Nếu Được Yêu Như Thế

Thuấn Nhân nhìn theo bóng An An khuất dần sau cánh
cửa, rồi quay lại thu dọn đồ đạc, ba mẹ con về quê. Trước khi đi, Thuấn Nhân
còn dán tờ giấy màu đỏ trên cửa với dòng chữ: “Về nhà mẹ đẻ.”

Nhan Nhan mở cửa phòng ngủ đi ra, nhìn dáng vẻ như mới
ngủ dậy, cô bé ôm lấy cổ mẹ, giọng ngái ngủ hỏi: “Mẹ, khi nào chúng ta lại quay
về nhà lớn hả mẹ?”

“Mấy mẹ con mình không quay về đó nữa, ngoan nào, từ
nay mình sẽ sống ở đây.”

“Nhưng con thích các tầng của ngôi nhà đó, nó rất
đẹp.” Nhan Nhan nhìn thái độ của mẹ biết không thể nài nỉ được nên không đòi
nữa, cô bé thở dài nói: “Con nhớ bố, nhớ lắm, con muốn bố nhỏ ôm con.”

Để phân biệt Tử Chấn với Triệu Chấn Đào, lúc đầu Nhan
Nhan gọi Tử Chấn, nhưng sau đó, cô bé thấy gọi thế phức tạp quá, nên đổi thành
“bố nhỏ”.

Suy nghĩ trong đầu Thuấn Nhân như đang nhảy múa, cô
quyết định nói với Nhan Nhan một việc: “Sau này ba mẹ con sẽ sống với nhau được
không? Mẹ, Nhan Nhan và em Chấn Chấn, khi nào con nhớ thì con đi thăm bố nhỏ,
có điều bố không ở cùng với ba mẹ con mình nữa. Như thế có được không?”

“Không được”, Nhan Nhan quả quyết nói. “Bốn người
chúng ta phải sống cùng nhau. Mẹ, nếu mẹ không ở với bố nhỏ nữa, con sẽ không
chơi với mẹ nữa!”

Thuấn Nhân tức quá nắm lấy tóc mình, hét lên: “Bố mẹ
ly hôn rồi.”

Nhan Nhan vừa khóc to vừa nói: “Mẹ xấu lắm! Con muốn
bố nhỏ.” Tiếng khóc làm Chấn Chấn thức dậy, cậu bé cũng khóc thét lên, như đang
trợ giúp cô chị.

Dân gian có câu: “Bé trai hễ khóc thì trời sẽ đổ mưa
to.”

Những tia chớp sáng lóe ngoài cửa sổ, tiếp theo là
tiếng sấm vang trời. Chấn Chấn sợ quá tè cả ra quần, Thuấn Nhân bế Chấn Chấn
lên dỗ dành rồi vào nhà vệ sinh, Nhan Nhan kéo áo mẹ gào khóc to hơn. Thuấn
Nhân hứng nước ấm, ngồi xuống rửa ráy cho Chấn Chấn.

Nước mắt Thuấn Nhân rơi xuống áo Chấn Chấn, cậu bé
không khóc, mở to đôi mắt nhìn mẹ. Nhan Nhan cũng ngừng khóc, lại gần cầm lấy
bàn tay nhỏ xinh của cậu em nói: “Chị em mình đừng khóc nữa nhé, mẹ buồn lắm
đấy.”

Chấn Chấn như hiểu được chị đang nói gì, đôi mắt đen

láy nhìn chị. Thuấn Nhân cười trong nước mắt. lấy nước sạch rửa mặt cho con
trai xong, Thuấn Nhân nói với Nhan Nhan: “Mẹ dỗ em ngủ, lát nữa mẹ sẽ rửa mặt
cho con nhé?”

“Để con tự rửa.” Nói rồi Nhan Nhan lấy chiếc chậu nhỏ
có in hình chú gấu Pooh xuống, với lấy khăn mặt, rồi hứng nước vào chậu.

Thuấn Nhân nói: “Bên trái là nước nóng, bên phải là
nước lạnh, đừng có xoay lung tung, để ở giữa như thế này nhé, con vặn vòi ra là
có nước ấm rồi, cẩn thận kẻo bỏng đấy.”

