô dẫn Lạc Gia đi vào nhà. Vì trời tối đen, cô không để ý ở ngoài như thế nào nhưng khi cô vào nhà thì thật bỡ ngỡ với kiểu trang trí nơi đây. Không gian rất thoáng rộng. Cửa đa số làm cửa kính. Lấy mày trắng làm chủ đạo. Rất tinh khiết. Đây giống như một nhà cao ốc giàu có mà người ta thường chiếu trên tivi. Thật sự rất đẹp.

“Đình Đình, mời cô vào ăn, đồ ăn tôi đã sai người dọn sẵn trên bàn.”


Cô gật đầu cho có lệ. Vừa đi nhìn xung quanh. Đây là lần đầu tiên cô được vào căn nhà giàu như vậy. Nó khiến cô nhìnmuốn hỏng cả mắt.

Cô quay đầu nhìn cái người đi một bên

“Lạc Gia”

“.....” không biểu cảm, cô đành lấy tay chỉ chỉ vào bụng của hắn

“Bụng cậu kêu”

“....”một lâu sau, cậu theo cánh tay cô nhìn xuống. Vẫn không biểu cảm

“Lạc Gia” cô kiên nhẫn gọi tiếp

“....”

“Chúng ta đi ăn nhé!” cô nhanh tay kéo cậu ta đi. Đừng mong chờ vào người vô hồn như hắn. Ngàn kiếp thì cậu ta vẫn chưng ra một vẻ mặt, một biểu tình. Muốn thay đổi một người đã sống như vậy suốt hai mươi lăm năm thì không phải là chuyện ngày một ngày hai. Trước tiên phải lấp đầy bào tử cô cái đã rồi tính tiếp.

Bước đến bên bàn ăn hình chữ nhật màu trắng. Cô và hắn có khay thức ăn riêng, một bên là khăn lau tay, một bên là nước hoa quả. Đồ ăn thì khỏi nói đến độ công phu của nó rồi. Cô bĩu môi cầm thìa lên ăn

Chỉ là một bữa ăn thôi, có cần phải cầu kì như vậy không.

“Đình Đình, tôi phải nhắc nhở cô trước, đừng động vào thức ăn của cậu chủ bằng không cậu sẽ nhịn đói cả ngày” Cao Bá nghiêm túc nhắc nhở


“Rồi rồi, tôi biết rồi, ai mà rỗi hơi đi chọc cậu ta, tôi cũng không phải là loại người ăn no rửng mỡ”

“Cô biết vậy được rồi, tôi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, cô cứ dùng tự nhiên”

Cô chỉ lặng lẽ ăn. Không nói.

Cô nhớ không lầm là thấy giáo có dặn” vừa ăn vừa nói” sẽ thực gây mất vệ sinh nha. Mà một nơi tinh khiết như vậy cô không muốn nhúng chàm chúng. Cô cắm cúi ăn đến đằm bụng rồi mới thôi.Ngẩng đầu lên nhìn. Chạm phải ánh mắt của hắn đang nhìn cô. Chẳng lẽ thằng nhãi này nhìn cô ăn nãy giờ sao!

“Lạc Gia”

“....” vẫn nhìn cô

“Lạc Gia”

“....” không có thay đổi


“Ăn cơm đi“.

“.....”

Mẹ nó, chẳng lẽ phải bắt cô đút cho hắn ăn. Cô không hiểu! Thật sự không hiểu! Không phải là hắn không cho người khác chạm vào hay sao. Sao đột nhiên lại không có khoảng cách với cô. Hình như cô cảm thấy. Mới gặp hay chưa đầy một ngày. Mà hắn đã ăn bám cô rồi. Cô thấy mùi hương hoa trên người cũng chưa đủ làm hắn không bài xích cô như vậy. Vậy là lí do gì nha. Cô thực không biết.

Cô lấy đũa gắp tí thịt đưa tới trước mặt hắn.

“Lạc Gia, ăn”

Ở với hắn, cô luôn luôn đánh cược với những phản ứng của hắn. Lần này cũng không ngoại lệ. Cô đánh cược xem hắn có ăn hay không.

Nếu không thì hậu quả cô thể không tưởng tượng nổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận