Bên bờ sông, cô thả những tàn tro của mẹ mình xuống sông, mẹ đây là lần cuối cùng con khóc..mẹ hãy cho phép con nhé...
Anh Đình co lẽ sau này em sẽ ra nước ngoài sinh sống, ở đây có quá khứ đau buồn của em...
Đình Phong lặng lẽ ôm cô vào lòng,anh đã từng yêu cô, nhưng bây giờ với anh cô chỉ là 1 ngươi em gái cần được nâng niu che chở...
2 người lặng lẽ ôm nhau trong ráng chiều mà để trái tim người phía sau kia đang rỉ máu (Thần Dạ em đông cảm với anh TD: im ngay)
Nguyên Thần Dạ đứng nhìn người con gái mình mới nhận ra rằng mình yeu cô ấy biết nhường nào, đang đứng đó trong vòng tay cảu 1 người đàn ông khác...
Cô ấy là của anh...tiếng nói đó không ngừng kêu lên trong tâm trí anh...đúng thế...nhưng cô ấy có yêu anh không, có cần anh như anh cần cô ấy không...không anh cần buông tay ra thôi...
Nguyên Thần Dạ quay lưng bỏ đi, nhưng chỉ trong 1s ngắn ngủi anh lại thay đổi chạy lại nơi cô đang đứng, kéo cô ra khỏi vòng tay của kẻ kia mà ôm cô vào lòng (úi, em iu anh quá).
Anh...Nguyên Băng thẩn thờ ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm chặt mình trong lòng...mà hỏi...
Em đừng nói gì cả...được không...?
Nguyên Băng, hắn ta là ai?
Tôi là Nguyên Thần Dạ, người sẽ là chồng của Nguyên Băng, không biết anh là:
Nguyên Thần Dạ, anh,anh nói xằng bậy gì chứ....thả tôi ra..
Nguyên Thần Dạ không những không thả ra mà còn ôm chặt hơn nữa...
Tôi là Đình Phong, cũng được coi như anh trai của Nguyên băng...
Nguyên Băng...anh ta là người mà em nhắc tới...
Đúng thế...!Nguyên Băng ngập ngừng trong vòng tay của Nguyên Thần Dạ...
nếu anh không ngại có thể cho chúng tôi khoảng thời gian riêng được không?
Chuyện này...nhận được cái gật đầu của Nguyên băng, Đình phong lặng lẽ rời đi, cho hai người khoảng không gian riêng...
Anh đi trước...
Nguyên Thần Dạ anh....vừa thấy Đình Phong bước đi Nguyên BĂng nói ngay..
Nhưng lời nói chưa thoát ra hết khỏi miệng đã bị Nguyên Thần Dạ dùng miệng nuốt hết vào trong...
tưởng chừng như ngạt thở Thần Dạ mới lưu luyến không cam lòng buống ra...
Nguyên Băng thở như chưa bao giờ được thở vậy...
Anh xin lỗi chuyện tài liệu bị mất cắp thực ra anh biết không phải lỗi tại em nhưng...
Nguyên Thần Dạ anh...
Nguyên Băng anh yêu em...
Sốc tập 1...
lấy anh nhé
sốc tập 2...
anh muốn có thêm 2 đứa con chứ không phải 1.
sốc tập 3 => xỉu nha...
anh, sao anh biết em...?Nguyên băng ấp úng
sao anh biết em có thai chứ gì...? chuyện gì anh cũng biết, tối mấy hôm trước em đã nói...
mấy hôm trước, người đó là anh...
em mong là người khác sao...Nguyên thần Dạ hờn giỗi nói...
không phải...em...
anh không cần biết em có thể lựa chọn 1 là đồng ý,hai là anh hôn em tới khi em nhất trí, 3 là anh sẽ ném em xuống biển,đợi em gật đầu thì anh sẽ ném phao.
Nhưng em biết bơi nha...hahaha....
Yên tâm anh có cách, nói chung cách nào em cũng phải đồng ý...
Anh thật bá đạo mà..
Cám ơn đã khen, anh bá đạo từ nhỏ,gặp em càng bá đạo hơn...
Nguyên Thần Dạ! em yêu anh! Không chờ đợi hắn hồi phục tinh thần 1 nụ hôn đã đặt lên môi của Thần Dạ...không bỏ lỡ cơ hội Nguyên Thần Dạ nhanh chóng nhập cuộc vào nụ hôn.
mẹ con sẽ chăm soc Nguyên băng thật tốt...
em tin mẹ sẽ ủng hộ chúng ta!
Ngày hôm sau, Nguyên Thần Dạ hộ tống Nguyên Băng vào Sài Gòn không có quyền phản kháng, để chuẩn bị cho lễ cưới.
mọi thứ được Nguyên Thần Dạ lo từ A > Z cô không được động tay vào vì lí do, lo cho con của chúng ta...
cuối cùng thì ngày vào hôn lễ cũng tới...
chiếc xe dâu chở Nguyên Băng chậm rãi chạy trên đường cao tốc, trong lòng cô có cảm giác thật hồi hộp như bao cô dâu khác, hi vọng, chờ mong và lo lắng...
cô chờ giây phút được bước vào nhà thờ để nói câu: "con đồng ý" với mục sư buổi lễ...
đặt nhẹ tay lên bụng cô thì thầm: con ngoan chúng ta sắp tới gặp ba rồi nha,con ngoan đừng quậy phá mẹ nữa nha.
Giọt máu vừa tròn 1 tháng trong bụng của Nguyên băng như tiếp thêm sức mạnh cho cô...
tại nhà thờ:
tại sao lại lâu như thế nhỉ...Nguyên Thần Dạ sốt ruột nhìn đồng hồ.
thư kí Vương nhìn anh thầm cười:
Nguyên Tổng cứ 2 phút anh lại xem đồng hồ 1 lần như thế thì sao lại không thấy lâu được chứ...?
thật vậy sao,tôi thấy thời trôi quá chậm, lo lăng có chuyện gì hay không?
Nguyên tổng, đừng lo,sắp tới rồi, anh đừng sốt ruột tôi sẽ đi xem như thế nào? rồi thông báo cho anh...
vừa quay lưng đi,không che dấu nụ cười còn vương trên mặt chưa kịp tắt, thư kí Vương lắc đầu thay cho tâm lí của chú rể.
xe của thư kí vương vừa tới chân dốc thì vừa hay thấy xe cô dâu cũng chạy từ trên kia xuống...
anh nhìn xem,cô dâu cũng sốt ruột không kém,xe còn tăng tốc đi nhanh dù đang xuống dốc kìa...
tài Xế cũng gật đầu phụ họa nhưng anh lại thắc mắc hình như có gì đó không đúng,nhưng rồi lại tự cho mình quá đa nghi...
chúng ta quay xe lại chứ,?thư kí Vương.
Khoan đợi xe cô dâu đi trước đi.
Chiếc xe lao càng ngày càng nhanh hơn...
Tài xe,không kịp hay sao, không cần phải lái xe nhanh như vậy...Nguyên Băng thấy tốc độ lái xe hình như quá nhanh,đành lên tiếng hỏi.
Tôi sợ không kịp,Nguyên tổng chắc sẽ lo lắng....1 nụ cười an ủi của tài xế cho cô dâu an tâm.
À! thế sao.cám ơn anh.
chiếc xe lao nhanh quá phải không thư kí Vương tôi thấy có gì đó không dược bình thường...Người tài xế hỏi lại...có chuyện gì sao?
Nghe tài xế nói thư Kí Vương mới chú ý tới tốc độ của chiếc xe chở cô dâu..
Tôi cũng thấy thế...!tốc độ xuống dốc hình như cũng hơi nhanh...
Vút vút,tiếng gió xé khi chiếc dâu vượt qua, nhanh lên xe đuổi theo ngay,nếu xảy ra chuyện gì Nguyên Tổng sẽ không tha cho chúng ta...
Xe làm sao vậy?
chắc có lẽ hệ thống phanh có vấn đề không sao?
Nguyên Băng hơi lo lắng: chắc lẽ không sao đâu...
Không có vấn đề gì đâu chỉ là sự cố nhỏ thôi, tôi sẽ xử lí tốt.
Tôi tin anh...
Con à! sẽ không sao đâu.?
"Rầm"