Chấn Chấn cứ mở to mắt ra nhìn mẹ, không có dáng vẻ gì
là đang buồn ngủ, Thuấn Nhân nói: “Cục cưng của mẹ, sau này lớn lên con đừng
đẹp trai quá nhé, chỉ cần không xấu là được, cũng đừng thông minh quá, chỉ cần
không ngốc là được, cũng đừng có quá nhiều tham vọng, chỉ cần có nhà và đủ ăn
là được, sau đó cưới một cô vợ hiền lành, đối xử tốt với vợ và các con là được.
Cục cưng à, nếu con và chị Nhan Nhan khỏe mạnh, bình an cho đến hết đời là bố
mẹ cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.”

Hai đứa trẻ đều đã ngủ say, Thuấn Nhân thu gom đồ đạc,
đồ dùng của bọn trẻ để vào ba túi xách. Ngồi trên giường suy nghĩ một lúc lâu,
Thuấn Nhân không biết mình có nên tạm thời ở lại An Huy không? Cuối cùng, cô
quyết định mình phải quay về Bắc Kinh, cho thuê hai căn nhà đó, nếu không sẽ
không có thu nhập trang trải cuộc sống của ba mẹ con.

Gửi hai đứa trẻ ở nhà Xuân Nam, Thuấn Nhân quyết định
một mình về Bắc Kinh. Trước khi đi, cô nói với Xuân Nam: “Giờ cháu quay về Bắc
Kinh cho thuê hai căn nhà đó, tiền lo cho hai đứa trẻ hằng tháng không ít, cháu
không thể để cô ứng tiền ra mãi như thế được.”

Xuân Nam kéo dài giọng: “Cô việc gì phải ứng, số tiền
đấy chồng cháu phải lo chứ. Cũng không vội gì đâu, khi nào có, cháu đưa cô cũng
được, nhưng Chấn Chấn mới được chín tháng, cháu đi rồi, ai cho nó bú?”

Thuấn Nhân hơi đỏ mặt nói: “Cháu lại có bầu rồi, sữa
không tốt nữa, nên cháu cai sữa cho nó rồi, nó ăn cháo được rồi, canh bí đỏ,
trứng, đậu, nó đều ăn được hết, những cái mà Chấn Chấn ăn được, cháu viết ra
giấy rồi, cô đưa cho chị giúp việc, kêu chị ấy cứ nấu như thế là được, sữa bột
cháu để trên bàn.”

“Sữa bột đơn vị chú cấp cho, tốt hơn sữa ngoài nhiều.”

“Sữa kia cũng tốt, Tử Chấn mua ở Mỹ mang về đấy.”

Thuấn Nhân về Bắc Kinh, trực tiếp đến văn phòng môi
giới nhà đất, nhân viên ở đó theo Thuấn Nhân đến xem căn nhà, rồi phô tô giấy
tờ nhà, chứng minh thư của Thuấn Nhân.

Anh chàng nhân viên văn phòng còn rất trẻ, nhưng rất

thành thạo nói: “Nhà chị ở ngay trung tâm thương mại, vị trí rất tốt, tầng gác
cũng rất lý tưởng, nội thất cao cấp, trang thiết bị trong nhà đầy đủ, phòng vệ
sinh, phòng bếp sạch sẽ, hướng nhà cũng tốt. Không biết mỗi tháng chị định cho
thuê bao nhiêu đây?”

“Tám nghìn tệ”, Thuấn Nhân nói.

Anh nhân viên gật đầu: “Chị có yêu cầu gì với người
thuê nhà không?”

“Tốt nhất là người nào có phẩm chất tốt, ở sạch sẽ, và
phải biết chăm sóc căn nhà, ở chứ đừng có phá.”

“Có thể thuê căn nhà với giá đấy, chắc hẳn phải là
người đàng hoàng.” Anh chàng nhân viên thấy buồn cười trước câu nói của Thuấn
Nhân.

Thuấn Nhân bác bỏ ý của anh ta: “Có tiền, có phẩm chất
tốt, là hai việc khác hẳn nhau.”

Thuấn Nhân nghĩ một lúc rồi nói: “Đấy, tôi giao nhà
cho bên anh, mỗi tháng tối mười bảy nghìn tệ hai căn, các anh cho người ta thuê
lại, rồi ăn tiền trung gian, đừng có làm hư hại nội thất đấy.”

