Hàn Mỹ Úy đang nằm trên giường xét nghiệm nước ối, nhân lúc bác sĩ xoay người cô len lén sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, trong lòng lặng lẽ nói chuyện với tiểu bảo bảo.
Không phải sợ, tiểu bảo bảo, chỉ là kim tiêm số 22, mặc dù kim tiêm có thể còn dài hơn so với con, nhưng các bác sĩ kinh nghiệm rất giỏi, nhất định là chích cũng không đụng đến con.
Cô lại nghĩ tiểu bảo bảo làm sao biết được kim tiêm số 22 là gì, Hàn Mỹ Úy giải thích trong lòng, à kim tiêm số 22 đó là kim tiêm dài hơn bàn tay của ba con.
À... sao mà an ủi tiểu bảo bảo lại thành hù dọa chính mình. Hàn Mỹ Úy thừa nhận cô bắt đầu khẩn trương. Trước kia đều là cô chích cho người khác, hôm nay cô lại như cá nằm trên thớt nên trong lòng cô sợ hãi hơn bất cứ lúc nào khác.
Bác sĩ sát trải khan vô khuẩn Hàn Mỹ Úy, bắt đầu chuẩn bị tiêm.
Nói theo cách đơn giản chọc ối là quá trình mà bác sĩ sẽ siêu âm xác định vị trí an toàn sau đó dùng một kim tiêm dài đâm xuyên qua màng bụng thành tử cung, rút ra một lượng nước ối. Việc xét nghiệm có chút nguy hiểm, nhưng mẹ Hàn nói bác sĩ ở bệnh viện này đều là bác sĩ đứng đầu cả nước, tỷ lệ nguy hiểm cực thấp.
Thuốc mê bắt đầu có tác dụng, Hàn Mỹ Úy vừa mở mắt ra thì nhìn thầy thuốc xoay người lại, cầm kim tiêm vừa nhìn đã khiếp sợ lên, sờ sờ lên bụng cô.
Trong nháy mắt, Hàn Mỹ Úy có chút hối hận, cô nghĩ cô nên mang tiểu bảo bảo rời khỏi chỗ này, nhưng vừa nghiêng đầu nhìn vẻ mặt mẹ Hàn nghiêm túc đứng ở bên ngoài cửa gương nhìn mình, Hàn Mỹ Úy liền buông xuống ý định bỏ đi.
Cô yêu Hàn Mạch, cô muốn danh chính ngôn thuận gả cho anh, cô không có lựa chọn khác.
Lúc kim tiêm đâm vào vẫn có chút đau, bác sĩ nghiêm mặt nhắc cô đừng khẩn trương, hãy thả lỏng, nhưng Hàn Mỹ Úy có cảm giác không tốt, cô thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ nếu như cây châm dài kia đâm tới tiểu bảo bảo thì nên làm cái gì.
Trên trán cô chảy một lớp mồ hôi mịn, nhìn giống như là chết không nhắm mắt.
Kim tiêm từ từ như có như không đi vào cơ thể của cô, cái cảm giác kinh khủng, không thoải mái làm cho cô không dám thở mạnh. Thậm chí cả đời nhớ lại cũng không thể thoải mái ngay.
Hàn Mỹ Úy cố gắng dời đi cảm xúc khẩn trương, cô bắt đầu nghĩ về Hàn Mạch. Nghĩ về Hàn Mạch chút gì đây?
Cô nhớ bộ dạng sáng sủa khi cười to của anh, nhớ anh mặt dày mày dạn nịnh hót, nhớ anh mặc tạp dề ở trong phòng bếp cắt thức ăn, nhớ anh dậy sớm vì hái dâu tây cho cô. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng không có đau đớn như vừa rồi nữa.
Bác sĩ rút kim tiêm ra, giống như rút hết sức lực của Hàn Mỹ Úy.
Chỗ kim chích được bác sĩ dán băng keo, Hàn Mỹ Úy nghe theo lời dặn của bác sĩ nghỉ ngơi 10 phút ở ngoài phòng xét nghiệm, nếu như không có khó chịu thì xét nghiệm của cô đã xong.
Vừa kiểm tra xong, mẹ Hàn chờ đón ngoài phòng, gương mặt thật sự lo lắng.
“Con nhanh ngồi xuống.” Mẹ Hàn thận trọng đỡ Hàn Mỹ Úy, hai người ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài.
Hàn Mỹ Úy hoang mang lo sợ, đôi tay được mẹ Hàn cầm trong tay khẽ phát run, một đôi mắt vô hồn nhìn mẹ Hàn, hỏi như thăm dò ý kiến: “Vậy là được rồi có phải không ạ?”
Hàn mẹ nhìn cô rất sâu, ý vị sâu xa gật đầu một cái: “Ừ, đứa trẻ, tốt.”
Bà còn tưởng rằng cô gái này đột nhiên rời bệnh viện là bởi vì không dám chịu xét nghiệm, mẹ Hàn từng âm thầm bội phục mình đã thăm dò một cách thông minh nhưng hôm nay cô lại rất ngoan ngoãn trở lại còn chủ động nhắc tới việc chọc ối, điều này làm cho mẹ Hàn cảm thấy kinh ngạc.
Không cần biết đến kết quả xét nghiệm như thế nào, việc cô dám nhận trong bụng đang mang huyết mạch của n, chính là tám chín phần mười rồi. Mặc dù bác sĩ từng tiết lộ là một bé gái nhưng mẹ Hàn cũng cảm thấy rất vui mừng.
Rất tốt, như vậy là được rồi, bà nhìn ra được đứa nhỏ này là một cô gái khéo léo hiểu chuyện.
“Mỹ Úy, chuyện làm kiểm tra,con định sẽ nói cho Hàn Mạch biết?” mẹ Hàn vuốt đầu của cô, trìu mến hỏi.
“Con còn chưa biết, anh ấy rất bận.”
“Đứa bé ngoan.” Hàn mẫu thoả mãn mà gật gật đầu.
Hàn mỹ úy dựa lưng vào trên ghế, làm gì có loại uất ức nào mà có cảm giác thoải mái đâu. Hàn Mạch, trước đây là anh em chạy nhưng hôm nay em cũng vậy muốn vì tình cảm của chúng ta cố gắng một lần, anh có thấy được tinh thần của em hay không?