Tưởng như rất gần mà ngờ đâu đã rất xa…
----------
Nó tròn mắt nhìn người đàn ông đang bước về phía mình. Trái tim nó đập nhanh dần. Ông ấy dừng lại khi đứng cách nó chưa đầy 1m. Trông ông ấy cũng ngạc nhiên không khác gì nó. Nhưng rồi mặt người đàn ông cũng dần giản ra, nhìn nó mỉm cười rồi bước thẳng vào trường. Theo sau ông ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Bà lạnh lùng liếc đôi mắt sắc nhìn nó một lượt rồi cũng bỏ đi. Là ông ấy - kẻ đã bỏ gia đình của mình để đi theo hạnh phúc riêng của mình. Người mà suốt mấy năm qua đã làm nó quên đi từ “ba”. Khi ông bỏ đi, có bao giờ nghĩ đến mất mát và tâm hồn của nó. Ông ấy có biết chính sự ra đi đó đã gây nên cho nó một mối hận rất lớn…?
----------
Nó vặn vòi nước, đặt chồng chén bát mới ăn xong vào bồn. Kéo tay áo lên để “xử lý” hết chúng. Mẹ nó đặt tách trà xuống bàn ăn, nhìn nó lo lắng
- Con có chuyện gì sao?
- Dạ… có gì đâu ạ!
- Hôm trước thì con tự nhiên nói ba đã về. Hôm nay mặt con lại tái mét từ lúc về nhà. Rút cục là có chuyện gì vậy…? Con gặp ba rồi sao?
Nó chợt khựng người, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước. Nó không hề muốn nhớ về cái khoảnh khắc ấy. Cái khoảnh khắc mà hai đôi mắt chạm nhau. Cái khoảnh khắc mà sự căm phẫn chợt bùng lên trong thâm tâm nó và cùng lúc ấy bao sợ hãi cũng len lói. Nó với tay tắt vòi nước, đặt chén bát lên chạn, quay lại nhìn mẹ:
- Con gặp ông ấy hồi chiều nay… lúc con đi học về… - nó nói nhìn khuôn mặt vô cảm
- Thế sao? - mẹ nó im lặng, nhìn chằm chằm ly trà trên bàn
- Mẹ không biết đâu. Khi nhìn thấy con, ông ấy cũng chỉ im lặng mà bước qua. Theo sau ông ta là một người phụ nữ…
- Không phải từ đầu ba đã có ý lập gia đình rồi sao… Đến khi nào con mới thôi oán trách ba chứ?
- Đơn giản là con không như mẹ.. Quá yếu đuối để người đó coi thường yêu thương của mẹ! Con chưa bao giờ chấp nhận một người cha bỏ rơi con mình chỉ vì tình cảm riêng. Một người bỏ quên bao năm vợ chồng và cha con mà chạy theo người phụ nữ khác không đáng để con phải yêu thương!
Nó nói rồi vội vàng bỏ lên phòng, môi mím chặt để không phải bật khóc. Nước mắt cứ thế lăn dài trên má nó. Vết thương lòng lại quẫy lên đau đớn. Cánh cửa phòng đóng sập lại. Ngôi nhà lại rơi vào im lặng…
Mẹ nó lặng lẽ nhìn nó. Nước mắt bà rơi lã chã. Đôi môi run lên bần bật, thì thầm: “Nếu như con biết…”
Nó ngồi bịch xuống giường, đôi tay vội lau đi dòng nước mắt. Tim nó quặn đau lên từng đợt. Mọi hình ảnh của quá khứ như hiện lên trước mắt nó. Nó đau… nó xót… nó hối hận… Nói đi nói lại thì nó cũng đâu ghét ông ấy lắm. Nó cũng từng ước một ngày nào đó có thể ôm lấy ông như ngày xưa ấy…
* * *
Những tia nắng sớm yếu ớt chiếu lên khuôn mặt nó. Nó thẫn thờ nhìn hàng cây lặng im đối diện. Đã 6h10 rồi sao Huy vẫn chưa tới? Nó thở dài, hay ngủ quên rồi? Nhưng lâu nay cậu ấy đâu bao giờ ngủ quên. Nó lấy điện thoại ra gọi cho Huy. Đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút tút đáng ghét. Nó cúp máy, hậm hực chạy đến trạm xe bus.
----------
Nó đặt cặp lên bàn. Thở dài. Không biết tên đó làm gì mà không đến chở nó đi học như mọi khi. Trong lòng nó chợt gợn lên thứ cảm giác sợ hãi vô cùng. Hình ảnh chị ta cướp Huy khỏi tay nó lại hiện lên trong đầu nó. Nghĩ đến đây, nó vội lắc đầu lia lịa. Chắc không phải đâu. Nó ngồi bịch xuống ghế, nằm trườn ra bàn suy nghĩ, đôi mắt vẫn hướng về phía sân truờng như mọi ngày. Nó chợt khựng lại, tròn mắt nhìn xuống sân trường. Nó tiến lại gần cửa sổ để nhìn rõ hơn, kinh hãi nhìn hai bóng người dưới sân. Nó không nhìn lầm chứ…?
----------
Giờ ra chơi
3 tiết vừa rồi trong sự hoài nghi và thẫn thờ của nó. Lúc ấy, nó thấy Huy… Ừ, cậu ấy không đến đón nó để đi cùng ai đó – người mà nó căm ghét từ cái nhìn đầu tiên. Cậu để nó đi học một mình chỉ để vui cười cùng ai đó. Thử nghĩ xem trong hoàn cảnh này, nó nên tin lời cậu ấy nói hay những gì mà chính mắt nó nhìn thấy? Nó lặng lẽ nhìn ra cửa, chỉ mong Huy sẽ chạy vào như những giờ ra chơi khác. Nhưng từ nãy giờ nó không hề thấy bóng dáng Huy đâu cả. Nó thở dài… Hay lại đang bên ai đó chứ?!
----------
Giờ ăn trưa buồn tẻ
Cả ngày hôm nay nó chưa gặp mặt Huy. Nó thở dài ngồi xuống bàn ăn, nước mắt nó dường như đang tuôn rơi. Lạ thay, hôm nay xung quanh nó toàn tiếng bàn tán, mọi ánh nhìn đều hướng về phía nó. Những ngày trước - kể từ khi Ngọc Huyền đến - mọi nguời như không còn quan tâm đến nó. Nhưng sao hôm nay… Hay nó lại làm ra chuyện gì để họ quan tâm?
- Chào Vy! Sao lại ăn trưa một mình thế này?
Ngọc Huyền bước đến, ngồi xuống bên cạnh nó. Khuôn miệng luôn nở cuời tươi. Nó bất giác lạnh người. Có vẻ, xung quanh nó luôn là những “diễn viên” giỏi. Kẻ đang ngồi bên cạnh nó đây có thể sau này, chị ta sẽ trở thành ngôi sao điện ảnh xuất sắc. Nó cười nhạt.
- Chào chị. Không biết sao chứ từ sáng giờ em chưa gặp Huy. Chị có thấy cậu ấy không?
- Chị cũng không thấy.
- Dạ!
Nó cười rồi lại cúi xuống ăn cơm. Ăn được vài miếng, nó chợt nhận ra, những ánh mắt và tiếng bàn tán lúc nãy đã biên mất, mọi người lại trở về công việc của mình… từ khi chị ta đến!?
* * *
Ra về
Nó lững thững bứoc đi trên con đường vắng mọi ngày, tay cầm điện thoại bấm số gọi cho Huy. Đầu dây bên kia vẫn chỉ là tiếng tút tút. Nó bất lực cất điện thoại vào cặp, vừa đi vừa thầm rủa tên ngốc ấy.
Nó vội vàng cất cặp khi vừa về nhà, rồi chạy sang nhà Huy. Ngồi nhà vẫn đóng củă im ỉm như cái ngày hôm ấy. Nó lại bắt đầu cảm thấy sợ. Bấm nút gọi cho Huy, đầu dây bên kia vẫn không bắt máy. Nó sốt ruột gọi đi gọi lại nhưng vẫn không có kết quả gì. Không biết sao nó lại bật khóc. Nó sợ không nhìn thấy Huy nữa. Nó ngồi xụp xuống, khóc nức nở. Tâm trạng nó đang rất hoảng loạn, rối bời. Lúc này nó không biết phải làm gì cả, chỉ biết ngồi khóc như một con ngốc. Nó biết nó chưa là nguời Huy yêu nhất, nhưng nó không hề muốn mọi chuyện kết thúc như thế này. Tụi nó chỉ mới bên nhau có 1 mùa đông, và nó muốn nắm chặt tay Huy đi qua những mùa dông khác. Nó muốn tin vào tình yêu một lần nữa. Không lẽ không thể ư…?
----------
Tối
Nó thất thểu đi về. Huy vẫn chưa về… Nó thật sự không còn quan trọng với cậu nữa?
- Con đi đâu mà về muộn vậy?
- Dạ… con đi dạo thôi
- Ra ngoài mua ẹ ít bột bánh quy nha. Mẹ làm bánh cho!
Mẹ quay ra nhìn nó, mỉm cười. Bỗng chốc nó ước đi như mẹ, dù trong lòng đang rất đau nhưng nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt…
Nó mệt mỏi cầm lấy tiền rồi ra ngoài. Đường về đêm rực rỡ ánh đèn, nhưng cái cô đơn của những kẻ như nó chưa bao giờ vơi đi. Tối… là thời điểm lãng mạn cho những ai có tình yêu… nhưng lại là cái khoảnh khắc yếu lòng của kẻ có cũng như không. Nó vừa đi vừa hát vu vơ cho vơi đi cái lạnh lẽo của cõi lòng.
Nó mỉm cười chào cô bán hàng, trên tay xách bịch bột bánh quy. Đi được một đoạn, nó thấy thèm cái gì đó. Ngó nhìn lung tung, mắt nó chợt sáng lên khi thấy quán hồng trà cách đó không xa. Nó vội vàng chạy lại, mua 1 ly hồng trà kiwi. Nó im lặng ngắm nhìn nội thất quán hồng trà nhỏ này. Nơi này hình như mới mở của, không gian bên trong cũng khá đơn giản và ấm cúng. Những chiếc bàn gỗ nhỏ có những chậu hoa đủ sắc màu. Mắt nó chợt khựng lại, tròn xoe nhìn chằm chằm vào cặp đôi duy nhất trong quán. Người con trai cũng ngước lên nhìn nó, mặt cậu ấy chợt biến sắc. Hai ánh mắt chạm nhau… 1 ánh nhìn đầy kinh ngạc, 1 ánh nhìn đầy sợ hãi. Không thể nào… Chuyện này không thể xảy ra với nó… !?