“Còn phải nói? Nếu hỏng, chúng tôi sẽ đền cho chị.”
Vừa nói anh ta vừa lấy trong cặp bản hợp đồng cho Thuấn Nhân điền vào đó.

Thuấn Nhân đọc đi đọc lại hai lượt, kiểm tra lại giấy
phép kinh doanh của công ty đó, ồi theo anh ta tới phòng tài vụ, nhìn anh ta
đóng dấu, dấu đóng xong, mỗi bên giữ một bản hợp đồng.

Anh nhân viên kia nói: “Chị đưa tôi số tài khoản,
trong vòng một tuần, tôi sẽ gửi tiền cho chị, tổng cộng mười bảy nghìn tệ.”

“Thuế thì sao?” Thuấn Nhân hỏi.

“Chị cầm hóa đơn đến, có thể miễn thuế.”

“Thôi, cứ theo hợp đồng mà làm.”

Cô cũng nên nói với Tử Chấn một câu, không biết sức
khỏe anh ấy tốt lên chưa. Một tay bấm điện thoại, một tay vẫy taxi, nhưng đầu
giây bên kia lại là giọng của Triệu Chấn Đào: “Con yêu tinh kia, đến biệt thự
của bố chồng cô gặp chúng tôi.”

Thuấn Nhân như bị ong chích, suýt nữa thì làm rơi cả

điện thoại xuống đất.

Lên taxi, tim Thuấn Nhân đập thình thịch, mặt mày
hoảng loạn, ngó nghiêng xung quanh hai bên đường, khi phát hiện thấy có đồn
cảnh sát, cô lấy hết sức đập tay vào cửa xe: “Dừng xe, dừng xe!”

Tài xế ngơ ngác phanh gấp lại, Thuấn Nhân mở cửa xe
chạy ngay vào đồn cảnh sát, đằng sau, tài xế hét lên: “Cô còn chưa trả tiền!”
Thuấn Nhân mặc kệ anh ta, cứ xông vào đồn, vồ lấy cô cảnh sát đang đi tới: “Tôi
muốn báo án!”

Nữ cảnh sát vỗ vai cô nói: “Noi từ từ, chuyện gì thế?”

“Có người bắt cóc chồng tôi, ở biệt thự Xương Bình.
Mọi người mau đi bắt tên côn đồ đó đi.”

“Xương Bình không thuộc khu vực quản lý của chúng tôi,
chị nên báo cho đồn cảnh sát khu đó biết.” Nữ cảnh sát nói với thái độ mềm
mỏng: “Đây là quy định, chúng tôi không có cách nào khác.”

Thuấn Nhân quay đầu, lên taxi: “Đi Xương Bình!”

Ngồi trên xe, Thuấn Nhân gọi 110. người ở đầu dây bên
kia hỏi đối phương là nhóm tội phạm hay cá nhân, nguyên nhân là gì, có mang vũ
khí không, Thuấn Nhân đều không rõ.

Người ở đầu dây bên kia nói: “Nếu không có chứng cớ
chính xác, chúng tôi không thể đột nhập vào biệt thự đó, chị hãy nhớ lại chính
xác rồi hãy liên lạc với chúng tôi.”

Thuấn Nhân thấy đồn công an phường ở đương Hoa Tân,
nhìn thấy anh cảnh sát, liền kéo anh ta đi.

Anh cảnh sát hỏi mấy câu, thấy dáng vẻ cô gấp gáp đến
nỗi đỏ mặt tía tai, đành nói: “Thôi được, tôi sẽ đi theo chị xem sao.”

Hai người bọn họ đến biệt thự, không khí trong phòng
rất bình lặng, chỉ có Thời Hân và Triệu Chấn Đào đang ngồi uống trà.

Thuấn Nhân tìm khắp lầu trên lầu dưới một lượt, không
thấy Tử Chấn, anh cảnh sát chuẩn bị ra về, Thuấn Nhân không để anh ta đi, nói:
“Anh hãy bắt người đàn ông thấp bé kia đi, ông ta là một phần tử nguy hiểm,
chuyện gì cũng có thể làm!”

