Nếu Em Lỡ Yêu Anh


[Người tanói nước mắt luôn nói thật.
Em cũngkhông thể dối lòng nói mình không bị tổn thương khi mà em đang khóc.
Nếu anhkhông quan tâm, tại sao lại đến bên em?!
Người ta nóitrái tim con người là một tạo vật yếu ớt.
Hỉ, nộ, ái,ố, dù là cảm xúc nào cũng có ảnh hưởng nhất định đến trái tim.
Trái tim nhỏbé của em cũng không phải là một ngoại lệ, với từng chút, từng chút yêu thươnganh dành cho em, nó lại không thể cưỡng được mà điên cuồng, loạn nhịp...]
* * *
Ánh sáng hắtra từ khe cửa phòng Hiểu Phong thu hút sự chú ý của tôi. Lần đầu tiên anh ấy ởnhà vào giờ này, 8h30'. Khi đi ngang qua đấy, tôi không khỏi thắc mắc tại saohôm nay anh ta không ra ngoài, bước chân tôi vô thức dừng lại trước cửa phònganh ta.
"Emđang làm gì vậy?"
Cánh cửaphòng Hiểu Phong đột nhiên mở toang ra, ánh sáng trong phòng đổ ra ào ạt cùngvới sự xuất hiện bất ngờ của anh khiến tôi thoáng chút giật mình.
"Ah...không có gì... Tôi... tôi chỉ là đi ngang qua đây thôi. Tôi... xuống nhà phatách cà phê.!"
Vừa nói tôivừa đưa chiếc tách ra như một bằng chứng xác nhận lời tôi nói.
"Uốngcà phê không tốt đâu." Anh ta nói giọng nhẹ bẫng, vẫn không rời ánh nhìnkhỏi tôi.
"Cũngchẳng phải việc của anh." Nói rồi tôi xoay người, thẳng hướng thư viện nhỏmà rảo bước bỏ đi. Tránh cho anh ta lại tự phụ khi trông thấy vẻ mặt nóng bừngcủa tôi. Cái thứ phản ứng này khiến tôi thấy ghét chính mình. Tại sao cứ đứngtrước mặt anh ta tôi lại tim đập chân run như thế chứ!? Lại còn mặt mày đỏ lựngnữa.
Ngồi phịchxuống chiếc ghế gỗ trong thư viện, tôi phải cố gắng để chấn tĩnh lại.
Mấy bài tíchphân này thật biết làm khó một kẻ dốt toán như tôi. Nhìn mấy con số và ký hiệuđang nhảy loạn xạ trên trang sách mà tôi thêm chán nản. Tôi vốn không có năngkhiếu học mấy môn như thế này mà. Tại sao lại cứ phải học những thứ khiến ngườita đau đầu thế này nhỉ?!
Sau khi nhấpmột ngụm cà phê, tôi bắt đầu nghiêm túc tập trung suy nghĩ xem làm sao giải bàitập này.
Không biếtđã bao lâu trôi qua, một mình tôi lặng lẽ học bài trong thư viện nhỏ. HiểuPhong nhận nhiệm vụ kèm tôi học hành nhưng anh ta chưa bao giờ nghiêm túc chỉdạy tôi. Tuy rằng tôi không ưa con người của anh nhưng nghe mọi người nói anhhọc rất giỏi. Có một người giỏi giang như vậy học cùng thì tôi còn phải lo gì?Rất tiếc là người ta lại chẳng hề muốn có bất cứ can dự gì đến tôi. Nghĩ tớiđây, một cảm giác buồn bã dâng lên trong lòng tôi. Tại sao trong khi tôi cứ hếtlần này tới lần khác rất muốn có mối quan hệ tốt đẹp giữa tôi và Hiểu Phong thìanh lại tỏ thái độ khó chịu với tôi?! Sinh ra trong một gia đình không giàu cóvà trí thức như anh ta thì là một cái tội chắc?
Tôi thở dài,nằm trườn ra bàn và nhắm mắt lại. Hình ảnh Hiểu Phong bỗng dưng hiện lên trongtâm trí tôi. Phải công nhận anh rất đẹp trai. Mọi đường nét trên gương mặt anhđều thu hút ánh nhìn của người khác, bao gồm cả tôi. Mấy cô gái lúc nào cũngnhằng nhẵng bám theo anh nếu biết tôi có thể hàng ngày ngắm nhìn và nói chuyệnvới thần tượng của họ thì sẽ tức đến đứt mạch máu não mất. Kể ra thì tôi cũngmay mắn hơn mấy kẻ đó đấy chứ!
"Làm gìmà cười một mình thế?"
Tôi mở trừngmắt, Hiểu Phong đang đứng cạnh bàn tôi học, cúi đầu xuống nhìn tôi bằng một ánhmắt khó đoán định.
"Anh...anh làm gì ở đây?" Đấy, tôi lại thế rồi, tim lại bắt đầu nhảy loạn lêntrong lồng ngực.
"Họcchứ sao." Anh ta trả lời như thể đây là một việc rất bình thường vậy.
"Anh cóbao giờ học đâu."
"Sao embiết anh không học?"
"Ngàynào tôi chẳng học ở đây mà đâu có thấy anh?"
"Em chờanh học cùng sao?"
"Đươngnhiên!... Hả... Á... Không, tôi không phải là có ý đó!"
Hiểu Phongcười phá lên.
OMG. Tôi vừanói gì thế này. Tôi điên rồi, điên thật rồi, không kiểm soát nổi hành động củachính mình nữa.
"Em bịanh làm cho lóa mắt rồi đúng không?"
"Gìchứ? Anh... anh đừng có mơ. Tôi... tôi... tôi đi về phòng."
Vội vàng thudọn sách vở với tốc độ nhanh nhất có thể rồi tôi lao ra khỏi thư viện, chạy mộtmạch về phòng mình. Đến khi khép cửa lại và đứng ở trong phòng rồi tôi mới thởphào. Trong không gian yên tĩnh này tôi càng nghe thấy rõ tiếng tim mình đập dữdội cỡ nào.

Chưa kịpđịnh thần lại thì có tiếng gõ cửa, sau đó thì tiếng của Hiểu Phong vang lên:
"Nàynhóc! Em để quên sách giải tích này."
"..."
"Mai emkhông cần sách đi học hả?"
"Cạch!"
Tôi mở hécánh cửa phòng chỉ đủ để thò bàn tay mình ra. Tôi không dám nhìn mặt anh tanữa. Nhưng mãi không thấy anh ta đưa sách vào tay, tôi đành phải len lén ngó ra.
"Em saovậy?"
Tôi giậtmình khi anh ta đứng đó, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cửa phòng tôi, hàng lôngmày chau lại.
"Sáchcủa tôi đâu?"
Tôi lại chìatay ra, chờ đợi. Hiểu Phong đặt quyển sách vào tay tôi, nhưng khi tôi định rụttay về thì anh ta lại giữ chặt quyển sách không buông. Tôi khó chịu nhưng khôngnói gì. Cũng giương mắt lên nhìn anh ta. Nhưng tôi đã thua ngay lập tức bởi vìchỉ cần nhìn thấy gương mặt điển trai của anh ta là mặt tôi lại như quả cà chuangay được rồi.
"Lại bịanh làm cho lóa mắt rồi đúng không?"
Anh ta nởmột nụ cười thiên thần với tôi. Phải, tôi đang bị anh ta làm cho lóa mắt.
"Em bịanh làm cho lóa mắt thật rồi..." Anh ta buông tay ra, làm bộ thở dài, bướcđi rồi còn quay đầu lại vừa cười vừa nói với tôi: "Ngủ ngon nhé! Mơ vềanh!"
Trời đất ơi!Mặc dù tôi bị anh ta làm cho lóa mắt thật, nhưng cũng không tới nỗi khiến anhta tự mãn thế chứ.
"Mơ vềanh?" Nghĩ đến thôi đã khiến tôi rùng mình rồi. Con sâu kia, anh nghĩ mìnhlà ai chứ?!
* * *
Trời bắt đầutrở lạnh hơn rồi. Không còn là cái se se lạnh như hồi tôi mới đi học nữa. Tôicuộn mình trong chăn, nghĩ miên man về câu chuyện của mình. Về tôi, về cuộcsống mới này, và về Hiểu Phong. Anh như một cơn gió nhẹ nhàng thổi những điềumới mẻ vào cuộc sống vốn trầm lặng của tôi. Ta vốn chẳng thể nhìn thấy mà chỉcảm nhận được gió. Cũng giống như tôi, chẳng bao giờ hiểu được anh cho dù tôirất muốn. Tôi cũng chẳng thể nắm bắt anh như tôi chỉ có thể chạm vào mà khônggiữ được gió. Tôi bỗng nhớ đến câu nói của một nhân vật trong phim: "Gióchỉ có phương hướng, gió không có trái tim." Có phải anh ta cũng như vậy?
Chuông báothức trên điện thoại chưa kịp reo tôi đã tỉnh ngủ. Có lẽ đồng hồ sinh học củatôi đã quen với nếp sinh hoạt này rồi. Một ngày mới bắt đầu như bao ngày khácnhưng không hiểu sao tôi thấy tinh thần phấn chấn hẳn. Tôi chợt nhớ đến giấc mơđêm qua. Đó là lần đầu tiên tôi mơ về Hiểu Phong. Trong giấc mơ, tôi thấy chúngtôi nằm cạnh nhau trên cánh đồng cỏ xanh mướt. Tôi không biết đây là nơi đâu,tôi thắc mắc thì Hiểu Phong không nói, chỉ nhìn tôi và cười theo cái cách màanh vẫn thường làm, một nụ cười rất khó đoán được ý nghĩa ẩn sâu trong đó. Rồikhi tôi ngồi dậy, cánh đồng cỏ dần chuyển thành cánh đồng bồ công anh. Tôi cònchưa hết ngạc nhiên và đang ngây ngô ngắm nhìn những bông hoa nhỏ đung đưatrong gió thì bất ngờ tất cả chúng, những cánh bồ công anh, cùng nhất loạt baylên trời tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Tôi tròn mắt vì ngạc nhiên, nhìn sangHiểu Phong chỉ thấy anh đang chăm chú nhìn xuống, tôi đưa mắt theo ánh mắt củaanh, dưới chân chúng tôi, những bông oải hương đã nở rộ từ khi nào và một màutím nhạt cứ lan dần từ chỗ chúng tôi ra tới tận xa thẳm, nối liền với chân trờichạng vạng đỏ rực. Ở nơi giao nhau ấy, những cánh oải hương nhuốm chút màu đỏcủa dáng chiều khiến chúng đẹp đến khó tả.
Chúng tôi đãđứng bên nhau ngắm nhìn những bông hoa đó mặc dòng thời gian trôi. Và rồi tôitỉnh giấc. Một cảm xúc ngọt ngào cứ lan tỏa mãi trong tâm hồn khiến tôi khôngkìm được mà nở nụ cười.
Bước chânxuống khỏi giường, tôi đi ra gạt chốt sang một bên, mở tung cánh cửa sổ. Kỳ lạ,tôi có bao giờ đóng cửa khi đi ngủ đâu nhỉ?! Tôi suy nghĩ mất mấy giây nhưngcũng không thể nhớ mình đã đóng nó lúc nào. Có lẽ là đêm qua lạnh nên tôi tỉnhdậy lúc nào không hay.
Tôi xuốngnhà lúc mọi người đã ngồi cả vào bàn ăn. Ngạc nhiên nhất là Hiểu Phong cũngngồi ăn cùng với tôi và cô Mai. Hôm nay anh ta ăn nhầm thuốc gì đây? Ngoan độtxuất.
"Cháuchào cô."
"TửYên." Cô mai nhắc nhở tôi. Bực bội nhìn sang Hiểu Phong, tôi thấy anh tađang nhìn tôi, cười rất đắc ý.
"Emchào anh." Tôi miễn cưỡng chào anh ta. Cô Mai trông có vẻ hài lòng lắm,khi cha mẹ nuôi không ở nhà thì cô ấy kiêm luôn cả hai chức vụ quan trọng kia.
Tôi ngồixuống và bắt đầu ăn.
"Haiđứa hôm nay đi học cùng nhau hả?" Cô Mai hỏi, tôi không nhìn lên nên khôngthấy được cô ấy hỏi tôi hay Hiểu Phong.
"Khôngạ - Vâng ạ." Cả tôi và anh cùng đồng loạt lên tiếng. Tôi quắc mắt lên nhìnHiểu Phong, anh ta cũng đang nhìn tôi. Tôi quay sang thì thấy cô Mai đang ngơngác vì không hiểu chuyện gì.
"Cháumất công dậy sớm là để đi học cùng em mà cô."
"Phảirồi, hai anh em đi cùng nhau cho vui." Cô Mai đột nhiên lên tiếng. Ngaylập tức con sâu kia cũng xun xoe góp vào:
"Vâng.Phải vậy anh em mới thân thiết đúng không cô?!"
Anh ta lạibắt đầu đấy, tỏ ra mình là một đứa con ngoan, nghe lời răm rắp. Thấy mà ghét.Anh ta có ưa gì tôi đâu mà phải làm thế.
Tôi ăn vộiăn vàng, mặc cho hai người kia rôm rả hết chuyện này sang chuyện khác. Từ baogiờ tôi trở nên lạc lõng như thế này nhỉ?!
Tôi nhanhchóng chào cô rồi đi học. Tôi không chịu được cái cảnh này, cảm giác lồng ngựcnhư bị ép chặt vậy, không thể thở nổi. Cũng nhiều lần trước đây khi ăn cơm cùngcha mẹ nuôi anh ta cũng làm như thế, chọc tôi tức rồi cùng mọi người nóichuyện, gạt tôi qua một bên.

Chạy mộtmạch ra đến ngoài, tôi không kìm được, đánh rơi một giọt nước mắt. Loáng thoángnghe thấy tiếng Hiểu Phong gọi tôi ở phía sau. Tôi lấy tay quệt đi vệt nướctrên mặt, bước chân vẫn không chậm lại.
Tôi ghét anhta, ghét cái cách anh ta xen vào giữa mẹ, cha nuôi và tôi khi ba chúng tôi đangnói chuyện và lấy mất vị trí trung tâm trong câu chuyện của cha mẹ.
Nước mắtđáng ghét này, sao cứ rơi mãi không chịu thôi đi.
"TửYên! Em sao vậy?"
"Anhtránh ra!" Tôi vung cánh tay bất ngờ bị Hiểu Phong nắm lấy. Nhìn mặt anhta lúc này chỉ khiến tôi khó chịu hơn thôi.
Tôi bướcthêm được mấy bước nữa thì Hiểu Phong cũng thành công giữ tôi đứng yên một chỗ.
"Em saovậy?"
Anh ta giữchặt hai vai của tôi, ánh mắt nhìn tôi sao lại có vẻ quan tâm thế kia?!
"Giờanh lại muốn đóng vai người anh trai tốt rồi hả?" Tôi trừng mắt nhìn anhta.
"Mắt emsao đỏ thế này? Em khóc à?"
Tôi bực bộilấy tay quệt loạn xạ trên mặt rồi hậm hực nhìn anh ta.
"Liênquan gì? Không phải đều nhờ công của anh sao?"
Hiểu Phongsững người. Tôi đột nhiên thấy một tia bi thương trong mắt anh. Anh ta có sao?
Nhất định làtôi nhìn nhầm.
Hiểu Phongvẫn nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng nhìn lại. Mấy giây trôi qua và anh ta vẫn đứngnguyên đấy. Cơn giận của tôi cũng theo mấy giây ấy tạm vơi đi.
Bỏ mặc anhta, tôi dậm từng bước chân xuống đường.
* * *
Tôi thở dài,gục đầu xuống bàn. Lớp học hôm nay sao ồn ào vậy nhỉ.
"Giảilao mà không lao đi “giải” à Yên?!"
Giọng nóinày, tôi không khỏi bật cười. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Duy đang mỉm cười ngọtngào.
"Lao điđâu?" Tôi biết nhưng vẫn hỏi cậu ta.
"Thì..."Không nghĩ tôi sẽ hỏi câu này, Duy tỏ ra lúng túng. "Thì... thì lao racanteen."
"Làmthế nào đây?" Tôi làm bộ thở dài chán nản, "mình cháy túi rồinha." Tôi cười gian nhìn cậu bạn.
"Đi,mình mời cậu ăn bánh Fresh nhé!"
Tôi hớn hởra mặt, đứng dậy đi cùng Duy. Lúc trong tầm mắt xuất hiện gương mặt của Vũ Uy, tôithấy cậu ta đang nhìn tôi kiểu... khinh bỉ.
Cái loạibiểu tình gì đây?!!
Tôi nhíu màynhìn lại, nhưng rồi cũng cho qua chuyện này, không cần quan tâm cậu ta.
Chúng tôivào canteen, vẫn như mọi khi là nơi tập trung hết cả trai tài - gái sắc của cảcái trường này, tranh nhau giành lấy sự sủng ái của các cô bán hàng. Nhìn cảnhtượng nhốn nháo ở đây mà thấy buồn cười. Không phải nạn đói năm Ất Dậu mà saotrông ai cũng như muốn lao vào cái tủ kính bày đồ ăn thế kia.
Duy bảo tôingồi đợi ở chiếc bàn quen thuộc trong góc còn cậu thì nhanh nhẹn bon chen vàohàng bánh. Tôi nhìn theo dáng cậu bạn khuất dần rồi chuyển sang lia mắt khắpcăn phòng. Một đôi đang tiến lại gần chiếc bàn ở cạnh bàn của tôi. Thật đúng làoan gia ngõ hẹp, anh ta không ngồi ở đâu mà lại tới đây. Tôi chán ghét nhìn anhta. Đi cùng nhau được rồi, có cần phải dính sát vào như thế không? Làm như đâylà chỗ không người vậy.
Hiểu Phongngồi xuống, tôi dám cá là anh ta cố ý ngồi chiếc ghế đối diện với tôi. Trôngmặt anh ta đắc ý như vậy cơ mà. Không hiểu sao tôi bỗng dưng cảm thấy khó chịu.Nhất là khi phải nghe hai người bọn họ nói qua nói lại bằng cái giọng khiếnngười ta rùng mình.
Cỗ bực bộitrong lòng tôi tăng lên theo thời gian. Đến khi tôi thấy sắp không chịu đượcnữa thì thấy Duy quay về. Tôi không chờ cậu bạn đi lại đây, tôi đứng dậy kéoDuy ra ngoài. Không muốn lại phải trông thấy bộ mặt chán ghét của anh ta.
Cảm giácquái quỷ gì đang chẹn ngực tôi đây?

* * *
Chúng tôitrở lại lớp khi thầy giáo dạy toán chuẩn bị bước vào. Giờ học giải tích hôm naysao nặng nề hơn hẳn mọi khi. Có lẽ thầy giáo không thoải mái trong người rồi.
Thoáng chốcđã đến lúc chuông báo tan học vang lên. Cả người tôi hôm nay hệt như lơ lửngtrên mây. Buổi trưa vì tránh mặt Hiểu Phong nên tôi cũng không đến nhà ăn. Tạisao tôi lại phải tránh mặt anh ta? Tôi cũng không biết nữa.
Hoàng hôntrong thành phố dường như mất đi vẻ đẹp nguyên thủy vốn có của nó. Ngước lênbầu trời chỉ thấy những vệt nắng yếu ớt xuyên qua những đám mây chiều chứ khôngthể thấy được cả một vùng trời đỏ rực bao quanh quả cầu lửa đang từ từ đi xuốngmiền tây. Tôi thở dài, trong lòng bỗng nhớ về những tháng ngày cả nhà chúng tôicùng sống vui vẻ ở quê. Chiều nào học xong tôi cũng cùng bạn bè ngắm hoàng hônrồi mới trở về khi đã xâm xẩm tối. Khi ấy, có thể thấy một hoàng hôn tuyệt đẹpvới đủ các sắc màu cam, đỏ, vàng hòa trộn lẫn nhau vẽ lên nến trời xanh thẳm,tô lên những đám mây trắng muốt. Đó là một bức tranh kỷ niệm mà tôi không baogiờ có thể quên. Khi ấy, dù có về nhà muộn nhưng tôi cũng không bao giờ bị đánhđòn dù mẹ luôn lăm le cái vòi rượu cần trong tay lúc trông thấy tôi bởi cha tôisẽ không ngần ngại mà đứng ra làm lá chắn che chở cho tôi. Và khi ấy mẹ chỉlườm cha con tôi mà nói cha cứ chiều chuộng lắm khiến tôi sinh hư.
Quá khứ tươiđẹp là thế, nhưng hiện tại này thì sao? Không có cha che chở cho tôi nữa, nhưngmẹ cũng chẳng còn lăm le cây roi, miệng mắng tôi nhưng trong mắt vẫn hiện lên ýcười. Cũng không còn một nhà ba người rộn ràng tiếng cười như trước nữa.
Tôi bỗngthấy mình mới cô độc làm sao...
Tôi ngồi ởtrạm xe bus, đến khi tỉnh ra mới nhận thấy trời đã tối từ khi nào. Bấy giờ mớiý thức được mình phải bắt xe về nhà.
Tôi lại mộtlần nữa lững thững bước đi trên đường. Từ trạm xe về nhà tôi là một đoạn đườngkhá xa. Trong ngõ có nhiều hẻm tối, theo tôi là đáng sợ. Giờ tôi thấy mình nêntự mắng chửi bản thân vì cái sự ngu ngốc của mình. Nhỡ gặp chuyện gì nguy hiểmthì sao đây?!
Bản năng tựbảo vệ trỗi lên mạnh mẽ trong tôi, từ bộ não truyền đi một mệnh lệnh. Chạy,chạy thật nhanh về nhà. Vậy là tôi tăng hết tốc lực, thẳng hướng nhà mình màchạy, cũng không còn hơi đâu mà để ý những thứ xung quanh.
Nhìn thấymột con hẻm phía trước, tôi tự nhủ phải phi qua đó thật nhanh. Tim tôi do sợhãi mà càng đập dữ dội. Tôi đang cắm đầu cắm cổ mà lao đi thì bất ngờ từ tronghẻm, một bóng đen vụt lao sượt qua người tôi.
"Á...á... á..."
Bởi vì bấtngờ mà tôi ngã nhào xuống đất, hét toáng lên. Các dây thần kinh cũng căng ra,tôi cảm nhận được máu chẩy rần rật bên thái đương mình, tốc độ tăng cùng vớinỗi sợ hãi trong lòng.
Tôi thấy kẻđã lao vào mình khi nãy, hắn đang chạy ngược lại con đường tôi vừa chạy. Hắnvừa chạy vừa quay lại nhìn về phía tôi, trong mắt ánh lên tia kinh hãi, vẻ mặttrắng bệch, máu còn vương trên khóe miệng.
Không. Hắnkhông phải đang nhìn tôi. Hắn không phải đang sợ tôi mà là đang sợ kẻ đứngtrong bóng tối kia. Kẻ đeo mặt nạ ấy, hắn đang chậm chạp tiến về phía tôi, đôimắt hắn sáng quắc nhìn xoáy vào tôi. Tôi thấy mình như bị nghẹt thở, cảm giáckhông khí không còn lùa vào phổi tôi như bình thường nữa. Tôi vẫn ngồi trên mặtđất, hai bàn tay nắm chặt hai quai túi, cố gắng lùi xa khỏi hắn. Tiếng tim tôiđập thình thịch trong lồng ngực và tiếng bước chân chậm chạp của kẻ kia tạothành một mớ âm thanh đáng sợ giáng thẳng vào tim tôi. Vào giây phút tôi chạmlưng vào bức tường lạnh lẽo ở phía sau mình, tôi nhận ra bản thân đã hết đườnglùi còn hắn thì không hề dừng bước.
"Không…”Cổ họng tôi thít lại, đầu óc trống rỗng, tôi không nói được lời nào, nhữngtiếng kêu cứu lẽ ra phải vang lên thì đã chìm nghỉm trong tâm thức của chínhtôi.
Phía sau lớpmặt nạ, tôi không thể biết hắn phản ứng như nào, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống trướcmặt tôi. Một ánh sáng lấp lóe phía bên phải của hắn. Tôi nhận ra đó là một condao, hắn vừa đặt nó xuống bên cạnh chân. Tôi hoảng sợ, hết nhìn hắn rồi nhìncon dao, đầu óc càng thêm hoảng loạn. Tôi bắt đầu thấy mọi thứ dần tối màu hơnvà chao đảo, phải chăng tôi sắp chết?
Hắn nhấc tayphải lên, vươn về phía tôi, và tôi thấy như đang bị chính bàn tay kia bóp cổmình, tôi thở dồn dập, lồng ngực như muốn vỡ tung ra. Hình ảnh kẻ đeo mặt nạnhòe dần. Tại khoảnh khắc tất cả chìm vào một màn đen kịt thì tôi cảm giác đượccó thứ gì lạnh lẽo Chạm khẽ vào mặt mình.
Tôi vũng vẫytrong bóng tối. Hình ảnh gã đeo mặt nạ thoắt ẩn thoắt hiện như muốn lao vàotôi. Tôi muốn bỏ chạy nhưng toàn thân lại vô lực, không thể cử động nổi. Rồihắn lao đến, lưỡi dao sáng lóe lên trước khi hắn hướng nó về phía tôi.
"K...h..ô...n...g...!!!"
"TửYên... Tử Yên... Cô đây, đừng sợ... là cô Mai đây."
Tôi vùngdậy, ôm chặt lấy người trước mắt mà nức nở khóc, toàn thân không ngừng run rẩy.
"Khôngcó chuyện gì rồi, đừng sợ. Có cô đây rồi."
"Mẹơi..."
Tôi chỉ cóthể thốt lên hai tiếng rồi lại không ngừng được mà khóc toáng lên. Trong đầutôi vẫn còn hình ảnh gã đeo mặt nạ khi hắn bước từng bước chậm chạp về phíatôi.
Tôi lại chìmvào giấc ngủ sau khi cô Mai cho tôi uống hai viên thuốc. Cô ấy nói chúng giúptôi bình tâm hơn. Mọi chuyện đã qua, tôi không phải sợ.
Trong giấcngủ chập chờn, tôi vẫn giữ trong mình cảm giác sợ hãi. Tôi có thể nhận ra mọingười ra vào căn phòng của tôi, nhưng lại không thể mở mắt ra xem đó là ai. Rồimột lúc sau nữa cả không gian trở lên tĩnh lặng. Không còn ai ở bên tôi nữasao?!
"Mẹ ơi,đừng đi..."
Tôi cố gắnggọi, mong ai đó có thể ở lại cùng tôi, đừng để tôi một mình.
"Mọichuyện qua rồi, không phải sợ nữa..." Một giọng nói nhẹ nhàng như vọng đếntừ nơi xa xăm nào đó. Và tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang nắm chặt lấybàn tay lạnh lẽo của tôi. Trái tim cũng vì thế mà bình yên trở lại. Tôi siếtchặt bàn tay ấy, tìm thấy một chỗ dựa, nhẹ nhàng mà chìm vào giấc ngủ.
* * *
Đập vào mắtngay khi tôi tỉnh dậy là hình ảnh một ai đó đứng quay lưng lại phía tôi mà chămchú nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Ký ức nhưdòng nước len lỏi trở về trong tâm trí tôi, kẻ lạ mặt hôm qua cũng trở lại. Tôikhông thể ngăn mình khỏi sự sợ hãi. Tôi ngồi dậy, vô thức nhìn hai tay mình, tựkiểm tra khắp người và rồi thở phào nhẹ nhõm khi biết mình không bị thương.
“HiểuPhong?!” Sao anh ta lại ở đây?
"Tỉnhrồi hả nhóc?"
Anh độtnhiên xoay người, cười với tôi.
Không phảido nắng, mà do anh làm tôi lóa mắt. Tôi ngơ ngẩn nhìn anh ta. Kỳ lạ là bóngdáng cao lớn của anh mang lại một cảm giác an tâm lạ kỳ.
"Em saothế? Đau ở đâu không?"
Tôi vô thứclắc đầu, anh thì đã ngồi xuống bên cạnh tôi. Sao tôi lại có cảm giác như ánhmắt Hiểu Phong nhìn tôi có cả nét dịu dàng. Không phải tôi chưa tỉnh ngủ đấychứ?

"Này,em lại bị anh làm cho lóa mắt rồi hả?" Hiểu Phong khua khua tay trước mặttôi.
Thoát rakhỏi sự mê hoặc của anh ta, tôi nhận ra mặt mình lại như quả gấc rồi. Tôi vộilảng sang chuyện khác:
"Gìchứ! Anh... anh sao lại ở đây?"
"Chờ emtỉnh giấc" Hiểu Phong đáp gần như ngay lập tức.
"Chờ...chờ tôi?"
"Thôinào, mau đánh răng rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng. Anh chờ em đã đói bụng lắmrồi."
Hiểu Phongđỡ tôi ngồi dậy. Trước thái độ ân cần này của anh ta tôi có phần không quen.
Ngồi vào bànăn chỉ có hai người, tôi mới chợt nhớ ra.
"Cô Maiđâu rồi?"
"Bâygiờ đã hơn 8h rồi đấy nhóc. Mọi người đã ăn sáng cả rồi."
Tôi giậtmình.
"Trời,muộn học rồi."
Tôi đangđịnh đứng dậy thì anh đã ấn tôi ngồi lại ghế.
"Khôngphải đi đâu cả. Anh đã xin nghỉ học cho em."
Nhìn gươngmặt nghiêm nghị của Hiểu Phong, tôi biết anh ta nói thật.
"Việccủa em hôm nay chỉ là nghỉ ở nhà cho khỏe thôi."
Nói rồi HiểuPhong tiếp tục ăn. Tôi cũng không nói gì nữa. Không khí bỗng dưng trở nên trầmlặng.
Lúc tôi vừaăn xong, Hiểu Phong có điện thoại nên ra ngoài nghe. Tôi thu dọn bát đĩa cho vàobồn, cô giúp việc không cho tôi rửa bát mà bảo tôi ra phòng khách ngồi. Tôicũng không biết làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lời.
Ngồi mộtmình ở phòng khách, giờ tôi mới có thể yên tĩnh mà nghĩ đến mọi chuyện. Tôikhông nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, thông phải lúc đó hắn đã muốn bóp cổtôi sao, sao tôi lại thoát được?
"Lạiđang suy nghĩ gì thế?" Hiểu Phong ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Chuyệnhôm qua..."
"Khôngcó gì đâu." Anh ngắt lời tôi. " Em đừng suy nghĩ gì nhiều nữa."Một thoáng im lặng, tôi vẫn đang lắng nghe.
"Là...Là anh đã đưa em về sao?"
Hiểu Phonggật nhẹ đầu. Tôi thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ.
"Thậtmay... anh đã đến kịp..."
Hiểu Phongbỏ dở câu nói, anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. Có bao nhiêu quan tâm trongđấy?!
"Cảm ơnanh." Tôi lí nhí nói. "Thực sự đấy. Lúc đó... lúc đó...tôi đã rấtsợ."
Trong đầutôi lại thoáng hiện lên hình ảnh kẻ bịt mặt và giấc mơ bị hắn dùng dao đâm. Mộtcơn ớn lạnh kéo đến, tôi bất giác rùng mình.
"Đừngsợ. Đã có anh ở đây. Anh sẽ bảo vệ em..."
Hiểu Phongđột ngột ôm chầm lấy tôi. Từng lời nói của anh như dòng mật ong thanh ngọt lenlỏi vào trái tim yếu đuối của tôi, một cảm giác hạnh phúc cũng dâng lên tronglòng.
Tôi chếtlặng...
Lâng lângtrong một thứ xúc cảm không biết phải biểu hiện thành lời như thế nào, tôi đểmặc cho bản thân dựa vào lồng ngực anh.
"HiểuPhong, Tử Yên. Nào mau ăn táo đi, cô đã gọt rồi đây."
Cô giúp việcbất ngờ xuất hiện. Tôi vội vàng đẩy Hiểu Phong ra. Ý thức được bản thân đangtrong hoàn cảnh nào, mặt tôi bắt đầu nóng bừng. Tôi nhìn cô giúp việc, rồi lạinhìn sang Hiểu Phong.
Trời ơi! Xấuhổ quá đi mất. Cầm lấy một miếng táo tôi bỏ chạy lên phòng. Phía sau còn thấycó tiếng cười khúc khích của Hiểu Phong.
Cố chấn tĩnhlại nhịp tim khi đã ngồi yên trong phòng mình. Tôi thấy mình như một con ngớngẩn với cái khóe miệng cũng ngớ ngẩn cứ mãi cong lên.
Vốn là loạitáo xanh tôi ưa thích, nhưng mà hôm nay sao nó lại ngọt vậy nè?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận