Kết thúc giờ giải lao, tôi trở lại bàn học.
Cậu ta vẫn còn chưa quay lại, có lẽ lại trốn học rồi.
Đến tận khi giảng viên đã vào lớp giảng bài, từ từ xa xa phía ngoài cửa tôi thấy câu ta bước đến.
Tôi cứ dõi theo bước chân câu ta, đến tận khi gần đến lớp ánh mắt 2 chúng tôi chạm vào nhau, tôi liền vội vàng né tránh.
Đến tận khi cậu ta bước vào bàn học cả hai chúng tôi đều lặng im.
Trên bảng là môn sinh học đối với tôi là cả một sự nhàm chán vì tôi không có tí hứng thú nào về môn này.
Dưới sự nhàm chán của môn học và bầu không khí nghẹt thở này.
Tôi đã đưa ra một lựa chọn là gục đầu xuống bàn nằm ngủ thôi.
Dần dần chìm vào giấc ngủ, bỗng cậu ta kêu tôi: " Có bút không, cho t mượn"
- " Chịu chép bài nữa hả" - Cái bản tính khóa chọt ngoáy này của tôi nên sửa đổi thôi.
Tôi lấy trong cặp một cây bút đưa cho cậu ấy
- " Bút đây"- Tôi giả vờ ngáp rồi lại tiếp tục gục đầu vào bàn ngủ.
Không biết cảm xúc của câu ta về tôi như thế nào.
Nhưng tôi biết sự tự ti từ xương tủy đã ăn vào tôi.
Sự kì lạ, bệnh tật trên cơ thể tôi, sự trêu chọc từ những kẻ đầy thân thuộc nhưng lại đầy sư xa lạ trong lớp học và cả cậu ta đã làm cho tội trở nên tự ti đến mức từng từ bỏ cuộc sống này.
Tôi hận sự dị họm này, cho dù tôi có cố gắng học tập đến mấy thì những kẻ như học chỉ biết đến sự tồn tại của việc kì hợm này.
Cuộc đời này thật tàn nhẫn.
Kẻ gián tiếp khiến tôi muốn từ bỏ cuộc sống, cũng lại là kẻ cứu rỗi tôi..