“Nhưng ông ta không phạm tội, sao tôi lại bắt ông ta?”

“Nhưng chồng tôi mất tích rồi!”

Anh cảnh sát nhẫn nại nói: “Mất tích là một người tự
nhiên rời bỏ chỗ ở, không có tin tức, không rõ sống chết thế nào. Nhưng chồng
chị vì một nguyên nhân nào đó, ví dụ không muốn liên lạc với người nào đó, mà
tạm thời cắt đứt liên lạc, cái đó không thể nào quy thành mất tích được.”

Thuấn Nhân nhìn Thời Hân, cô không còn sức để khóc
nữa. Hơn nữa, gào thét, khóc lóc om sòm cũng chẳng có tác dụng gì, giọng cô ta
nhẹ như đang bay trong không trung: “Anh ấy là đứa con trai duy nhất của ông.”


Anh cảnh sát lắc đầu, anh ta không muốn quản việc nhà
của người khác, tự giác bỏ đi.

Triệu Chấn Đào vác Thuấn Nhân đang giãy giụa trên vai,
đi về phía phòng ngủ, cô như con thỏ sập bẫy, cố gắng vùng vẫy, nhưng không có
tác dụng, Triệu Chấn Đào vứt cô lên giường: “Lần này đừng hòng mà đá tao, con
dâm phụ này!”

Thuấn Nhân như một con hổ mẹ đang bất chấp tất cả để
bảo vệ lãnh địa, tay chân cào cấu, đá đạp lung tung, hét lên: “Tôi đang có thai
đấy, ông đừng có động vào tôi.”

Triệu Chấn Đào nắm lấy tóc cô đập mạnh vào thành
giường, Thuấn Nhân gục xuông chiếc gối, xung quanh yên lặng đến nỗi chiếc kim
rơi xuống đất cũng nghe thấy.

Bậc thềm của bệnh viện mờ ảo dưới ánh trăng. Đêm đã về
khuya, Thuấn Nhân ngồi trên bậc thềm, nhớ tới một câu thơ:“Ánh
trăng thiên giới lạnh như băng, ngồi ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ.”

Cầm trong tay cuốn sổ bệnh án, bác sĩ Trịnh không còn
nữa, nhưng Thuấn Nhân vẫn theo thói quen đến bệnh viện này, một bác sĩ nam với
gương mặt lạnh lùng tuyên bố: “Đứa bé không còn nữa.”

Thuấn Nhân lấy trong túi ra tấm danh thiếp của anh
nhân viên văn phòng môi giới nhà đất, bấm điện thoại gọi: “Hai căn nhà của tôi
hiện tại bán được bao nhiêu?”

“Mỗi căn khoảng một triệu tám trăm tệ.”

“Giao bán cho tôi, chỉ cần ba triệu hai căn, càng
nhanh càng tốt.”

Thuấn Nhân lại đến quảng trường Thiên An Môn. Nơi này
giờ đây không còn những chiếc xe đẩy bán kẹo hồ lô nữa. Đứng giữa dòng người
qua lại đông đúc, nhìn cánh cửa lớn nhưng không có tâm trạng nào mà bước vào.

Ngày đó, cậu bé nói: “Cố Cung thích lắm, có quần áo
khi xưa hoàng hậu hay mặc.”

Ngày đó, Thuấn Nhân một mình ngồi đây cả đêm, nghĩ
thấu hết mọi chuyện, có một người vì thế mà lo lắng cả một đêm.

Rõ ràng không ăn kẹo hồ lô có vị chua, mà sao sống mũi
cứ cay cay.

Điện thoại kêu, là một số lạ. Cô do dự một lúc nhưng
không nghe máy. Số đó lại gửi đến một tin nhắn: “Vợ à, là anh đây.”

Thuấn Nhân tay run rẩy nhắn lại: “Anh đang ở đâu?”

Tử Chấn nói: “Anh đang ở nhà thầy Phùng Dư, em đến đây
nhanh lên, mang các con đến đây, bên ngoài nguy hiểm lắm.”

Thuấn Nhân nhìn lên bức ảnh Mao Trạch Đông hiền từ,
miệng nở nụ cười, mắt chớp chớp, những giọt nước hạnh phúc lâu dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận