19.
Từ Cẩm An đã lên cấp ba.
Lần gặp nữ chính cũng đã trôi qua hơn hai năm rồi.
“Trong tay cô là thẻ đen của nam chính à? Cậu ta đối xử tốt với cô như vậy sao?”
Vào lúc gặp mặt ở trung tâm thương mại, cô ta đã hỏi tôi rằng: “Theo như nội dung kịch bản thì đáng lí ra cậu ta phải hành hạ cô đến chế.t đi sống lại mới phải chứ?”
“Vậy còn cô? Vì sao cô lại xuất hiện vào lúc này?”
Tôi cảnh giác nhìn cô ta, chân lùi lại vài bước.
Nữ chính tên là Phó Hi.
Đúng như miêu tả trong sách, cô ta có vẻ ngoài ngây thơ, tuy không xinh đẹp kiều diễm như nữ phụ nhưng lại tự tỏa ra khí chất khiến cho mọi người vô thức ngoái nhìn.
“Đương nhiên là vì... Tôi cũng thức tỉnh rồi đó.”
Phó Hi mỉm cười ngọt ngào, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy nụ cười ấy xa cách đến lạ.
“Lâm Khê.” Giọng cô ta nặng nề, “Tôi chẳng muốn đối phó với mấy thằng nhóc đang độ tuổi phản nghịch đâu.”
Tôi giương mắt: “Cô muốn gì?”
“Thôi nào, đừng cảnh giác thế chứ.” Tiếng cười khanh khách của cô ta vang lên, “Cô cũng biết nội dung kịch bản chẳng thể thay đổi được mà. Chúng ta đều phải tuân thủ nó. Sau này Từ Cẩm An sẽ thuộc về tôi, còn cô mãi mãi sẽ chẳng thay đổi được số phận nữ phụ của mình.”
“Nếu đã vậy thì, nhiệm vụ của cô chính là dạy dỗ cậu ta thay tôi, cũng coi như là trả ơn nhà họ Từ đi.”
20.
Từ Cẩm An bắt đầu né tránh tôi.
Cậu không chịu nói mấy vết bầm tím trên người là do đâu. Dù tôi có ép hỏi thế nào cũng không được, vì vậy tạm thời chẳng biết phải làm sao.
Chúng tôi rơi vào chiến tranh lạnh.
Mãi đến một ngày nọ, khi tôi nhận được một cuộc gọi.
Giọng nói ở đầu dây bên kia khá quen, ngọt ngào mà lại rỗng tuếch.
Phó Hi mỉm cười nói: “Đã hai năm rồi, chúng ta gặp nhau đi, Lâm Khê.”
Thật ra tôi vẫn chưa biết thân phận của Phó Hi.
Ngoại trừ việc cô ta là nữ chính, còn tôi là nữ phụ, và việc có vẻ chúng tôi bằng tuổi nhau, thì tôi chẳng hề biết gì về cô ta cả.
Ngược lại, cô ta lại rất hiểu rõ tôi.
“Sao không thấy cô về thăm trại trẻ mồ côi lần nào thế?”
Mùa Đông đã đến từ lâu. Nhân viên bưng cà phê nóng đến, Phó Hi thổi vài cái, sau lại chậm rãi hỏi tôi: “Hay là cô tưởng nếu mình ở lại nhà họ Từ thêm vài ngày thì có thể bay lên làm phượng hoàng thật đấy à?”
“Chuyện này không liên quan đến cô.” Tôi lạnh lùng nói.
Cô ta mỉm cười: “Cô chẳng biết gì về tôi hết.”
Phó Hi biết nhiều nội dung kịch bản hơn tôi.
Không chỉ là thân thế của tôi, mà cô ta còn xuất hiện ngay lúc tôi vừa đối phó Từ Cẩm An xong để giao nhiệm vụ cho tôi.
Và quả thật tôi không biết gì về cô ta thật.
“Còn cô? Cô tưởng Từ Cẩm An chắc chắn sẽ coi cô là tình yêu đích thực của đời mình à?”
