"Jungkook...mau quay lại đây!"
Kim Taehyung gọi cậu khi thấy Jungkook đang đứng giữa một cánh rừng, hắn nhìn thấy phía trước là một vực sâu không đáy. Jungkook dường như lại chẳng nghe thấy lời hắn gọi. Cậu tiếp tục đi về phía trước, hắn không hiểu rõ ràng là Jeon Jungkook đang đi chứ không chạy tại sao hắn chạy hết sức vẫn không đến được chỗ cậu đứng.
"Jungkook...em quay lại đây."
Hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi liền luôn miệng gọi cậu quay lại. Đừng đi nữa!
Nhưng có vẻ như Jungkook không hề hấn gì với lời nói của hắn. Hắn phải làm sao đây. Đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng, cảm giác bất lực cùng cực. Kim Taehyung không hiểu nó ý nghĩa gì với mình ngay lúc này.
Jungkook thôi không đi nữa, trước mắt cậu là vực thẳm sâu thẳm. Cậu mỉm cười, từ từ quay lại nhìn hắn.
"Taehyung.."
Cậu gọi tên hắn nhưng ánh mắt lại không hề thấy được sự tha thiết như lúc trước đây Kim Taehyung vẫn thấy. Đôi mắt long lanh đó không còn ngập nước, chỉ còn lại một màu u ám đen tối.
"Tôi đây!"
Hắn không đi đến nữa, mặc dù hắn cách cậu dù chỉ vài bước chân. Nhưng hắn rất sợ, cảm giác bất an bao trùm lên hắn.
"Anh không yêu em, anh không hề yêu em chút nào"
Cậu lại cười nhưng lần này nụ cười mang theo phần giễu cợt ghê gớm. Càng nói cậu càng đẩy bước chân mình lùi lại phía sau.
"Không...Jungkook ah"
"Taehyung, tại sao anh không yêu em chứ?"
Hắn thấy nước mắt của cậu chảy xuống.
"Jungkook..đừng lùi nữa phía sau là vực thẳm"
Hắn chạy đến chỗ cậu, vừa chạy vừa nói nhưng Kim Taehyung chưa kịp nắm tay cậu. Jungkook đã nhảy xuống dưới vực kia.
"Không..."
Taehyung hoàn tỉnh giữa giấc mơ, hắn mở mắt nhìn gian phòng quen thuộc. Mồ hôi lạnh của hắn chảy xuống, Kim Taehyung cảm giác sợ hãi vô cùng lớn,hắn như cảm thấy giấc mơ vừa rồi quá chân thực. Nhìn sang bên cạnh, cậu đang ngủ. Hơi thở vẫn đều đều phát ra bình yên, gương mặt nằm nghiêng của Jungkook lại đẹp đến khó tả. Hắn nhìn đến ngẩn ra. Kim Taehyung lại vội vàng trở người của Jungkook lại, ôm cậu vào lòng.
Jungkook bị giật mình mở mắt dậy nhìn hắn khó hiểu. Hắn lại không nói ngắm cậu một chút lại hôn xuống cánh môi mềm mại kia. Cậu ban đầu ngơ ra nhưng sau đó lại ngoan ngoãn phối hợp cùng. Taehyung mang theo chút chiếm hữu cùng ham muốn cuốn sâu vào nụ hôn ngọt ngào của cậu, Jungkook lại mê man chìm đắm. Chỉ một lúc cậu lại để mặc hắn dày vò, nhưng khi hắn lần đến nút áo trên người cậu lại hoảng loạn lấy tay chặn tay hắn lại. Kim Taehyung thôi hôn nữa, hắn nhìn cậu bằng ánh mắt đen đặc. Nhưng Jungkook không bị hắn làm cho sợ hãi, cậu quay hẳn người sang một bên từ chối cái ôm của Taehyung.
Hắn hết hứng thú không muốn cùng cậu dây dưa nữa xuống giường vào phòng tắm thay quần áo sau đó rời đi. Đồng hồ điểm ba giờ sáng, Jungkook cũng chẳng tài nào ngủ được. Cứ nằm mãi như thế. Ngoài trời cơn mưa vẫn chưa dứt, Seoul mấy hôm nay sao lại buồn đến vậy.
