Tiếng người qua lại ồn ào, Jungkook chạy hết sức nhưng vẫn bị lấp tầm nhìn đến lúc bắt được cổ tay người kia thì cô nhanh chóng vùng ra rồi chạy đi suýt loạng choạng vấp ngã.
Jungkook không rõ có phải hay không, nhưng cậu dùng hết sức bình sinh mà lớn tiếng gọi tên.
"Jong Hayoon."
Người kia sững lại rồi va vào ai đó đang đi nhanh trên đường mà vấp ngã xuống đất. Cậu có thấy tay cô đầy máu chảy tuy không nhiều nhưng vết cắt có chút sâu. Đúng thật là Hayoon, cậu không hề nhìn lầm. Cô ta quay lại đây làm gì chứ?
Jungkook đi nhanh đến khi Hayoon còn đang ngồi bất động dưới đất. Cậu nhanh chóng kéo tay cô ta lên thì Hayoon lại hất mạnh tay cậu ra, ngẩng mặt lên nhìn. Tóc bết dính trên gương mặt, mắt đỏ ngầu tơ máu. Quần áo Hayoon đang mặc có chút cũ và bẩn. Cậu hết sức ngạc nhiên vì điều này, rốt cuộc cô ta đi đâu làm gì phải ra nông nỗi bộ dạng này. Hơn nữa Hayoon bây giờ còn nhìn cậu bằng cặp mắt oán hận không thôi.
Bất giác Jungkook lùi bước chân lại phía sau nhìn cô ta cẩn trọng. Nếu không phải vì Hayoon nhìn cậu chằm chằm như thế thì cậu còn nghĩ cô ta mắc bệnh thần kinh.
"Tôi phải giết hắn...tôi phải giết hắn..."
Hayoon liên tục lẩm bẩm trong miệng cậu chỉ nghe được loáng thoáng. Mắt cứ hết nhìn cậu rồi lại nhìn xung quanh khó khăn đứng dậy.
"Cô nói cái gì?"
Cậu đi đến gần hỏi rõ thì mới nghe được những lời cô đang nói. Không những vậy còn nói lớn hơn rất nhiều.
"Tôi phải giết hắn."
Càng nghe cậu càng hoảng sợ cùng lùi lại. Cô ta nói giết hắn? Giết ai? Chẳng lẽ nào là hắn...Kim Taehyung? Không được. Thì ra là cô ta, nhưng bằng cách nào chứ. Rõ ràng cô ta chỉ giả điên thôi.
Mãi đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình, Jungkook không để ý Hayoon đã chạy đi đầu mất. Cậu nhìn xung quanh nhanh chóng rút điện thoại ra vừa bấm số gọi cho Ahna vừa đi theo hướng của Hayoon vừa chạy đi.
Khi Ahna bắt máy cậu có thể cảm nhận cô vẫn còn đang giận. Nhưng cậu không có nhiều thời gian, chỉ nói Taehyung đang gặp nguy hiểm. Bảo cô mau chóng đến bệnh viện, còn có Hayoon quay lại đòi hãm hại Taehyung. Ahna nghe vậy nhanh chóng gạt hết mọi suy nghĩ nói mau chóng ngăn cô ta lại, cô sẽ đến ngay. Tắt điện thoại, Jungkook nhìn thấy Hayoon chạy vào thang máy nhấn số tầng 1. Cô ta muốn đi đâu? Cậu nhanh chóng bấm thang máy đi xuống.
Lúc đi ngang phòng bác sĩ Jeon, y tá Park không thấy ai. Người ở đó nói cậu chưa quay lại phòng làm việc. Jung Hoseok nghi hoặc quay sang cảm ơn một tiếng. Ai ngờ xuống dưới sảnh lại thấy cậu lên một chiếc taxi đi đâu đó bộ dáng rất vội vã. Hoseok không suy nghĩ liền lái xe đuổi theo. Không biết cậu đi đâu nhưng trong lòng dấy lên lo lắng.
Jungkook ngồi trên xe trong lòng ngổn ngang, phút trước cậu còn ở đó nhưng bây giờ không biết là thứ hỗn tạp gì xuất hiện chỉ biết chắc chắn Hayoon có vấn đề. Cậu sợ sẽ trở tay không kịp mất.
"Bác tài, có thể theo chiếc xe phía trước nhanh hơn một chút không?"
Người tài xế cũng bất lực nói với cậu.