Phó Hi đột nhiên bật cười ha hả.
Cô ta đặt tách cà phê xuống, hai mắt cong cong: “Cậu ta không yêu nữ chính là tôi đây, chẳng lẽ lại đi thích cô chắc?”
21.
Nửa tháng sau khi chi.ến tran.h lạnh với Từ Cẩm An, cuối cùng tôi có thời gian rảnh để về thăm nhà.
Tôi quyết định thăm dò trạng thái tình cảm của cậu thử xem.
Bởi vì nếu đây là một cuốn tiểu thuyết chữa lành, mà nhiệm vụ chữa lành vốn thuộc về nữ chính nay lại biến thành của tôi, vậy thì toàn bộ câu chuyện ắt đã phải thay đổi.
Mà yếu tố khiến cho câu chuyện thay đổi lại chính là suy nghĩ của các nhân vật.
Tôi không tin một cuốn tiểu thuyết có những nhân vật đã tự thức tỉnh lại vẫn có thể diễn ra theo quỹ đạo trước đó.
Nhưng tôi cũng không chắc liệu khi nghĩ về tôi, cậu có…
“Tinh tinh tinh...”
“Tinh tinh tinh...”
Mãi cho đến khi bầu trời đã tối đen, tôi vẫn không thấy Từ Cẩm An trở về. Tôi gọi cậu ba cuộc, nhưng lại không có ai bắt máy.
Chưa tới nửa năm nữa sẽ đến kỳ thi đại học. Cho dù cậu có phải trực nhật thì cũng sẽ về nhà rất sớm để học bài.
Thế nhưng hôm nay lại không như vậy.
Tôi chợt nghĩ đến những vết bầm tím trên người cậu, tay cầm chìa khóa định đến trường tìm cậu.
“Bịch...”
Nhưng ngay giây sau, ngoài cửa chính hình như bị một vật nặng va vào.
Tôi đứng ở trước cầu thang, sau khi thấy rõ bóng đen sau cửa là ai thì đứng sững sờ tại chỗ.
Là Từ Cẩm An.
Vừa rồi cậu ngã đập vào cửa là do bị ông Từ đạ.p một cú.
Khóe môi cậu rỉ má.u, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt ngã xuống đất.
Tôi còn chưa kịp chạy tới dìu cậu dậy, thì đã thấy Phó Hi xuất hiện từ sau lưng ông Từ.
Cô ta che miệng, thút thít như một đóa hoa sen trắng: “Xin bác bớt giận! Cẩm An không cố ý đâu ạ!”
22.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi chỉ nhớ rõ dáng vẻ yếu đuối đáng thương khi ấy của Phó Hi, cùng với Từ Cẩm An đang nằm hấp hố.i dưới đất.
Khi Từ Cẩm An tỉnh lại thì cậu đã được đưa đến bện.h viện.
“Em tỉnh rồi à?”
Từ Cẩm An đã ngủ một ngày một đêm rồi.
Tay trái cậu gã.y xương, trên người có rất nhiều vết bầm tím. Cậu mở mắt ra, ánh mắt nhìn tôi rất phức tạp, cứ như thể ngay giây tiếp theo đôi mắt ấy sẽ vỡ vụn ngay.
Tôi cầm lấy bàn tay cậu, nhưng không hiểu sao lại run rẩy không ngừng. Tôi cố gắng kiểm tra tình trạng lúc này của cậu: “Để chị đi gọi y tá...”
“Đừng khóc.”
Đầu ngón tay của Từ Cẩm An mơn trớn đuôi mắt tôi, lau đi một vệt nước. Truyện Mỹ Thực
Đương nhiên tôi chẳng hay biết mình đã khóc.
“Không phải là cô... Không thích khóc nhè hả?”
Tôi khụt khịt mũi: “Em nhìn lầm rồi.”
Cậu nở nụ cười, sau lại xuýt xoa một tiếng vì động vào vết thươn.g.
Tôi bấm chuông ở đầu giường để gọi y tá. Đợi đến khi y tá đến, tôi mới chật vật thốt ra vài chữ: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”