Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau

Chương Hiểu không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô chưa đặt chân vào đại học P. Thì ra cuộc đời vốn phù phiếm như thế . Một nơi từng gắn bó sáu năm, nơi chứng kiến những nụ cười cùng vô vàn những đau thương cho một tuổi thanh xuân rực rỡ bây giờ lại xa lạ, xa lạ đến đáng sợ.

Nếu được chọn , Chương Hiểu vẫn muốn sống lại những ngày tháng ấy. Bởi lẽ, nó giúp cô hiểu mình hơn, cảm nhận cuộc sống tốt hơn và hơn hết, ở đây đã ghi dấu cho mối tình đầu tiên mà chắc cũng là sâu đậm nhất trong cuộc đời cô. Ngạn Thâm, con người đột ngột xông vào đời cô rồi cũng biến mất một cách nhanh nhất. Có thể, nói thế vẫn chưa đúng bởi lẽ chính cô từ bỏ anh. Từ bỏ người lấy đi tất cả cuộc sống cô. Vì sao ư? Mỗi lần nghĩ đến lý do đólà lòng cô lại đau như cắt. Người ta nói, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành những vết thương nhưng sao cô vẫn cảm thấy đau, đau lắm "trái gió trở trời" nó lại nhức nhói đau.

-Cô giáo Chương, đây là lịch làm việc cụ thể của cô. Từ thứ 2 dến thứ 4, cô sẽ giảng dạy ở trường, những ngày còn lại sẽ hướng dẫn thực tập sinh lâm sàng.

-Ngày chủ nhật luôn hả?

-Không, chỉ đến buổi chiều thứ bảy thôi.


-Nói trước, tôi không thích làm thêm đâu.

-Vâng, tôi hiểu.

Người đang nói chuyện với cô là thư ký hiệu trưởng Trương Hy. Nếu là hiệu trưởng, cô chưa chắc dám nói những điều ấy vì có lẽ hình ảnh người thầy trong ngày khai giảng năm học vẫn in sâu trong cô, nó làm cô e dè hẳn với con người ấy. Cô biết mình vẫn luôn kỳ quoặc như thế.

-Bây giờ, tôi sẽ đưa cô đi tham quan một vòng nhé. Những năm gần đây, đại hoc P thay đổi không ít. Phía trước là khu giảng đường chính, còn đây là phòng thí nghiệm...

Sự nhiệt tình của Trương Hy làm Chương Hiểu thích thú, cô như thấy lại hình ảnh của chính mình ngày xưa có bao nhiêu tự hào khi giới thiệu cho Lâm Gia Tuệ nghe về trường mình.

-Còn ở kia? Chương Hiểu chỉ về phía dãy phòng mà tập trung rất nhiều sinh viên.

-ÀH. Ở đó đang tổ chức hội thảo chuyên đề thôi. Hay là đến xem đi.

-Cũng được.


-À, Trương Hy này, sau này cứ gọi tôi là Hiểu Hiểu đi, đừng gọi là...Nói đến đây, Chương Hiểu dừng hẳn. Cô như không tin vào mắt mình. Một dáng người thẳng tắp trong chiếc áo sơ mi màu khói và chiếc quần tây đen đang bước lên bục. Đi đến. Một bước, hai bước và.

-Xin chào các bạn sinh viên, tôi là Trình Ngạn Thâm, rất vui được gặp các bạn.

giọng nói ấy. giọng nói mà Chương hiểu tưởngnhư chỉ xuất hiện trong những giấc mơ bây giờ đang vang bên tai cô. Là anh, Ngạn Thâm. Ngạn thâm...Chương Hiểu nhìn anh.Anh đứng đấy,chững chạc và lạnh lùng, uy quyền và xa lạ. Hai con người, hai trái tim vốn cùng nhịp đập nhưng giờ đây anh và cô cách nhau chưa đến 100 bước mà cứ ngỡ như cả nghìn trùng.

Nước mắt cô rơi từng giọt, nó dâng lên từ trái tim, lăn dài trên gò má, sượt qua môi mặn đắng và rồi vỡ tan tành, hóa hư vô.Không biết ai đã từng nói: hành trình của những giọt nước mắt luôn chất chứa những đắng cay.Và đắng cay này là điều mà cô phải nhận ư?

Chương Hiểu đã từng nghĩ ra hàng trăm trường hợp gặp lại anh nhưng chắc chắn là không phải như thế này. Sao có thể. Nơi mà anh và cô quen nhau, nơi mà hai người cùng nắm taytrong vườn trường, nơi mà cuộc đời cô sụp đỗ...Không. Không. Có cái gì đó nó bóp chặt cổ cô, cô không thể thở được. Chương Hiểu quay đi, cô mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của Trương Hy, cái nhìn quái lạ của các sinh viên mới đến, cô mặc tất cả. Thứ hiện rõ trong đầu cô lúc này chỉ có chạy trốn. Đến một nơi thật xa, nơi mà cái tên Ngạn Thâm không bao giờ hiện diện.

Đang nói, bỗngTrình Ngạn Thâm dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào nơi mà Chương Hiểu vừa bỏ chạy. Anh nhìn rất lâu, tựa như một thế kỷ trôi qua rồi quay đi. Những giông tố nơi đáy mắt thoáng vụt qua rồi cũng nhanh chóng thay bằng sự giá lạnh thường trực.


-Xin lỗi, chúng ta tiếp tục.Có nhiều người nhận xét rằng pháp y rất đáng sợ và cũng ít sinh viên chọn pháp y làm mục tiêu theo đuổi. Nhưng các bạn ngồi đây có ai từng hỏi rằng mình muốn là ai khi đóng vai là một bác sĩ hay chưa? ...

Bài thuyết giảng kết thúc bằng ánh mắt hâm mộ của những sinh viên và đương nhiên không thể thiếu những tràn vỗ tay vang dội cả hội trường.

-Trước khi kết thúc, tôi chỉ muốn nói với các bạn một câu. Con người đeo cho mình vô vàn những mặt nạ để sống, chỉ có người chết mới hiểu được bản chất của tâm hồn.

Nói xong, anh cúi chào, trước khi quay đi, anh lặng lẽ nhìn về phía cánh cửa ấy.

-Chương Hiểu, em đã quay lưng với tôi ba lần rồi. Tôi tuyệt đối không để cho lần tiếp theo xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận