Tôi đang đứng loay hoay tìm em giữa đám đông thì bất chợt một bàn tay nắm lấy tay tôi ,tuy biết thừa là không phải em.nhưng tôi vẫn không gạt tay ra liền mà quay lại xem ai cả gan đến thế..
ập vào mắt tôi là gương mặt hớt hãi của Thượng Quan Chi :
-‘nhị thiếu gia ! anh phải đi ngăn Băng Nhi lại , cậu ý đang tiến lên núi tuyết tìm sợi dây chuyền’
-‘cậu nói gì ?’ tôi phản ứng ngay tức khắc.thân thể tôi như có một luồng điện chạy qua.
-‘Băng nhi lên núi tìm sợi dây chuyền bị mất rồi ! cậu phải ngăn cậu ý lại ! trên núi đang có bão ! sức Băng Nhi mà lên được vị trí trượt tuyết thì có mà chết lạnh.’
Cô gái này không thể lừa tôi được.Sợi dây chuyền đó là vật mà em xem như tính mạng mình .tôi dám can đoan rằng em sẽ bất chấp tất cả để tìm nó.
Nghĩ rồi tôi khoác lấy chiếc áo len dày cộm , đội mũ và găng tay rồi phóng xe như bay đến chân núi..lòng cầu mong không điều gì xảy ra với em…
Tôi chạy bộ với vận tốc nhanh nhất có thể lên khu trượt tuyết , ở đây một nhân viên bảo vệ đã cảng đường không cho tôi lên núi.
-‘chết tiệt ! tránh ra’ tôi buông lời mắng chửi , nhưng ông ta vẫn cứ khư khư ngán đường..
-‘cậu không thể lên , trên núi đang có bão lớn ’ bão ư ? cơn bão đó có lớn hơn cơn bão trong lòng tôi không ? có lớn hơn nỗi sợ hãi em sẽ lại vụt khỏi tay tôi không ? không ! đau đớn năm đó tôi đã chịu đủ rồi ! tôi nhất định phải tìm em..
Tôi phát điên , đầu óc không kiềm chế được , đưa tay đấm vào mặt ông ta một cú , ông ta ngã nhào ra phía bên .còn tôi thì nhanh chóng chạy lên núi tìm em..
Em đang ở đâu vậy chứ ? em có biết chốn này tôi sắp phát điên lên vì em không ?
Gió cùng tuyết lạnh quá !
Ánh sáng của cây đèn bin trên tay tôi dường như chẳng là gì so với bầu trời đen mịt này…
Tôi soi mọi lối trên mặt tuyết để tìm dấu chân của em.
Tôi lần theo đó và…
Tôi đã tìm thấy em….
Cái bóng dáng mảnh khảnh của em hòa vào từng đợt gió lúc ẩn lúc hiện làm lòng tôi quặn đau..
Em sẽ không biến mất lần nữa đúng không ?
Em sẽ bên cạnh tôi ..
Mãi mãi…
Tôi như sợ rằng em sẽ biến mất , cố dồn hết sức vào đôi chân để chạy..
Từ một khoảng cách không quá xa , tôi thấy thân ảnh của em đổ rụp xuống…
Tôi đã đến …
Em sẽ không lạnh nữa
Tôi sẽ bảo vệ em
Bên em
Mãi mãi
Em yếu ớt xoay đầu lại nhìn tôi , gương mặt em trắng bệch , đôi môi thâm lại , anh mắt mệt mỏi nhìn tôi.
Lòng tôi lại quặn thắt….
Bỗng từ khóe môi kia nở một nụ cười..nụ cười như xóa đi cái lạnh của đêm đông..như xua tan đi bóng tối của đêm màn đêm sâu thẳm.
Em nhìn tôi
Em nở nụ cười
Nụ cười của em chứa đầy hạnh phúc , hi vọng…
Tôi ngây người ra , cũng may hình ảnh em ngất lịm đã kéo tôi về.tôi lập tức cuối xuống , bế sốc em lên.
Tôi bế em đến một trạm cáp treo gần đây . chọn đại một ca bin gần nhất , chui vào đó , đặt em nằm xuống và đóng chặt cửa cabin lại.
Bên ngoài gió rít lên đáng sợ..
Người em ướt sũng ..nếu cứ để vậy e rằng không lâu nữa em sẽ sốt cao lên , đến lúc đó hậu quả khó lường.
Tôi tặc lưỡi cho qua mọi chuyện , cứu người quan trọng .dù gì cũng thấy hết rồi >.<
Nghĩ rồi tôi cởi áo khoác em ra , bên trong là chiếc áo sơ mi trắng.tôi lần theo cổ áo , tháo từng chiếc cúc.từng phần da thịt trắng nõn của em hiện ra qua từng chiếc cúc.đến cúc thứ 3 thì em bỗng đưa tay lên ngăn tôi lại, em lắc đầu yếu ớt..
-‘áo cậu ướt sũng rồi , ở đây nhiệt độ quá thấp.sẽ không khô đâu..’
Em vẫn nhắm mắt lắc đầu..
Thôi thì chiều ý em , với lại tôi cũng không muốn làm vậy .
Tôi cởi áo khoác , khăn choàng , nón và cả găng tay của tôi ra và mang tất cả vào người em.vì tôi mới ra tuyết chưa bao lâu nên chúng còn khô ráo.cũng may trong là tôi mang áo khoác dài.nên chắc có lẽ em sẽ ấm.
Trên người tôi chỉ còn mỗi chiếc quần jean và chiếc áo sơ mi.
Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh buốt..