Nếu Em Ở Đây


“anh ko hối hận khi nói câu đó chứ?”
Khải ko đáp, cười nhạt và cúi đầu ăn..
nãy giờ Thắng im lặng 1 cách lạ lùng, chỉ ngồi cười
bỗng đột ngột gắp 1 đũa xoài đưa tới trước miệng tôi O__o
“gì vậy?”
“ko phải hồi nãy thèm lắm à?”
“ack… bỏ xuống đi, để tôi tự …”
“miếng ăn đã đưa tới miệng rồi mà còn từ chối sao, ĂN ĐI!”
gì hả…? lớn giọng với chị à?
tôi quay mặt đi nhất quyết ko ăn, thì anh chàng mới dịu giọng
sau khi tự cho đũa xoài vào miệng của mình..
“người đâu mà khó khăn…”
…………
chúng tôi vừa vào phòng trọ thì Vân đã nằm lăn ra ngủ, chiếc đũa chỗ quán ông Tám Ký nó quên đã mang theo về trên mái tóc..
còn chưa rút ra..
tôi đẩy Vân nằm ngay ngắn lại, rồi xách khăn ra phòng tắm rửa mặt, khoảng 10 phút tôi trở về thì thấy Khải đã đứng đợi ngoài cửa.
“anh.. tới có việc gì?”
“cô bé ấy.. có thể sẽ bị sốc men..đây là kẹo viên ngậm để giải rượu.”
“ah…cảm ơn. nếu nó ói thì Yên sẽ cho nó ngậm..”
Quốc Khải gật đầu khi nhìn thấy tôi đã hiểu ý anh, rồi cho tay vào túi quần đi chậm về phía khu B..
ánh trăng soi cái bóng mạnh mẽ của Khải xuống nền sân trọ, trông cứ khắc khổ làm sao.
tôi bỗng thở dài.
……………
mặc dù uống khá nhiều, nhưng Vân ko bị sốc, nó ko tỉnh nửa đêm và ói mửa như tôi và Khải dự đoán, mà ngủ ngon lành tới sáng, vươn vai chào ngày mới 1 cách sảng khoái, trong khi đầu tôi cứ bưng bưng.. T____T
“mặt chị lờ đờ ghê quá.. chị ko khoẻ hả?”
“uh… chị thấy chóng mặt…”
“chắc chị uống ko quen…”
“em uống nhiều mà sao tỉnh queo vậy??”
“trời, em quê ở Đồng Tháp, dân Nam bộ uống như thế nhằm nhò gì! hehehe”
ra thế, phải rồi, tôi quên..
có lẽ do 4 tháng ở cùng tôi chưa biết hết về con bé..
nó ko chỉ học giỏi, cãi giỏi, mà còn uống bia giỏi nữa *__*
tôi chỉ có nấu ăn giỏi thôi.
í chết.
hôm nay tôi phải sang Chereston.. argh.
vừa đứng dậy thì đầu tôi choáng váng, quỵ xuống, Vân vội đỡ tôi..
“chị ko khoẻ thì nghỉ đi.. em đi mua đồ ăn sáng cho.”
“chị phải đi, sư phụ dặn đầu tháng phải qua…đó…”
“chị như vậy sao mà đi???”
tôi chợt nhớ ra viên kẹo của Khải, nó vẫn nằm trong túi quần, kẹo giải rượu, yeahh… giờ Vân ko cần, nhưng tôi cần!
sorry… tôi sẽ nói cho anh sau..
và thế là tôi cho viên kẹo vào miệng.
“cái gì vậy? sáng sớm chưa ăn gì đi ngậm kẹo?”
“kẹo giải men..um.. rượu bia đó…um…um.. của Khải… anh ta..um.. mang sang cho em.”
“Khải? mang cho em??”
tôi gật đầu, Thuý Vân tỏ ra ngạc nhiên, rồi nó tủm tỉm cười, dọn đống sách vở vào túi, và cột tóc cao lên..
tôi ngậm được 10 phút thì hết viên kẹo, nhưng hình như vẫn chưa thấm.
vì tôi vẫn thấy lừ nhừ..
“chị nằm đây nhe, em đi học, chút có người mang đồ ăn lên.”
nói rồi Vân bước ra khỏi phòng, sau khi kéo rèm cửa sổ cho nắng tràn vào, nắng thế này thì chắc 7 giờ mấy rồi..
15 phút sau, tôi bắt đầu thấy đỡ hơn, nên ngồi dậy thay đồ, ko quên nhét tấm namecard của sư phụ vào túi quần…
[cộc cộc]
“ai vậy?”
tôi vừa hỏi, vừa đi ra kéo chốt cửa..
Thắng đứng lù lù với bịch to đựng 2 hộp hủ tíu trên tay, cười toe răng.
“chào buổi sáng. có người bảo tôi chăm sóc bà chị bị bệnh”
“tôi ko có bệnh”
“nhưng vẫn cần ăn sáng”
ko cần tôi đồng ý hay ko, cậu ta đẩy cửa bước vào, ngồi xuống chỗ bàn học của Vân, bỏ sách vở của nó sang 1 bên, rồi dọn 2 tô hủ tíu ra.. sắp đũa, nặn chanh..
“này… tôi phải đi bây giờ..”
“ko ăn thì ko đi nổi đâu, ngoan đi.”
Thắng giơ tay kéo tôi ngồi xuống, ấn đôi đũa vào tay tôi, còn bản thân anh ta thì cũng bắt đầu ăn..
tô hủ tíu thơm lừng mùi tỏi phi làm tôi thấy đói,
hic hic..
đành ăn vậy. T____T
“chuẩn bị đi làm hả?”
“uh..”
“làm ở đâu, tôi chở đi?”
“ko cần, có tuyến xe buýt mà.”
“thế à.. mà ở đâu thế?”
sao anh bạn này hỏi lắm điều vậy trời..
tôi cười trừ, ko đáp, vì thực ra có chắc gì tôi làm được ở Chereston…
“cậu…học trường nào?”
“Bách Khoa. mà, đừng có gọi tôi là cậu. Yên ko đủ già để kêu tôi như thế! >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui