Huyền và Đan ôm chặt lấy Đan khóc lóc, Huyền không quên thưởng cho con bạn một vài cái đánh. Đan ngẩn ngẩn ngơ ngơ, sự việc xảy ra như một phép lạ, một điều kì diệu. Đan siết chặt tay, cười hạnh phúc, cứ ngỡ không còn sống mà gặp mọi người.
“Kết thúc rồi Kiệt ơi, không còn gì có thể cản trở chúng ta nữa phải không? Từ nay em có thể bên anh. Nhất định em sẽ không để nỡ 1 giây 1 phút nào đâu”.
Đan vui sướng ôm chầm Kiệt, Trung – Tuấn – Chi xách hoa quả vào, vội tiến lại kéo Đan ra xa.
+ Ê Ê…!!! Nó bị đâm vào bụng, mất bao nhiêu máu mà cô ôm nó, rách vết thương thì sao? *Tuấn gào*
+ Ui… Xin lỗi *Đan hốt hoảng*
+ Thật là….*Trung lắc đầu*
Đan sực nhớ ra một điều, cô quay khắp căn phòng tìm kiếm.
+ Gì?? *chị hai hỏi*
+ Vân đâu? Cô ta không nằm cùng phòng này sao?
Bầu không khí trùng xuống.
+ Vân…chết rồi à?
+ Không *Ghim cười méo mó*
+ Cô ấy…ừm…Bây giờ đang nằm ở phòng khác *Nam nói*
Đan nhìn Nam và Ghim chằm chằm.
+ Vân bây giờ liệt toàn thân, là người thực vật *Ghim nhỏ giọng*
+ Người….người thực vật???
+ Bọn tớ đỡ được Kiệt, kéo được cậu lên nhưng Vân thì bám vào mép che cửa sổ, bọn tớ đã cố gắng nhưng rất khó kéo cô ta lên *Huyền nói*
Lại im lặng. Có nghĩa Vân đã rơi xuống từ tầng từ 15 của khu công trường.
+ Số cô ta vẫn chưa tận. Bình thường rơi xuống là chết ngay rồi.
+ Ừm.
+ Cậu đừng suy nghĩ nữa, cũng do cô ta tự chuốc lấy mà thôi.
Đan cũng muốn không quan tâm đến Vân, cô ta làm nhiều việc xấu xa hại nhiều người. Sống mà đau khổ, chi bằng cứ để Vân yên lặng có khi lại tốt cho Vân.
+ Anh mau tỉnh lại nhé. Em muốn anh cười như trước, anh cười rất đẹp. Em nhớ nụ cười của anh ghê !
Đan nhướn người hôn nhẹ lên má Kiệt. Lập tức bàn tay Kiệt đang được Đan nắm chặt liền cử động.
+ A !! Kiệt !! Anh tỉnh rồi à? Em, Đan nè !!
+ Trời đất !!!! Bác sĩ….gọi bác sĩ đi !
+ Kiệt ơi….Anh mở mắt ra đi….
+ Này !!! Đã bảo không được ôm Kiệt mà????
…………………..
……………..
Mười năm sau:
Tinh…tinh….tinh….
Một cậu bé 6 tuổi cao ráo, bảnh trai mái tóc nâu vàng đang đạp chiếc xe đạp nhỏ. Cậu nhóc vòng một vòng quanh đoạn đường và quay lại, dừng xe chống chân trước một đám nhóc khác.
+ Đó, rất dễ thôi, em không được nhìn xuống bàn đạp mà phải nhìn phía trước *thằng nhóc tóc nâu vàng thản nhiên*
+ Chẳng dễ tí nào.
Một bé gái ít tuổi hơn phụng phịu, đôi mắt to tròn với hàng lông mi dài. Có bốn đứa bé khác cũng đang hí húi với bốn cái xe đạp. Chốc chốc lại “oạch” “bịch” “Á” “Hu oa oa”. Cậu nhóc tóc nâu vàng thở dài, cả bọn thân nhau mà có mỗi nó biết đạp xe đạp. Chắc mẹ của thằng nhóc đã từng đi xe đạp cả thời đi học nên nó mới có gen…tiềm tàng.
+ Seo Kyung Hun !! Lại đây với ba mẹ nào.
+ Oa…Cô Đan, chú Kiệt !! *bé gái la lên vui sướng* papa với mama cháu đâu??
Người phụ nữ chỉ tay ra mấy chiếc xe đang đỗ lại, bóng người bước ra. Đám trẻ chạy như bay tới chỗ ba mẹ chúng, ôm vai bám cổ, duy chỉ có cậu nhóc tóc nâu vàng vẫn ngồi trên xe, mặt lạnh như đá tảng. Người mẹ xinh đẹp và người ba sang trọng của nó bước tới.
+ Kyung Hun !! Lại đây ôm ba mẹ như mấy đứa nhóc kia đi >.< Sao con lạnh lùng quá vậy T.T *mẹ Hun trách móc*
+ Em gọi thằng nhóc là Nguyên đi, cứ Kyung Hun *Ba Hun khẽ thở dài*
+ Ba mẹ thật phiền hà =.= Tên nào cũng là tên *thằng nhóc quạu lại ba mẹ*
Chắc các bạn cũng đoán ra nhóc Hun là con trai của Kiệt và Đan, nhưng mà tính cách Hun chẳng giống ba cũng chẳng giống mẹ. Huyền và Nam cũng kết hôn sau Đan có nửa năm, họ đã có một cô con gái xinh xắn. Ghim và Tùng kết hôn, Ghim quyết định sống ở VN. Trung và Ân [tuy hay cãi nhau, người ta gọi là cãi yêu], Tuấn và Trang, Chi và Hương cũng đã tìm được hạnh phúc của họ.
T.A phát triển ngày càng vững mạnh, Kiệt cuối cùng vẫn thừa kế tập đoàn nhưng Kiệt đã thay đổi toàn bộ T.A, đưa T.A trở về là một công ti như mong muốn lúc trước của ba Kiệt. Không biết sau này Seo Kyung Hun, con trai của họ sẽ trưởng thành như thế nào nhỉ…..
*********** THE END ***********