....
Hôm nay là một ngày tâm trạng không hề tốt của hắn mặc dù việc ở công ty rất suôn sẻ. Thư kí của Kim Taehyung cũng cảm nhận được rất rõ, hắn nhiều lúc không tập trung vào công việc. Cuộc họp chiều nay là một minh chứng cho điều đó.
Trưởng phòng bộ phận thiết kế đã thuyết trình xong phần của mình. Mọi người đều chăm chú ghi chép và đánh giá, chỉ có riêng một mình hắn là không hề như thế. Hắn xoay cây bút trong tay, trầm mặc thật lâu. Thư kí bên cạnh lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.
"Kim Tổng, Kim Tổng à"
Lúc hắn nghe thấy ngẩng mặt lên thì mới biết tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Hắng giọng lại một chút, Kim Taehyung nhìn thư kí ra hiệu cho cậu nói.
"Trưởng phòng Choi đã trình bày xong ý tưởng của mình. Giám đốc cũng đã có lời nhận xét, anh còn muốn nói thêm gì nữa không?"
"Không có, mọi người có thắc mắc gì nữa không?"
Hắn nhìn một lượt hỏi mọi người. Thấy không ai có ý kiến liền gật đầu nói
"Ý tưởng của trưởng phòng Choi lần này giao cho Giám đốc Lee xử lí. Về phần dự án thì chủ tịch sẽ xem xét và báo kết quả. Cuộc họp kết thúc tại đây."
Mọi người chỉ chờ đến lúc này liền thu dọn rời khỏi. Khi mọi người đi hết hắn mới thở hắt ra một hơi, ngả người dựa ra ghế. Thư kí đang dọn dẹp thấy hắn như thế liền đi đến hỏi.
"Kim Tổng, dạo này anh có vẻ hơi mệt mỏi?"
Hắn dãn chân mày rồi lại nhíu chân mày hỏi lại một câu.
"Cậu thấy tôi như vậy à?"
Thư kí sợ hắn hiểu lầm ý liền lắc đầu vội giải thích.
"Tôi không có ý gì đâu, chỉ là gần đây anh hơi mất tập trung vào công việc thật."
Hắn hiểu ý cậu ta nói, quả thực hắn biết hắn đang mất tập trung. Còn vì điều gì thì hắn không biết.
"Hôm nay tan làm sớm đi."
Cậu ta đứng một bên chỉ chờ được nghe câu này liền mừng rỡ.
"Thật hả Kim Tổng. Vậy cảm ơn anh nhiều lắm"
Thu dọn xong đợi hắn gật đầu một cái liền bước ra khỏi phòng ngay lập tức.
Hắn cũng cầm áo khoác đi ra khỏi công ty, bà Kim vừa gọi cho nên chuyến này lại về đó một chuyến.
Hayoon quanh đi quẩn lại trong nhà liền đâm ra phiền chán, cô nói với hắn đến nhà hắn ở, Kim Taehyung lại không đồng ý. Ở Kim gia tốt thì tốt thật nhưng mà hắn không thường xuyên đến làm Hayoon đâm ra bực bội, lại còn thêm bản mặt đáng ghét nhưng chẳng làm gì được của Kim Ahna. Cô thề sau này cô nhất định sẽ khiến Ahna kia phải nhìn mình bằng con mắt khác.
Xe vừa đến cổng, Hayoon đang ngồi với bà Kim cũng vội đứng lên ra đón hắn.
"Taehyung, sao lâu nay anh không đến. Em và con buồn lắm, anh biết không?"
Ngay khi xuống xe hắn đã phải nhìn cô khoác tay luyên thuyên đủ thứ. Lại còn có mẹ hắn ở bên cạnh thêm lời vào.
"Đúng đó, dạo này con ít về nhà. Hayoon nó trông con nhiều lắm, hay là con đưa nó về nhà của con sống vậy."
Nói đến đây hắn liền chặn ngay lời bà.
