Nếu Người Ở Đây

Tiêu Lương Văn đã tỉnh từ sớm, hắn có thói quen dậy sớm, nên đi mua đồ ăn sáng cho Đinh Húc đặt trên bàn, nghĩ nghĩ rồi lại lén lút đẩy cửa phòng Đinh Húc, nhìn thoáng qua bên trong.

Đinh Húc ngủ rất ngoan, nằm nghiêng người, hai tay quy củ đặt bên gối, chắn đắp cao, che khuất non nửa khuôn mặt, giống như rúc vào trong chăn sưởi ấm vậy, khiến người ta chỉ muốn ôm một cái.

Tiêu Lương Văn đứng dựa cửa nhìn một hồi, khóe miệng nhịn không được nhếch thật cao, cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều, nhanh chóng ra ngoài.

Đinh Húc mơ hồ nghe thấy tiếng vang của xe máy, ngáp một cái cũng không dậy nổi.

Chỗ Tiêu Lương Văn làm việc lần này không giống trước kia, khó có chỗ ở cố định, chỉ cần cách mấy tháng đi thu một chuyến ngọc là được. Ông chủ là một người họ Hồ là nhà cung cấp nguyên liệu ngọc thạch, trong tay có mấy tiệm đồ cổ, nghe nói trong nhà cũng buôn bán về phương diện này, kinh nghiệm lão luyện, làm người xử thế cũng phúc hậu tốt bụng, tuy nói có chút mệt, nhưng trả tiền công cũng hậu hĩnh.

Sau khi Tiêu Lương Văn dừng xe, liền chờ trong viện.

Đây là tứ hợp viện điển hình của phương Bắc, trong căn nhà trung gian chất đống hàng đống nguyên liệu ngọc thạch, có đảng đá màu xám vứt một chỗ khác, căn bản không nhìn được ngọc thạch bên trong. Được chuyển theo đường lớn tới đây, bất ngờ chọn để xẻ ra đánh giá chất đá, cũng đến gần tám con số.

Không bao lâu, người trong tiểu viện cũng lục tục đi ra, bảy tám người đàn ông cường tráng, nhìn cao lớn thô kệch, người dẫn đầu còn có vết sẹo trên mặt, đứng ở kia hét to: “Đi đi, chuẩn bị làm việc, ông chủ Hồ gọi điện đến, nói hàng mới đến, mọi người lanh lẹ chân tay lên chút, chuyển mấy cái này, để vào kho hàng ở hậu viện đi.”

Có người hơi lười chút, không muốn sáng sớm ra đã làm việc nặng, vừa cùng người khác nâng đá vừa than thở: “Nói sớm có phải không, hôm qua bảo đặt ở sân để đánh giá chất lượng, hôm nay lại bảo cất vào kho hàng, chậc, mấy tấn đá nặng thế này không sợ eo ông đây trẹo mất…”

Mặt sẹo nhấc chân đạp vào lưng hắn một cái, người nọ bổ nhào về phía trước ‘Ai nha’ một tiếng liền liền buông lỏng tay, nếu không phải người đối diện tránh mau, không chừng chân bị đập cho gãy luôn.

Người nọ quay đầu muốn mắng: “Thằng nào không có mắt…”

Mặt sẹo vừa cao vừa to, tay hắn nắm cái áo khoác vuốt một cái cởi ra ném lên mặt người kia, cười lạnh nói: “Làm việc còn nói bậy nhiều, không làm thì cút.”

Người nọ mềm nắn rắn buông, nhìn thấy mặt sẹo như vậy, ngược lại không dám lỗ mãng, che ánh mắt bị đau, run cầm cập đi chuyển đá, chỉ là lần này không ai dám làm nhóm cùng hắn, đều trốn ra xa. Hắn cắn chặt răng, mắng  thầm trong lòng cả đám một lượt, quét một vòng ánh mặt dừng trên người Tiêu Lương Văn, hắn bắt nạt người cũ không được, đối phó với mấy thằng nhóc thì không thành vấn đề.

Nghĩ như thế ánh mắt liền sáng lập lòe, vừa định mở miệng nói chuyện, liền thấy Tiêu Lương Văn cúi lưng, một mình một người khiêng khối đá trên trăm cân, không nói một lời đi vào hậu viện.


*! cân của trung quốc bằng nửa cân của Việt Nam.

