"Anh còn tưởng là vì anh."
Tim ai đó như ngừng đập, không tin vào đôi tai của mình nữa, Hải Băng đứng như trời trồng. Cô cắn chặt môi đến khi nhận ra bờ môi đau tấy lên mới dám tin đây là sự thật.
"Anh... vừa nói gì?"
Thiên Phong tươi cười. - "Anh không có thói quen lặp lại câu nói của mình."
Hải Băng chỉ còn biết bật khóc, đúng là giọng điệu của Thiên Phong lúc trước rồi, không thể sai được, cô không kiềm chế được bản thân liền lao vào lòng Thiên Phong, ôm chặt cậu, khóc nức nở. Cuối cùng Thiên Phong cũng nhớ ra cô, nước mắt của sự hạnh phúc cứ thế tuôn không ngừng.
"Anh nhớ ra em rồi à?"
Thiên Phong không trả lời, nhẹ đưa tay ôm lấy Hải Băng, đôi mắt màu xám khói nhìn lên bầu trời, nó đã trở về màu lạnh lùng như ngày nào.
'Xin lỗi, chỉ có thể làm như vậy mới giúp tôi nhớ ra mọi chuyện, kể cả những chuyện liên quan đến cô.'
Thiên Phong biết là làm vậy sẽ tổn thương đến Hải Băng nhưng lời kể của Nhã Ân quá mù mờ. Không còn cách nào khác, Thiên Phong đành dùng cách nói dối này, cậu có cảm giác Hải Băng dường như là người có thể cho cậu biết những thứ cậu muốn. Chỉ cần là có ấn tượng thì cơ hội nhớ lại sẽ rất cao.
Sau cánh cửa dẫn lên sân thượng, Minh Khánh đứng im lặng nhìn 2 người họ 1 lúc rồi lẳng lặng quay đi. Vừa quay ra sau đã chạm mặt Mẫn Nhi.
"Sao vậy? Đau lòng sao?"
"Mày đến từ lúc nào vậy?"
Mẫn Nhi cười nhạt. - "Đủ thấy hết những gì nên thấy."
"Tao đi trước." - Minh Khánh đi lướt qua người Mẫn Nhi.
"Mày đứng lại."
Minh Khánh hơi khựng lại, Mẫn Nhi chạy lên đứng trước mặt cậu, cô nhìn thẳng vào mắt cậu 1 lúc rồi tiếp tục cười nhạt. - "Tao biết mày có tình cảm đặc biệt với Hải Băng nhưng tao tin mày không ngốc đến mức không nhận ra tình cảm của tao.. dành cho mày."
Minh Khánh đảo mắt sang chỗ khác. Không phải cậu không biết chỉ là giả vờ như không biết, cô cũng thừa biết là cậu và cô chỉ có thể dừng lại ở mức tình bạn nên cậu im lặng chỉ vì không muốn mất đi 1 người bạn tốt như cô.
Mẫn Nhi khẽ rơi nước mắt nhưng nhanh chóng lau nó đi, cô tươi cười. - "Tao xin lỗi, mày cứ xem như chưa nghe thấy gì hết."
Nói rồi, Mẫn Nhi quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa lau nước mắt. Minh Khánh chỉ biết đứng lại nhìn theo bóng dáng của cô dần khuất sau những bậc thang dài.
_______________
Thiên Phong quay trở lại phòng bệnh thì đã thấy Nhã Ân đứng đợi sẵn. Nhỏ vòng tay trước ngực, vẻ mặt khó chịu.
"Anh vừa đi đâu về vậy? Không phải bác sĩ đã dặn anh phải nghỉ ngơi sao?"
Thiên Phong không để ý tới nhỏ, cậu đi thẳng về phía giường bệnh và nằm xuống, trông cậu khá mệt mỏi.
"Đi dạo vài dòng."
"Đi dạo?"
Nhã Ân đến ngồi gần Thiên Phong. - "Anh đừng tưởng em không biết anh đi tìm con Hải Băng đó. Em đã kể anh nghe về nó rồi mà, con đó không phải người tốt."
Thiên Phong nhắm nghiền mắt. - "Anh tự biết bản thân đang làm gì."
Nhã Ân cắn chặt môi, nhỏ không muốn Thiên Phong có bất kì liên lạc nào với Hải Băng, mặc dù Hải Băng đã nói là không muốn xen vào chuyện của 2 người nhưng nhỏ vẫn sợ cô không kiềm chế được mà kể hết mọi chuyện cho cậu biết. Phần trăm cậu tin vào điều cô kể là không lớn nhưng đối với nhỏ, nhỏ không muốn bị đe dọa và lo lắng, nhỏ phải làm Thiên Phong chỉ hoàn toàn tin mỗi mình nhỏ.
