(Chương này chỉ viết về một đêm ở Macao nhưng thực sự là đã triệt để giải quyết hầu hết các vướng mắc của fíc nhé… ^^)
Tử Đào nhìn vào cốc capuchino kem trên bàn, bật cười một cái nhìn vào trong thì bắt gặp ngay ánh mắt ai đó đang nhìn mình cười. Nở một nụ cười tươi rói nhìn lại, cậu ngồi vào bàn làm việc… Ba tuần qua, cậu có cảm giác mối quan hệ giữa mình và hắn thay đổi rất nhiều. Hình như thân thiết hơn rất nhanh. Hầu như đêm nào hắn cũng lôi cậu đi khắp nơi. Từ Quảng trường Senado lộng lẫy cho tới tháp Macao, từ những ngôi làng cổ kính mang đậm dáng dấp của người Bồ Đào Nha cho tới những ngôi làng hiện đại thấm nhuần phong cách của phương Đông… Đi tới đâu cũng là cùng hắn sóng đôi, ban đầu còn ngại ngùng nhưng lâu dần cũng quen, Tử Đào hiện tại cảm thấy bản thân đột nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ, hay cười, hay nói hơn… Tình cảm dành cho hắn cũng nhờ thế mà lớn dần… Ngạc nhiên nhìn thấy mảnh giấy bị cái cốc đè lên, cậu mở ra…
Quay vào nhìn hắn, cậu lén gật một cái. Nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của ai kia mà lòng cũng rộn ràng bất ngờ… Đột nhiên khoảng không gian riêng tư của cả hai bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa. Vừa nhìn thấy người kia cậu đã vội đứng dậy, cúi người chào…
-Xin chào anh, phó giám đốc Trương…
-Chào cậu, thư ký Hoàng…
Nghệ Hưng cười nhẹ một cái nhìn cậu rồi nhanh chóng trở vào phòng hắn…
-Sáng nay, 10 nhân viên của Hàn Quốc đã tới đây an toàn, tôi đã sắp xếp cho họ ở trong chung cư của công ty. Tuần sau sẽ bắt đầu đi làm…
-Cậu làm tốt lắm! Tôi sẽ gặp họ trong buổi phân ban đầu tuần sau. Đã có tin tức gì từ các nhân viên của ta gửi sang Hàn chưa?
-Họ đều đã tới nơi an toàn…
-Tốt lắm! Cảm ơn cậu…
Nhận lấy bản danh sách từ tay Nghệ Hưng, hắn lật nhẹ từng trang mà chăm chú nghiền ngẫm…
*****
BaeHyun xếp đồ đạc vào trong tủ rồi tìm đường tới một tiệm tạp hóa gần nhất mua vài thứ linh tinh để chất vào tủ lạnh. Đắn đo trước tủ làm lạnh, cậu hỏi chủ tiệm…
-Ở đây không có rượu Sochul của Hàn Quốc sao chú?…(A!… Gì đây? Anh đang mong chờ tìm được rượu của Hàn Quốc ở một tiệm tạp hóa Macao à?… @[email protected])
-Không có đâu… Nhưng gần đây có một cửa hàng đồ tạp hóa Hàn Quốc, cậu thử tới đấy xem sao…
-Vâng! Cảm ơn chú…
Baek Hyun thanh toán đống đồ trên giỏ rồi tìm đường tới cửa tiệm tạp hóa kia. Nở một nụ cười thân thiện, cậu hỏi chủ tiệm ta bằng tiếng Trung, rất dõng dạc…
-Xin lỗi! Ở đây có rượu sochul không vậy?
Anh ta nhìn cậu một hồi lâu rồi đáp lại bằng giọng Seoul rõ ràng…
-Cậu là người Hàn Quốc hả?
-Vâng… Anh cũng là người Hàn Quốc?_Ngạc nhiên.
-Tôi sinh ra và lớn lên ở Seoul nhưng vài năm trước vì một số việc mà phải chuyển sang sinh sống ở đây… Tôi là Kim Joon Myun…_Anh ta chìa tay ra trước mặt cậu.
-Tôi là Byun Baek Hyun, rất vui được gặp anh…_Baek Hyun nắm lấy đôi tay ấy, cười nhẹ.
-Mà cậu vừa hỏi về rượu sochul sao?
-Vâng! Anh có chứ?
-Tất nhiên rồi. Đây là tiệm tạp hóa Hàn Quốc đó… Cậu muốn lấy bao nhiêu?
-Tầm 12 chai gì đó…
-A…_Anh ta nhìn cậu giật bắn_ Câụ còn trẻ mà đã uống nhiều rượu vậy?
-Chỉ là vì vài điều phiền muộn…_BaekHyun nhìn anh ta rồi cười nhẹ.