"Con mới về đến nhà, mẹ đừng nhắc đến những chuyện này có được không! Hôm nay ở công ty đã mệt lắm rồi"
"Mẹ chỉ nói vậy thôi, tùy con vậy."
Riêng Hayoon bĩu môi không nói khư khư khoác tay hắn đi vào trong.
Đến một lúc thì xe của Ahna về đến nhà. Cô bước vào trong đã thấy cảnh tượng ba người vui vẻ không chứa vào mắt nổi liền quắc mắt đi đến.
"Đi đâu về cũng không chào mẹ một tiếng."
"Con chào mẹ"
Cô miễn cưỡng lên tiếng. Sau đó nhìn qua như bộ dạng ngạc nhiên vô đối.
"Anh trai em cũng ở đây sao? Em còn định đến công ty tìm anh, nhưng mà không ngờ về nhà lại có mặt đông đủ. Vậy thì tốt, hôm nay có Hayoon ở đây em muốn ba mặt một lời với anh."
Hắn day day trán mệt mỏi lên tiếng.
"Có chuyện gì em nói nhanh đi!"
Hayoon liếc mắt sang Ahna cánh tay đang ôm hắn cũng thả lỏng đặt lại trên đùi mình đan chặt.
Ahna nhìn thấy bộ dạng nghiên túc căng thẳng của cô liền nhếch mép.
"Sao vậy? Cô sợ rồi à? Tôi còn chưa nói gì mà!"
"Kim Ahna, con nói vậy là sao?"
Bà Kim thấy không hài lòng liền nói đỡ cho cô mắng Ahna.
Ahna không chịu nổi thái độ của mẹ mình nên rút ra trong túi hai bản photo và một bản gốc đưa cho hắn và bà Kim mỗi người một bản, nói.
"Mẹ và anh trai tự xem là cái gì. Con gái mẹ ăn nói hàm hồ nhưng đều có bằng chứng cả."
Taehyung đón lấy và lật ra xem, vừa mới dở vài trang đôi mày đã nhíu lại. Bà Kim cũng tương tự như thế, Hayoon dường như chột dạ cô không dám nhìn vào tờ giấy. Hắn nhìn Hayoon sau đó nhìn Ahna lên tiếng trước nghiêm túc hỏi cô.
"Em lấy đâu ra những cái này?"
Cô thoải mái ngồi xuống nói.
"Anh hỏi em lấy đâu ra? Lấy từ điều tra cô ta mà ra. Anh hỏi cô ta xem cô ta đã làm những gì. Mẹ hỏi cô "con dâu" cưng của mẹ xem bao lâu nay mẹ đã bị Hayoon lừa dối ra sao?"
Càng nói Ahna càng lớn giọng mỉa mai, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Hayoon.
"Chuyện này là sao Hayoon?"
Kết quả trước mắt bà chính là kết quả ADN thai của Jong Hayoon không hề có huyết thống cùng Kim Taehyung. Độ chính xác đến 98%
Jong Hayoon nhất thời hoảng loạn giật lấy nó xem qua rồi đi đến nắm lấy tay của bà Kim nói.
"Không...không phải đâu mẹ. Là của anh Taehyung, con mang thai con của anh ấy cơ mà. Làm sao có thể, cái này...cái này là do Ahna em ấy ghét con nên hãm hại con"
Trước mặt bà và Kim Taehyung, cô lại dám nói Ahna hãm hại mình. Ahna xem ra cô ta ăn gan trời rồi.
"Cô nói tôi nghĩ cách hãm hại cô sao? Được cô nghe xem có đúng là giọng của cô không!"
Ahna lấy một máy ghi âm từ trong túi xách, nhấn nút để lên bàn. Giọng nói của Hayoon phát ra trong máy đầy vẻ hả hê cùng mưu mô.
"Em đã nói kế hoạch của chúng ta nhất định thành công. Đến khi em lấy được Kim Taehyung sẽ lấy hết tài sản của anh ta"
"Em không yêu anh ta?"
"Yêu gì chứ? Không đời nào, thứ em cần là tiền. Tình yêu là cái gì mà phải quan trọng nó như thế..."
"Còn cái thai thì sao?"
"Nó nằm trong kế hoạch của em, tất nhiên em phải giữ nó rồi. Ông trời lần này có công giúp ngu gì không lợi dụng."
"Nhưng nó không phải con của Kim Taehyung"
"Đúng, nó không phải con của anh ta. Thì đã làm sao, sinh nó ra thì cũng chẳng mất đi đâu. Sau này làm người thừa kế Kim gia, gia thế tốt một bước lên mây...con à con nhất định phải biết ơn mẹ vì mẹ đã dọn đường sẵn cho con đi rồi. Có biết chưa?..."
Máy ghi âm chưa kịp nói hết đã bị Ahna giật lại và nhanh chóng tắt đi vì cô thấy Hayoon muốn lấy nó đi.
"Không phải như vậy, không phải. Taehyung anh nghe em nói.."
Hắn vung tay tát Hayoon một cái, bà Kim đứng ngây ra không tin vào tai những gì mình thấy từ nãy giờ.
"Taehyung.."
"Cô câm miệng. Jong Hayoon, tôi thật không ngờ cô lại tráo trở như thế. Đến tôi mà cô cũng dám lừa gạt, suốt thời gian qua đến mẹ tôi cũng bị cô mê hoặc"
Hắn lớn tiếng chỉ vào mặt cô nói. Tơ máu trong mắt nổi lên, sự tức giận của hắn bị tất cả che lấp hết thảy. Hắn không ngờ cô làm vẻ giả tạo như vậy theo hắn suốt bao năm qua.
"Kế hoạch này cô đặt ra từ bao giờ? Từ lúc cô sắp xếp kịch bản cứu tôi nhỉ?"
Hắn nhướng mày hỏi, đạp chân Hayoon ngã xuống sàn đá lạnh lẽo.
Ahna xem kịch lại cảm thấy vô cùng khinh thường, nếu không nhờ có cô điều tra đi theo Hayoon liệu có ngày hôm nay anh trai cô đứng ở đây chất vấn cô ta. Nhưng cô lại không lên tiếng, cô làm như vậy chỉ để anh trai cô sáng mắt ra và hơn hết anh Jungkook được thoát khỏi sự khổ sở bao lâu nay.
Bà Kim cũng không kém, bà thay hắn dạy dỗ Hayoon. Bà không ngờ người mà bà lâu nay tin tưởng lại có thể khốn nạn đến mức như vậy.
Hayoon chịu không nỗi đã đẩy ngã bà Kim ra đứng lên đi đến nói với hắn.
"Tôi lừa dối anh mà anh vẫn tin chứng tỏ anh là một thằng tồi không hơn không kém"
Hắn điên tiết nắm lấy tóc cô giật mạnh trừng mắt.
"Cô dám.."
Hayoon đột nhiên cười lớn nói.
"Hahahaha...có gì không dám. Tôi nói anh là một thằng tồi, yêu ai cũng không biết. Jungkook thật không có mắt mới yêu anh"
Tay hắn đang thả lỏng lại run lên từng đợt thả cô ra.
"Con mẹ nó"
Ahna lúc này mới lên tiếng đi đến tát cho Hayoon hai bạt tay in hẳn lên má ửng đỏ.
"Tôi sẽ không để cô bình thản mà bước chân ra khỏi đây."
Hắn bình tĩnh đi đến ngồi xuống ngăn Ahna lại nâng gương mặt của cô lên nói bằng giọng sắc lạnh. Hắn mở điện thoại gọi một cuộc, ba mươi phút sau đã có người đến đưa cô ta đi.
Bà Kim ngồi phịch xuống ghế không nói lời nào. Ahna bỏ lên lầu, chỉ còn hắn đứng đó. Lúc này hắn mới nhớ đến cậu liền tức tốc ra xe quay trở về. Đang lái xe điện thoại lại reo chuông liên tục, là số của chị Young hắn nhận ra liền bắt máy.
Giọng chị trong điện thoại run rẩy.
"Cậu Kim...mau trở về."
Hắn nhíu mày lo lắng.
"Có chuyện gì?"
"Cậu Jeon...cậu Jeon...cắt tay tự sát rồi"