tiếng gọi làm tôi giật mình, mở mắt.. một khung cảnh lạ hoắc. tôi đã…ngất ư??
sao tôi ko nhớ gì cả vậy? còn… cái người ngồi cạnh giường tôi, ko phải Thắng, ko phải sư huynh, ko phải Vân.. mà là Khải.
“anh… sao Yên ở đây vậy?” “Yên xỉu cái đùng ngay bãi xe. thằng Thắng nó xanh cả mặt.”
bãi xe à? hình như tôi có mang máng nhớ…lúc ra ngoài… tôi đứng chờ họ lấy xe..Vân cũng ở
ngay cạnh bên. và rồi…tôi tỉnh lại ở đây T___T
“nhưng…đây là đâu mới được?” “phòng trọ của tụi tôi.” “gì cơ? phòng…2 người..?”
Khải gật đầu, chống tay đứng dậy lấy cho tôi 1 ly nước lọc, tôi cố ngồi dậy nhìn quanh tìm…Vân.. sao nó để tôi ở trong phòng đàn ông con trai thế này chứ?!+__+
“Yên uống đi. có thấy đói ko?” “Vân đâu hả anh?” “ở ngoài kia…”
Khải chỉ tay về hướng có 1 cái rèm, rồi như hiểu sự ngờ vực của tôi, anh đi tới đó, khẽ kéo nhẹ để tôi thấy Vân đang ôm gối ngủ trên 1 cái ghế dài.
“Yên tâm chưa?”
anh sinh viên Y khoa năm cuối tự nhiên nhoẻn miệng cười kiểu như buồn cười thái độ lo ngại của tôi, khiến tôi đỏ mặt…vừa uống nước, vừa giả bộ ngó lung tung.
“phòng các anh…rộng gấp đôi phòng tụi Yên áh.” “vậy thì 1 cô sang đây ở cùng cho bớt rộng.”
Khải nói với vẻ mặt tỉnh queo, thậm chí ko hề cười, khiến tôi ko hiểu đó là lời đùa hay nghiêm túc.. tôi lại phải nhìn chỗ khác.. trên đầu giường, 1 quyển sách có bìa xám..
“If you are here? tiểu thuyết hả anh?” “của thằng Thắng. nó rinh đâu về tôi cũng ko rõ.” “nội dung thế nào nhỉ? hay ko? mà..Thắng cũng ở ngòai đó hả?” “Thắng đi mua cháo cho Yên rồi.” “giờ này áh?”
tôi tròn mắt hỏi vì cái đồng hồ trên tường chỉ 2h khuya, ặc ặc. ko lẽ tôi lại xứng đáng để 1 người lặn lội ra ngoài mua cháo lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?”
“nó đợi Yên ổn mới đi mà.”
giọng Khải hơi chùng xuống, tôi còn nghe 1 thoáng thở dài, anh ko hài lòng? anh ko thích Thắng làm thế vì tôi? mà sao cứ phải quan tâm việc Khải nghĩ gì thế chứ?! thôi mệt quá. >_<
“nhắc cũng thấy hơi đói…hình như Yên chưa ăn gì từ chiều..” “uh, mà ai cho Yên uống thuốc vậy?” “thuốc nào?” “có lẽ là liều hạ sốt. nhưng uống thuốc mà ko ăn chính là thủ phạm làm Yên ngất.”
àh ra thế. liều hạ sốt của sư huynh. anh Vạn có bảo tôi ăn chút gì đi, nhưng khi đó do vội tới chỗ Thắng và mọi người..
“đó là do Yên..ko phải tại người mua thuốc đâu..” “tôi có bắt tội ai đâu mà phải giải thích vậy?” “ơ..hơ..thì tại…anh nói thủ phạm…nghe ghê quá T___T”
tôi lại lúng túng, ko hiểu sao mình phải biện hộ cho cái “người mua thuốc” kia đúng là Khải có trách cứ hay đổ tội gì cho hắn đâu.. vì bối rối, tôi chỉ biết cúi mặt đan 2 tay vào nhau… và nhờ vậy tôi nhận ra tay mình có 1 vết băng cá nhân nho nhỏ??
“tôi truyền 1 chai cho Yên đấy.” “sao ạ? chai…nước biển hả?” “uh. nếu ko thì giờ này Yên chắc ko tỉnh nổi” “truyền nước biển..tại đây hay sao?”
Khải mở miệng định trả lời tôi, nhưng nghe tiếng kéo cửa, anh ngừng nói rồi đi ra ngòai đón Thắng..
tôi cũng tranh thủ bước xuống giường. bởi lẽ tôi vốn đã thấy ko ổn khi ở trong phòng của 2 gã con trai rồi, giờ lại còn nằm trên giường của họ nữa thì…ack ack.