-Rượu không thể giúp cậu quên đi phiền muộn BaekHyun. Cứ nghĩ là say thì sẽ quên hết nhưng thực chất khi say là khi mà nỗi đau rõ ràng nhất… Bản thân cậu cũng nhận thức được nỗi đau là có thật, vì nỗi đau ấy mà thành ra như thế này… Lúc ấy, điều phiền muộn kia chỉ càng khắc sâu vào trong tâm trí mà thôi…
Baek Hyun trầm ngâm nhìn anh. Quả thực những điều anh đều không có sai nhưng cậu dù tỉnh hay say trái tim đều là đau đớn chi bằng cứ say đi cho nỗi đau được chia sẻ bởi vị cay nồng bên cuống họng… Mỉm cười đáp lại câu nói kia của anh, cậu với tay lấy hai lốc trên giá…
-Dù sao thì hiện tại tôi đang cần say hơn là tỉnh…
*****
Kyung Soo nằm trên giường, lăn qua lăn lại đều là mất ngủ vì ai đó cùng nụ hôn kia. Trong lòng đột nhiên rộn ràng khi nghĩ tới ở đâu đó hiện tại đang có người mong chờ mình… Vậy là từ trước tới giờ không phải anh một mình đơn phương, cậu cũng yêu anh đúng không?… Nếu không tại sao đột nhiên lại hôn anh?… Cậu có lẽ không phải người thích đùa đúng chứ?… Anh trong lòng hiện tại đang bắt đầu hối hận về chuyến đi này. Anh muốn ở bên cậu, muốn biết rõ những tình cảm cậu dành cho anh là gì… 3 năm… Hơn 1000 ngày… và hiện tại mới là ngày đầu tiên… Ahhh~ Anh phải làm gì đây chứ?… Đang tự vấn lương tâm mình, điện thoại đã đổ chuông dồn dập…
-Alo?
-Trưởng phòng…_Đầu dây bên kia ngập ngừng khiến anh nín thở lại.
-Jong In????????
-Anh đã ngủ chưa?
-Tôi chưa, bên này mới là hơn 11h thôi… Cậu chưa ngủ sao? Bên đó chắc cũng phải là 12 rưỡi rồi…
-Đúng vậy… Chỉ là hôm đó, trong thang máy, tôi chưa nói với anh điều quan trọng nhất…
-Chuyện gì vậy?
-Cái này nói qua điện thoại rất bất tiện…
Kyung Soo nóng máu. Gì chứ? Bây giờ chẳng lẽ bắt anh bay về Hàn, tới trước mặt cậu để nghe điều đó ư?… Nghĩ tới đây thì đã nghe thấy giọng cậu đều đều…
-Vì thế… trưởng phòng, anh có thể… ra mở cửa cho tôi không?
Anh mất mấy giây để định hình được những điều vừa nghe và vài giây khác để lao về phía cửa, vội vã tới mức chính mình vấp phải thành bàn trong phòng khách, cắn răng đứng lên, anh mở vội cửa. Sau cánh cửa trắng, khuôn mặt mà anh biết suốt đời này sẽ khắc sâu trong tim mình xuất hiện. Há hốc mồm, trợn ngược mắt lên nhìn cậu, anh lắp bắp…
-Cậu…làm gì ở đây?
-Hôm đó trong thang máy… tôi đã quên nói với anh…
-……????????……
-Trưởng phòng, tôi yêu anh…
Jong In nhìn vào gương mặt khó coi cực điểm trước mắt mà nhịn không được, bật cười.
-Tôi?_Tự chỉ vào mình_ Cậu yêu tôi sao?
-Đã xác định rõ từ lâu nhưng tôi sợ những gì anh dành cho tôi là nhất thời nên không muốn lôi kéo anh hay chính bản thân mình vào tổn thương… Song khoảnh khắc chính mắt mình chứng kiến anh rời đi, chứng kiến máy bay cất cánh ngày hôm qua, tôi nhận ra rằng mình ngày nào còn sống là ngày ấy muốn được thấy anh… Tình yêu này, tôi sẽ không e sợ gì thêm nữa…
Kyung Soo nghe tới đây kìm không được mà rớt nước mắt. Nghĩ tới việc người mà mình luôn yêu thương cũng dành những tình cảm tương tự cho mình mà hạnh phúc dâng lên ngập con tim… Cúi đầu xuống để cậu không nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên mặt… Nhưng Jong In đã kéo anh, nhẹ ôm vào lòng…
-Trưởng phòng, anh đừng như thế này… Mà hãy lo lắng nhiều thêm đi. Vì anh mà tôi đã bỏ việc rồi. Sau này sẽ phải nuôi cả tôi nữa đấy…
Trong lòng chỉ ngực chỉ còn phát ra những tiếng thổn thức của anh.
*****Cầu Taipa, Macao_ 12h 5*****
Tử Đào lập cập ôm lấy khuỷu tay mình vì lạnh, cốc café nguội ngắt vẫn đưa lên miệng uống… Đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau, hơi ấm cùng mùi bạc hà quen thuộc trên tóc người kia làm cậu bật cười, khẽ lên tiếng.
-Anh tới muộn 5 phút, giám đốc…
-Ahh… Là do tính toán thời gian không chuẩn xác cho lắm… Em có lạnh lắm không?
-Giám đốc, là anh thì anh có lạnh không?
-Làm sao anh biết được?
-Vậy ra giám đốc chưa phải chờ ai bao giờ sao? Vậy hôm nào sẽ để anh phải chờ một phen cho biết, hahaha…
-A… Đừng như vậy mà…
Hắn kéo cậu vào trong xe cho ấm, khẽ cười khi nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của cậu khi tách biệt được khỏi cái buốt lạnh… Im lặng một hồi rồi bất ngờ lên tiếng…
-Tử Đào… Em nói gì đi chứ…
-Nói gì bây giờ…
-Cái gì cũng được… chỉ là để cho không gian này đừng yên ắng quá…
Tử Đào nghe vậy buông cốc café xuống, quay ngoắt ra nhìn hắn rồi tiến lại gần khuôn mặt nam tính kia…
-Này giám đốc… Tôi yêu anh…
-Gì…_Nhất phàm nghe tới đó nhảy dựng lên, chăm chăm nhìn cậu.
-…Đó là điều anh muốn nghe nhất đúng không…
Biết mình bị cậu trêu đùa, hắn nhăn mày, giận dỗi (Ọe!) nhìn cậu.
-Em thật là…
Nhưng vì những lời ấy của cậu mà hắn lại nhớ về kỷ niệm của cả hai suốt ba tuần qua. Thực sự Nhất Phàm muốn biết chúng đối với cậu là gì, tình cảm của cậu dành cho hắn là gì… Quay ra nhìn gương mặt được thắp sáng bởi ánh đèn nhạt nhòa trên cầu, hắn đột nhiên hỏi…
-Tử Đào… Chúng ta… hẹn hò đi.
Hi vọng mong chờ để rồi thất vọng cực điểm khi nhìn thấy cái lắc đầu của cậu. Trong lòng 3 tuần qua vừa xây đắp được một chút niềm tin nhưng trong một giây đã bị cậu đạp đổ mất rồi. Hắn thất vọng lên tiếng…
-Uhm… Tôi đã hiểu rồi…
-Giám đốc, chúng ta chẳng phải là đang hẹn hò sao?… Sao anh có thể mời tôi đi chơi trong khi tôi lại đang đi chơi với anh chứ?
Nhất Phàm ngơ người vì câu nói của cậu… Bao lâu nay hắn vẫn chỉ nghĩ đây là những buổi gặp mặt để truyện trò tìm hiểu mà cậu đồng ý gặp chứ chưa bao giờ dám mơ đến cậu coi chúng như nhưng buổi hẹn hò. Quay ngoắt ra nhìn cậu, hắn bắt gặp ngay ánh mắt long lanh những vệt sáng đầy sắc màu từ cầu Taipa… Chạm nhẹ lên mặt cậu, hắn nghiêng đầu chạm vào đôi môi đối diện, hôn nhẹ lên đó… Tử Đào trong một giây đầu bất ngờ đã nghiêng nhẹ về phía sau để đôi môi hắn chới với giữa không trung… Nhưng Nhất Phàm thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa kịp thể hiện nỗi thất vọng thì cổ đã bị cậu kéo sang, đôi môi chủ động trao cho hắn tìm kiếm cảm xúc… Hắn cuốn lấy lưỡi cậu trong nụ hôn tưởng chừng như vô tận của mình, bàn tay ôm lấy eo cậu thật chặt. Tử Đào luồn tay vào tóc hắn, cảm xúc tới đây cứ thế buông thả trong vòng tay hắn, trong nụ hôn bất tận kia… Hắn hôn nhẹ lên khóe môi đang thở dốc của cậu để kết thúc nụ hôn nồng nhiệt kia…
-Anh yêu em…
*****
-Ahhhh… Đau!…_Kyung nhíu mày đau đớn khi cậu chạm tới vết bầm tím trên đầu gối chân phải của mình
-Cho anh chừa đi, trưởng phòng… Làm gì mà phải chạy như bay ra chứ… Tôi có phải là kêu anh ra mở cửa rồi chạy mất đâu…
Anh cúi xuống, mặt đỏ bừng khi nghĩ tới những hành động ngu ngốc của mình trước giờ đều bị cậu nhìn ra… Jong In thấy vậy cũng lén cười một cái, bàn tay tiếp tục xoa dịu vết thâm tím kia… Như nhớ ra được điều gì đó, anh đột ngột ngẩng đầu dậy nhìn cậu…
-Jong In, cậu sang Macao một mình ư?
-Đâu có? Còn một người nữa…
End Chương 7