Nhã Ân đưa tay vào cổ áo, lấy ra sợi dây chuyền mặt hình chiếc cỏ 3 lá, nhỏ đã nhiều lần thấy Thiên Phong thẩn thờ ngắm nhìn 1 sợi y hệt vậy, nhỏ đoán là nó rất quan trọng với cậu. Nhỏ không hiểu vì sao đến thời đại này rồi vẫn có người dùng dây chuyền cặp để nhận ra nhau, nhỏ càng không biết câu chuyện đằng sau của đôi dây chuyền này, nhỏ chỉ biết dùng mọi cách để Thiên Phong tin nhỏ là người Thiên Phong muốn tìm.
"Anh nhìn đi."
Thiên Phong mở mắt ra, cậu bất ngờ, vội ngồi dậy, mắt chú mục vào sợi dây chuyền trên cổ của nhỏ rồi lại nhìn nhỏ.
"Từ trước đến giờ em vẫn giấu anh nhưng bây giờ cũng đến lúc cho anh biết."
Thiên Phong không rời mắt khỏi gương mặt của nhỏ, nhỏ hơi lúng túng nhưng nhanh chóng giấu nó vào trong.
"Em.. chỉ muốn làm anh bất ngờ thôi."
"Ý nghĩa của nó là gì?"
"Ý nghĩa của sợi dây chuyền này ạ?"
Thiên Phong gật đầu. Nhã Ân hơi nghĩ ngợi rồi cười cười.
"Em nhớ không rõ.. khi nào em nhớ, em sẽ nói, bây giờ anh nghĩ ngơi đi."
Thiên Phong im lặng, cậu biết cách nhận ra cô bé của 8 năm trước, trong những ngày qua, rõ ràng Nhã Ân không hề có 1 điểm giống cô bé đó, chẳng lẽ là do cậu quá đa nghi? Hay lại có 1 sự giả dối ở đây? Nhưng sợi dây chuyền đó không thể là giả, cậu vẫn nhận ra nó.
_________________
"Mày đi đâu vậy? Làm tao lo lắm biết không?" - San vừa thấy Hải Băng đi tới trước cửa phòng là chạy ngay ra mắng.
"Tao đi dạo thôi mà." - Hải Băng tươi cười.
"Có chuyện gì vui ghê vậy? À mà anh Minh Khánh đâu? Anh ấy không về chung với mày à?"
"Anh Minh Khánh? Tao không có gặp anh ấy."
"Thôi, vào trong đi, chờ chị mày và anh Minh Khánh về." - San San mở cửa phòng, đẩy nhẹ Hải Băng vào rồi đóng lại.
Phía ngoài cửa, Nhã Ân và Tuệ Anh vừa đi tới vừa lúc cửa phòng đã đóng lại.
"Em nghĩ sớm muộn gì nó cũng tác động đến anh Thiên Phong làm anh ấy nhớ ra mọi chuyện thôi."
Tuệ Anh đưa tay vuốt vuốt cằm. - "Nhưng không hẳn là vậy. Dù cho có tác động gì đi nữa thì chưa chắc Thiên Phong sẽ nhớ ra."
"Bác sĩ có nói là không xác định được thời gian anh ấy nhớ lại hoặc có thể là mãi mãi mất luôn phần kí ức đó nhưng em vẫn lo lắm, anh ấy mà nhớ lại đồng nghĩa với việc em sẽ mất anh ấy."
Tuệ Anh suy nghĩ 1 lúc lâu chợt quay qua nhìn Nhã Ân cười nhếch mép.
"Hay là, dùng cách nào đó khiến cho nó hoàn toàn từ bỏ dù cho Thiên Phong có nhớ lại."
Nhã Ân cũng mỉm cười. - "Chẳng lẽ chị đã nghĩ ra cách."
Tuệ Anh phá lên cười, đương nhiên Nhã Ân hiểu được ẩn ý của nụ cười đó, nhỏ vòng tay trước ngực, cười đắc ý. Quả là không sai, chỉ cần nhỏ lôi kéo được Tuệ Anh giúp đỡ thì việc gì cũng nhẹ nhàng, thậm chí là không cần động não.
__________________
Tối hôm đó...
Thiên Phong ngồi dựa lưng vào chiếc gối được kê phía sau, trên tay cậu cầm điện thoại, mắt không rời khỏi màn hình, chỉ có con ngươi chốc chốc đảo qua lại đọc từng dòng tin nhắn của trước kia và còn những tấm ảnh chụp phía sau lưng của 1 cô gái, mái tóc xoăn dài màu nâu hạt dẻ, có vẻ là ảnh chụp lén. Trong danh bạ, cậu còn lưu số của cô là "Hải Băng