"Không thể đi nhanh hơn được nữa, đến mức này tôi đã cố hết sức rồi."
Tới lúc dừng đèn đỏ, điều cậu không ngờ nhất chính là chiếc xe kia lại chạy thẳng vượt cả đèn giao thông. Jungkook biết không kịp nữa liền xuống xe trả tiền cho tài xế, luống cuống đi ra ngoài.
"Jungkook."
Có ai đó gọi cậu từ đằng sau kèm theo tiếng còi xe inh ỏi.
"Anh Hoseok."
Cậu không ngần ngại chạy ngay đến xe anh lắp bắp hỏi.
"Anh sao lại ở đây?... Bây giờ em đang rất gấp anh có thể lái xe đi ngay không?"
Hoseok nhìn cậu sau đó nhìn sang đèn đỏ phía trước, nói chắc nịch một câu.
"Lên xe và thắt dây an toàn vào."
Cậu ngồi vào xe ngay lập tức, Hoseok nhấn ga chạy thẳng phía trước không màng đèn giao thông. Điều này Jungkook cũng là bất đắc dĩ lắm mà cậu còn chưa biết phải đi đâu.
"Chiếc xe có biển sổ ××××× lúc nãy em đuổi theo.."
Jungkook thất vọng khi nhìn đằng trước là ngã ba đường. Không biết xe chạy hướng nào, do xe cô ta đã bỏ xa hơn một đoạn khá dài. Hoseok tăng tốc đến mức nào cũng không thể theo kịp.
"Jungkook, em bị sao vậy?"
Anh nhìn cậu tỏ vẻ lo lắng. Còn Jungkook sau một hồi suy nghĩ liền lắc đầu nói anh đưa cậu quay lại bệnh viện. Mặc dù xe đã quay đầu nhưng mà cậu vẫn cảm thấy bứt rứt không thôi. Trong đầu hiện ra rất nhiều suy nghĩ, rốt cuộc Jong Hayoon bây giờ thảm bại tới mức nào? Cô ta căm ghét Taehyung ra sao? Cũng phải người như cô ta sống chỉ dựa vào những thứ xa hoa phù phiếm, lúc bị thảm hại nhất quay lại cắn người là điều đương nhiên. Nhưng mà Jungkook lại có nhiều nghi hoặc.
Quay lại bệnh viện, Hoseok thấy cậu không tươi tỉnh nên không cho cậu vào trong mà nói.
"Em nên về nhà một chuyến thay quần áo đi. Chắc em chưa ăn gì, đi ăn sáng cùng anh hãy quay lại."
Nhưng trước khi Hoseok mở cửa cậu đã ngăn lại. Cậu chặn tay anh nở nụ cười đáp.
"Không cần đâu ạ, hôm khác chúng ta đi ăn sau nhé. Em còn có công việc chưa xong. Anh về công ty đi."
Nói xong tháo dây an toàn bước xuống xe đi mất. Hoseok nhìn cậu đi khuất mới lái xe rời đi.
Dọc đường đi có vài người chào hỏi Jungkook không để tâm, có người va phải cậu cậu mới để ý ngước nhìn. Vài đồng nghiệp hỏi cậu có sao không. Cậu lại lắc đầu mỉm cười. Đúng thật Jungkook có đang suy nghĩ đến lời nói và thái độ của Hayoon. Cô ta nói giết hắn, cậu không biết chính xác là giết chết ai. Nếu thật sự cô ta giết Taehyung thì lúc đó là thời cơ ra tay, nhưng cô tay quay đầu bỏ chạy như lẫn trốn. Rốt cuộc cậu không hiểu.
Ahna chạy đến va phải cậu liền lập tức hỏi ngay.
"Cô ta đâu?"
Cậu như bị kích động nhất thời lắc đầu. Ahna biết mình cuối cùng cũng bị vụt mất. Cô cũng không ngờ rằng sau vụ kia cô ta còn có thể tác oai làm ra những chuyện lớn hơn tưởng tượng. Nếu thật sự có người đằng sau chống lưng cho cô ta thì gay go lớn.
Cơn giận cũng nguôi bớt, vốn dĩ cô không giận gì Jungkook. Nhất là khi nhìn đến bộ dạng của anh bây giờ.
"Thôi, anh đừng để tâm nữa. Chuyện đó sau hãy nói, anh Taehyung đã ăn gì chưa? Em có mang thức ăn đến này. Là mẹ nấu, anh cũng ăn một chút đi."
Cậu gật đầu, quay trở lại phòng của Taehyung. Lúc này hắn đã tỉnh, đang ngồi dựa vào gối tay cầm điện thoại nhắn gì đó.
"Anh."
Ahna bước vào theo sau là Jungkook. Cô mở cửa xong thấy người đã tỉnh cũng thở phào nhẹ nhõm hơn. Tối hôm qua bản thân và mẹ cứ lo hắn có chuyện.
"Hai người đến rồi."
Taehyung nhìn qua một lượt, sau đó ánh mắt đều đặt lên người Jungkook. Cậu có hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng bước sang tủ lấy thức ăn mang lên.
"Jungkook, em vừa đi đâu về vậy?"
Hắn cứ nhìn cậu rồi bất chợt lên tiếng. Khiến Jungkook suýt đánh rơi chiếc muỗng đang cầm trên tay xuống. Vẻ mặt bình nhiên mà trả lời hắn.
"Em..em quay lại phòng làm việc một lát thôi. Không có gì."
Ahna thấy hai người hỏi han vài câu mới thấy yên tâm. Còn tưởng sẽ có mình nói nhiều nhưng mà cũng đúng thật. Bất đắc dĩ đóng vai cô em gái nhiều chuyện chứ ai muốn.
"Khi nào anh ăn xong, em sẽ đưa anh đi dạo."
Taehyung liếc nhìn cậu khi nghe Ahna nói xong, rồi nói với cô như y hệt hiển nhiên.
"Anh muốn Jungkook đưa anh đi."
"Không được."
Cả hai đều đồng thanh trả lời. Tình cảnh này khiến Taehyung có chút hiếu kì vừa có chút kinh ngạc. Từ khi nào cả hai người lại ăn ý như vậy. Ahna nhìn sang Jungkook, cậu nhìn cô rồi đánh mắt sang Taehyung mở lời.
"Em còn có việc phải làm, có cuộc họp rất quan trọng."
Ahna nhân cơ hội nói thêm vào.
"Đúng đó, anh quên mất anh ấy là bác sĩ của bệnh viện này à. Ai đời trong giờ làm việc lại làm vậy chứ."
Nhưng bác sĩ thì phải chăm sóc bệnh nhân mà?!
Đợi đến lúc hòa hoãn, Taehyung ăn xong cháo cùng uống thuốc. Jungkook mới chào tạm biệt hai người ra khỏi phòng.
Jungkook lần này rẽ hướng phòng làm việc của bác sĩ Namjoon mà đi. Nếu thật sự có chuyện gì đó ẩn khúc phải bắt đầu từ chỗ y tá hoặc bác sĩ phụ trách.
"Bác sĩ Jeon?"
Là y tá Lee đang nhìn cậu. Jungkook gật đầu định đi qua thì cô lại nói.
"Người phụ nữ đó nhờ tôi đưa cho anh cái này."
Y tá Lee đưa ra cho cậu một cuộn giấy nhỏ. Dường như đã bị nhàu nát lâu rồi. Jungkook nhìn nó thắc mắc không thôi.
Người phụ nữ? Người phụ nữ nào?
Jungkook bèn hỏi.
"Là ai vậy? Cô có biết không?"
"Tôi không biết, nhưng mà cô ta hình như anh gặp qua lúc sáng nhỉ?"
Y tá Lee không rõ,chỉ là người kia nhờ đưa giúp nên cô cũng gật đầu đồng ý. Jungkook gật đầu cảm ơn sau đó đi đến một chỗ mở cuộn giấy ra bên trong viết ba dòng.
"Tôi có lỗi với cậu, nhưng đứa bé là con của Taehyung. Hãy chăm sóc nó nếu tôi có chuyện gì xảy ra. Ba ngày sau nếu tôi không đến tìm cậu, thì hãy đến địa chỉ này tìm nó. Jong Hayoon tôi mang ơn cậu rất nhiều.
Địa chỉ: ××××××"
Cậu sững sờ buông cuộn giấy ra khỏi tay mình. Mặc nó thả tự do xuống đất. Con của Taehyung là thật? Nhưng Ahna đã nói với cậu đứa bé đó không phải. Chính Taehyung cũng nói như vậy...
Cậu cần bình tĩnh để tìm hiểu mọi chuyện. Jungkook cúi xuống nhặt cuộn giấy lên và nhét vào túi áo. Xoay người bước đi.