- " Vào học thôi"
- " Hôm nay cô xin đổi chỗ vài bạn, Triệu Việt em xuống bàn cuối ngồi với Mục An nhé" - Đang nói chuyện vu vơ cùng An HY bỗng tôi nghe đến tên của bản thân mình.
- " Ơ ơ không đổi được không ạ" - Tôi chỉ kịp phản ứng như thế, đây là một loại bản năng của tuổi học trò, thích sẽ ngại, muốn được tiếp xúc nhưng khi đã tiếp cận ta lại né tránh.
- " Không được, xuống đi em" - Tôi đành ngậm ngùi dọn cặp bước xuống
- " Tạm biệt, An Hy"- Hơi không nỡ, đó là cảm xúc của tôi khi ấy.
Khó lắm mới có thể có một bạn cùng bàn tối như thế.
- Liệu chúng tôi có phải là định mệnh, hay thật ra đó chỉ là một sự suy xét của giáo viên.
Một kẻ khá kiệm lời ngoan hiền tư ti như tôi lại thích hợp với một kẻ như cậu ta.
Sự trùng hợp đến mức bất ngờ.
Nếu đã là định mệnh thì đây sẽ là một tương lai đầy tốt đẹp hay ưu tối.
- Bước xuống tôi chỉ im lăng rồi ngồi vào chỗ kế bên cậu ta, giữa chúng tôi cả hai đều lặng im không phát ra câu nói nào.
- Bầu không khí im lặng đến ngột ngạt làm cho tôi cảm thấy thật khó chịu, tiết học hôm nay thật dài.
Khi nghe thấy tiếng chuông ren tôi liền ngay lắm tức chạy đi ra khỏi nơi này.
Nhanh chóng dọn sạch sẽ đồ vào bàn rồi tôi lại chạy đến ngay Tinh Nhi để rủ cậu ấy đi ăn.
- " Tịnh Nhi đi ăn thôi nè".