Hắn nuốt khan, không dám đặt chủ ý lên người Tiêu Lương Văn nữa, thằng nhóc mới tới này sức lớn, xương cứng. Nếu hắn không quan sát trước một chút, chỉ sợ đá vào cái tấm sắt này rồi, trong lòng hậm hực, nhưng chỉ đành chà xát bàn tay mình, thành thành thật thật làm việc.

Buổi sáng chuyển nguyên liện ngọc thạch, chuyển xong đám đá cũ, lại có một đám mới, xếp xong xuôi vào phía sau, cũng đã đến trưa. Lúc này mặt trời đã lên cao, ông chủ Hồ với thầy Hứa cũng đến.

Thầy Hứa cùng ông chủ Hồ đứng quanh xem đám đá thạch nói gì đó, hai người nhỏ giọng thảo luận.

Trong lúc bọn họ thảo luận Tiêu Lương Văn nhìn bọn họ, ánh mắt dừng trên người thầy Hứa, nhìn bộ dạng hắn chẳng khác gì mấy tảng đá ngọc thạch trong sân.

Ông chủ Hồ là người trẻ tuổi, bộ dáng nho nhã, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ chậm rãi, đối với thầy Hứa mang theo mấy phần khách khí, “Ngài xem cái này dung phương pháp nào thì tốt? Hôm qua thử cắt Phỉ Thúy này đánh giá, đều là loại mềm, dáng vân sóng hợp, ngọc thô cũng đủ, không biết có xứng với chiếc đèn cung đình của nhà họ Hứa hay không?”

Thầy Hứa ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi, nhìn thấy có thể là tương đương tuổi tác với ông chủ Hồ, bộ dạng trung hậu chẳng qua lúc cười trong ánh mắt dấy lên tia giảo hoạt, tiếp người đối vật(* nguyên văn: tiếp nhân đãi vật)  đều có vài phần thủ đoạn, lúc này cùng đánh thái cực* với ông chủ Hồ không thành vấn đề, chỉ cười nói: “Này hả, chờ sư phó (* thợ cả) của tôi đến bàn chi tiết với ngài, không dám giấu ngài, lần này tôi thay sư phó nhà mình đến ấy hả, cũng là muốn mua bán cùng ngài chút…”

* kiểu như ‘anh một câu tôi một câu’, qua lại đong đưa để bàn chuyện ấy mà. 

Ông chủ Hồ nghe ra hắn có chút không tiện nói, đưa hắn vào phòng khách, mơ hồ nghe được vài câu, liên quan đến ‘phỉ thúy’.

Mặt sẹo cho mọi người tan ca, bận nốt hết một buổi trưa, lúc này mọi người đều đi ăn cơm nghỉ ngơi, ông chủ không có việc gì, thì bọn họ bình thường cứ bận rộn nửa ngày nghỉ nửa ngày như vậy, thật ra cũng khá nhàn nhã.

Buổi tối cả đám công nhân tạp vụ đều tụ lại chơi bài, vì đánh cược ít tiền, có mấy người chơi đến đỏ mắt, Mặt sẹo thua hai ván, ném bài, la hét nói không chơi nữa, người ngồi sau lập tức thế chỗ, trong phòng cứ ầm ầm lên.

Tiêu Lương Văn ngồi phía sau bọn họ lật quyển sách- Đinh Húc bảo hắn học thuộc từ đơn, hắn còn chưa thuộc hết nữa.

Mặt sẹo đi qua gõ gõ bàn nhỏ bên cạnh hắn, xoay người đi ra ngoài, Tiêu Lương Văn thoáng đợi một hồi, cũng buông sách xuống theo ra.


Mặt sẹo đi đến phòng đơn của thầy Hứa, gõ cửa đi vào, Tiêu Lương Văn liền đứng ở cửa, hai tay đút túi canh chừng giúp hắn.

Đối thoại trong phòng vọng ra một hai câu đứt quãng, có vẻ như không được vui vẻ cho lắm, Mặt sẹo đè thấp giọng thay người khác truyền lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng thầy Hứa hơi tức giận từ chối.

“…Các người còn đến tìm tôi?! Tiền đã trả Ngũ gia, ta cũng rất cảm kích Ngũ gia đã giúp khi trước, thế nhưng ta đã không chơi thứ kia nữa, chuyện đấu giá đá tôi đã chẳng dính đến nữa rồi.

*Đấu giá đá: người ta đem đấu giá các tảng đá thô, mình thấy có khả năng bên trong có ngọc cao thì mua về, may mắn thì mua được tảng bên trong có ngọc xịn, nếu không may thì ngọc bình thường thôi, còn mà đen thì bên trong không có ngọc mà chỉ là đá không. Nói chung hên xui. =]]

“Cứ như thế? Tôi không dám đụng tới đường phát triển của ông chủ Hồ đâu, ngài ở đây bận rộn thời gian không ngắn, cũng biết đứng sau ông chủ Hồ là nhà họ Hồ đi? Nguyên liệu ngọc thạch coi như một phương diện làm ăn khác của họ, cái tiệm này nhìn tuy nhỏ, có điều lại chính là một chi nhánh, đưa ông chủ nhỏ họ Hồ luyện tay…Tôi cũng không dám đắc tội nhà họ Hồ, thật không tiện đi cùng Ngũ gia đến một chuyến, thật đấy.”

“Anh đừng có đùa, đao Hán Bát đó là tuyệt kĩ của chú Hà nhà tôi, tôi làm sao mà làm thế được!”

“Bắt chước? Không được, không được… sư phó đó đã rửa tay chậu vàng rồi, anh xem, thật sự không tiện…”

” Tôi ấy, tôi càng không được, haha, còn chưa xuất sư đâu.”



Cuối cùng nói chuyện nửa ngày, nghe ngữ điệu thầy Hứa dần dần mềm xuống, coi như đồng ý, chỉ là lúc thầy Hứa đưa Mặt sẹo ra cửa, sắc mặt hai bên đều không tốt. Nhất là thầy Hứa – Hứa Tuấn Kiệt, có hơi tức giận, mày nhăn lại, mím môi không nói một lời.

Lúc hắn đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Lương Văn đứng bên cạnh, thế là lập tức tức giận, nhướn mày nói: “Đây chính là người anh tìm cho tôi? Vậy mà đi Nam Cương à, đi thì còn chưa biết ai bảo vệ ai đâu ha, thằng nhóc này thì được bao nhiêu tuổi chứ?”

Thân hình Tiêu Lương Văn có thể lừa người, thế nhưng đến cùng thì nét mặt vẫn còn non chút.


Mặt sẹo nhếch miệng lộ ra nụ cười nói: “Hứa sư phó ngài đừng nóng giận, thằng nhỏ này trời sinh có lực cánh tay lớn, cũng là tìm từ chỗ người quen, đề cử đến, ngài xem.” Hắn hô tên Tiêu Lương Văn, giao nhiệm vụ, “Tiểu Tiêu, bộc lộ tài năng cho Hứa sư phó xem xem.”

Tiêu Lương Văn cũng không lên tiếng, cúi đầu nhìn lướt qua, nhìn thấy gần đó có một đống sắt, đi qua cầm lấy ước lượng một ống, ‘băng’ một tiếng tay không bẻ gẫy nó.

Thầy Hứa mới đầu còn chút khinh thường, chẳng phải là ống sắt thường thôi sao, thế nhưng nhìn dưới ánh trăng lại thấy vừa đen vừa thô, thế nhưng nghe âm thanh rất thanh thúy, sau một tiếng giòn vang, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nhìn lại, nói: “Gang thỏi?”

Tiêu Lương Văn nhìn hắn cười cười, đem hai đoạn ống sắt ném xuống đất, không lên tiếng.

Thầy Hứa ngẩng đầu nhìn hắn, giống như nhìn một quái vật nhỏ, quay đầu lạc giọng hỏi Mặt sẹo, “Anh này, tìm thấy thằng nhóc này ở đâu vậy hả?”

Mặt sẹo cười cười, nói: “Bà con quê cũ, lăn lộn không được, đành đi ra đây kiếm miếng cơm.”

Thầy Hứa nghe xong trong lòng nghẹn ứ, nhìn một cái là biết thiếu niên này với mặt sẹo chẳng có tý quan hệ thận thích nào, bộ dạng giống tý quái nào đâu! Mũi Mặt sẹo gãy, gương mặt to, còn tiểu tử họ Tiêu này trừ việc hơi đen, bộ dạng rất dễ nhìn, sống mũi cũng rất cao… Càng quan trọng hơn là, mấy ngày hôm trước lúc Tiêu Lương Văn hỏi mượn xe máy của hắn, đã nói không có người thân nào ở phương Bắc cả.

Thầy Hứa nuốt lời đã đến bên miệng xuống, lười vạch trần Mặt sẹo, dù sao trước kia lúc đấu giá đã cũng nợ ân tình Ngũ gia, sớm hay muộn cũng muốn trả lại, đi Nam Cương một lần thanh toán cho xong.

Thấy Hứa để Tiêu Lương Văn ở lại, Mặt sẹo liền bảo Tiêu Lương Văn một tấc cũng không được rời, cứ như sợ hắn đổi ý chạy mất vậy.

Tiêu Lương Văn nghe được khá nhiều tin tức từ chỗ Thầy Hứa, thì ra lần này thầy Hứa đồng ý đến hỗ tợ nhà họ Hồ chạm ngọc, là vì hội thi trong sư môn thiếu một khối đá Phỉ Thúy đặt cửa, tới nơi này mượn ‘gió đông’ tới.

*gió đông = sự thuận lợi, thời cơ.Ý anh Hứa muốn mượn giúp đỡ của anh Hồ ấy.

Tùy tiện chọn một khối Phỉ Thúy nguyên thạch trong viện đều phải cả vạn, thế nhưng  tảng ngọc thạch thầy Hứa nhìn trúng lại là một khối đã chế tác cực kỳ lớn. Nhà họ Hồ do dự nhiều lần, vẫn cho mượn, chỉ là yêu cầu phái người đi một chuyến với thầy Hứa, trên danh nghĩa là xem thi đấu, nhưng thực tế là đi bảo vệ tảng ngọc thạch này.

Ông chủ Hồ có vẻ rất tín nhiệm Mặt sẹo, bọn họ làm nghề này, đương nhiên cũng dính vào một vài chuyện không sạch sẽ lắm, thế lực phía sau Mặt sẹo hiển nhiên không thể khinh thường. Mặt sẹo đi cùng ông chủ, đương nhiên cũng mang theo đám Tiêu Lương Văn, dặn dò hắn theo sát thầy Hứa.

Tiêu Lương Văn không nói với Đinh Húc, tận đến khi sắp lên xe lửa, mới gửi tin nhắn cho Đinh Húc, lắp ba lắp bắp trò chuyện về Tiểu Hổ cùng hắn.

Đinh Húc quả thật rất hiểu hắn, qua một hai câu liền trả lời nói: Lại làm sao? Đi đâu?


Tiêu Lương Văn nhìn thấy tin nhắn này thì nhẹ nhàng thở ra, trả lời lại: Đi xa vài ngày, một thời gian nữa về.

Đợi một hồi, không thấy Đinh Húc trả lời, nhịn không nổi có chút thấp thỏm, do dự một chút, lại gửi thêm một tin nhắn: Đợi về sẽ mang quà cho anh.

Màn hình di động yên tĩnh, không có tin nhắn mới gửi đến.

Tiêu Lương Văn thở dài, cầm điện thoại nhét dưới gối, nằm trên giường nhìn trần tàu nhỏ hẹp, nhìn tận mấy giờ liền.

Về sau trong vài ngày, Tiêu Lương Văn cũng thường gửi một tin nhắn, hắn tính thời gian Đinhn Húc tan học và nghỉ ngơi, cẩn thận dè chừng thăm hỏi vài câu, cuối chót còn  đề cập tới Tiểu Hổ một hai câu. Sau khi công việc bận rộn hơn, hắn chạy qua chạy lại theo thầy Hứa, cách lâu lâu mới gửi được một tin nhắc, thế nhưng theo thói quen vẫn muốn gửi một tin, ân cần hỏi thăm Đinh Húc một chút.

Đại khái cách bảy tám ngày, Đinh Húc mới trả lời hắn một câu: Hôm nay Tiểu Hổ ăn một con tôm bóc vỏ. 

Tiêu Lương Văn nhìn chằm chằm mười chữ này lăn qua lộn lại vài vòng, khóe miệng không tự giác cười toe toe, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ dạng Đinh Húc cho Tiểu Hổ ăn như thế nào, rõ ràng nhướn mày ghét bỏ, nhưng cánh tay lại nhẹ nhàng chuẩn bị cho nó ăn.

Hắn bỗng nhiên có một loại xúc động, muốn hôn cái di động.

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện về Hổ Uy tướng quân:

Tiểu Hổ: Mấy ngày nay mèo ngoan lắm nhé, thế nhưng không biết vì cái gì mà mọi người cứ nhắc tới mèo nha…

Đinh Húc: Thế nhóc nằm sấp ở đâu?

Tiểu Hổ: Ổ mèo nha [≧▽≦]/ !

Đinh Húc: Đó là giày của cha!!

* mình thích Đinh Húc xưng là cha với Tiểu Hổ lắm, kiểu một nhà ba người, có Papa (or Dad) và Daddy ấy, hê hê hê, mà chương này hai anh yêu xa, ngược chết con tim cô đơn của em rồi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận