Nếu Người Ở Đây

Đinh Húc tìm được cửa hàng nhạc cụ, vào trong lấy kèn ra bán.

Tiêu Lương Văn đứng nhìn, có chút không nỡ, thấp giọng nói: “Anh cần tiền gấp à? Em có một ít, trước kia cũng nợ tiền anh, coi như trả lại…”

Đinh Húc ngắt lời hắn: “Không cần, giữ lại cái kèn này cũng không để làm gì, bán lấy ít tiền làm việc khác thì tốt hơn.”

Ông chủ cửa hàng nhạc cụ trả giá 200 tệ, cả chiếc hộp đựng có dán tên Đinh Húc cũng lấy nốt, nói: “Nếu không phải thuộc trường Nhất Trung thì tôi cũng không mua lại đâu, vốn dĩ thầy của các cậu mua tất cả số nhạc cụ đó ở đây, bây giờ bớt 20%, coi như trừ hao mòn.”

Ông chủ nói thầm mấy câu, Tiêu Lương Văn cũng không nghe vào, chỉ liếc nhìn hộp đựng kèn, nhớ kĩ hình dáng của nó.

Tiêu Lương Văn theo bước Đinh Húc cùng đi ra, áng chừng khối đá sâu trong túi, nó đã được mài thành một khối hộp chữ nhật nhỏ, viền góc bo tròn, trên mặt cắt điểm xuyết một vài nốt màu xanh biếc. Hắn nhìn Đinh Húc, nói: “Em mang cho anh một thứ…”

Đinh Húc không chờ hắn lấy ra, từ chối, “Không cần mua đồ cho tôi, cậu cứ giữ lại dùng đi.”

“Cũng không phải đồ gì quá tốt.” Tiêu Lương Văn nói như vậy rồi cố gắng nhét cho Đinh Húc, kiên quyết nói: “Nếu anh không thích thì ném đi.”

“Đây là…phỉ thúy thô?” Đinh Húc cầm xem một chút, sắc mặt thay đổi mấy lần, cố gắng kìm nén lắm mới không ném trả nó lại cho Tiêu Lương. Kiếp trước không ít lần Tiêu Lương Văn lấy thứ này ‘trêu chọc’ làm y rất xấu hổ, mà đó cũng là chuyện sau năm hai mươi tuổi, tại sao bây giờ Tiêu Lương Văn đã có loại ham muốn bất lương này sớm hơn hẳn năm năm?!

Tiêu Lương Văn nói: “Vâng, có điều chỉ có một ít, lần sau sẽ cho anh miếng lớn hơn.” Sau đó nói chuyện chọn ngọc thô thú vị cho Đinh Húc nghe qua một lần, đặc biệt là đoạn mở ngọc, miêu tả rất kích thích.

“Đáng tiếc cuối cùng lại trúng một miếng có ba màu.” Tiêu Lương Văn nói một câu đó tổng kết sự kiện, nghe còn có vẻ tiếc nuối.


Đinh Húc mím môi, nói: “Không tồi, ba màu cũng rất tốt. Có thể trúng được ngọc là tốt lắm rồi, chứ cậu tưởng trong cục đá nào cũng có ngọc à!”

Ánh mắt Tiêu Lương Văn lại sáng rực lên, nói: “Anh thích ba màu à? Vậy em nói với ông chủ Hồ là lấy lại miếng phỉ thúy đó, vốn dĩ muốn đổi một miếng ngọc lục bảo hay viên phỉ thúy gì đó, chỗ ông chủ Hồ có không ít đồ tốt…”

Da đầu Đinh Húc ngứa rồi, y hơi có ám ảnh với phỉ thúy, đặc biệt là chỗi hạt, trước đây Tiêu Lương Văn không ít lần lấy những thứ đó giày vò y, lần này nhất định phải sửa cái tật xấu đó của hắn thật triệt để từ gốc đến ngọn mới được!

“Phỉ thúy, cũng sẽ ngày càng có giá, thế nhưng cậu cần phải gìn giữ một thời gian dài, dùng để áp vốn, so với việc đồng tệ bị tăng giá vẫn tốt hơn.” Dựa vào việc mười mấy năm sau phỉ thúy tăng giá gấp cả trăm lần, nhưng Đinh Húc vẫn không thích nổi nó, từ ban đầu đã không liệt nó vào lựa chọn hàng đầu cho việc tương lai của mình.

Tiêu lương Văn tỏ ra nghiêm túc nghe giảng, Đinh Húc nói cái gì, cơ bản hắn cũng ghi tạc luôn trong lòng. Từ khi Đinh húc bảo lãnh hắn vào hôm đó, hắn liền có một loại cảm giác tín nhiệm đặc thù với Đinh Húc, khác với Lưu Tử Quân, hắn có thể giấu Lưu Tử Quân một vài chuyện bí mật nho nhỏ, nhưng đối với Đinh Húc, là bạn bè, là anh em, cũng là người thân mật hơn một chút.

“Cậu không nên đi buôn bán phỉ thúy.” Đinh Húc kiên trì nói: “Tôi tính toán một chút rồi, đầu tư vào phỉ thúy, chi bằng đầu tư vào bất động sản nhà ở hoặc cửa hàng.”

“Có lẽ 50 ngàn không mua được nhiều lắm.” Tiêu Lương Văn suy nghĩ một chút chuyện Lưu Tử Quân đang kinh doanh tiệm cơm nhỏ kia, có lẽ cũng chỉ đủ thuê một cái cửa hàng như thế. “Nhưng mà cho dù thuê được một cửa hàng, kinh doanh hai năm cũng chẳng thu được lời mấy.”

Đinh Húc hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, đồng tình nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, thời gian thuê tốt nhất là khoảng từ hai đến ba năm, khu vực gần quán cơm của chị Tử Quân cũng được, hoặc là một tiệm ở phía nam thành phố cũng được.” Sang đầu nửa cuối năm sang năm, giá phòng toàn quốc đột nhiên tăng cao không ít, 50 nghìn tệ hiện tại có thể thuê lại một phòng có vị trí tốt, chờ đến sang năm thì tiền đó còn chẳng đủ một năm tiền thuê nhà. Y cũng biết chuyện quy hoạch ở tỉnh X, nói cho Tiêu Lương Văn biết hai khu vực, thuê ba năm rồi chuyển cho người khác thuê, kiếm tiền chênh lệch, vậy đủ cho Tiêu Lương Văn dùng rồi.

Lúc trước Lưu Tử Quân cũng mở chuỗi nhà hàng ăn uống ở con đường có vị trí đắc địa ngay trung tâm khu quy hoạch mới, khi đó do Tiêu Lương Văn chơi một trận lớn, tặng Lưu Tử Quân một món quà hậu hĩnh, đó là hai mươi năm quyền sử dụng của vài cửa hàng dọc hai bên đường.

Tiêu Lương Văn biết gia đình Đinh Húc có chút thông tin, sẽ không chỉ điểm sai, gật đầu đồng ý nới: “Được, sau khi về em sẽ thương lượng với chị Tử Quân.” Trong lòng hắn vẫn vấn vương chuyện chiếc kèn vừa bị bán đi, rất không đành lòng, kề sát vào tai Đinh Húc nói mấy câu, “Đinh Húc này, anh thấy một thời gian ngắn nữa là có tiền rồi, có thể chuộc cái kèn…”

“Không cần, hiện tại tôi không dùng tới nó.” Đinh Húc vừa nghe đã biết tỏng hắn nghĩ gì trong lòng, “Cậu cầm tiền đó tự đầu tư kinh doanh đứng đắn đi, làm gì cũng được, đừng tiếp tục làm công việc nguy hiểm gì gì đó nữa.”


Hầu kết Tiêu Lương Văn lên xuống, nhíu mày nói: “Nhưng mà tiền nợ anh còn chưa trả.”

Đinh Húc nói: “Không cần, cậu cũng giúp tôi… rất nhiều rồi.”

Tiêu Lương Văn bước lên ôm Đinh Húc một chút, Đinh Húc bị lồng ngực mang hơi ấm làm hoảng, muốn đẩy thì đối phương đã buông ra. Tiêu lương Văn nở nụ cười, nghiêm túc nói với y: “Cám ơn anh, Đinh Húc, trừ anh ra không ai nói những chuyện đó với em, em cũng không nghĩ tới chuyện làm mấy việc đó.”

Lỗ tai Đinh Húc khá nóng, kéo khăn quàng cổ lên che, dịch khỏi tầm mắt của Tiêu Lương Văn nói: “Đừng nói là cậu, tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, có rất nhiều chuyện tôi cũng không làm tốt… Thôi, tới đâu hay tới đó đi.”

Tiêu Lương Văn nhìn y, nói: “Anh đã làm rất tốt rồi!”

*****

Ngày lễ tết, người đến thăm nhà ông Đinh rất nhiều, nhiều năm qua cha mẹ Đinh Húc đều ở đơn vị, chờ sau Tết mới về thăm người lớn, thế nhưng năm nay ông Đinh trực tiếp gọi điện đến mấy cuộc liền giục cha Đinh Húc, thậm chí có hai lần còn ầm ĩ ở thư phòng.

Hiếm thấy ông Đinh cố chấp với việc gì như vậy, năm nay lại một mực muốn cha Đinh Húc đến phương Bắc ăn Tết.

“Cương vị của anh quan trọng, tôi cũng ủng hộ công việc của anh, thế nhưng lần này không như thế…! Anh thật sự tưởng là người bên ngoài đều mắt mù tai điếc rồi à? Anh báo cáo một chút, rồi lập tức về đây cho tôi!”

Ông Đinh nắm chặt điện thoại, xanh mặt nghe con trai ở đầu dây bên kia giải thích, nghe không nổi mấy câu liền tức giận mắng, “Nói kiểu quỷ gì thế, anh là con ruột tôi, tôi còn không biết anh nghĩ cái gì à! Anh đừng có mà tính toán lừa gạt tôi, vô ích thôi!” Ông tức giận há miệng thở dốc, nhíu mày giọng đau lòng nói: “Anh ở tỉnh X xa như vậy, lão già này chưa từng mở miệng muốn anh đặc biệt trở về lần nào? Anh coi như cái người cha như tôi này, nhất định muốn gặp con trai mình có được không!”


Ông Đinh tranh chấp trên điện thoại cả buổi với hắn, đầu dây bên kia vẫn ấp úng, “Cha à, cha đừng nghe lời bóng gió, thật sự con bận mà… Cha cũng biết, từ khi tỉnh X tiến hành cải cách thì suốt ngày bị nêu tên, sắp biến thành yêu ma cả rồi, hơn nữa con…”

“Con cái gì?! Anh đừng tưởng rằng tôi không biết!” Ông Đinh cố kìm cơn giận của mình xuống, hạ giọng nói: “Anh không ra khỏi tỉnh X, cũng được thôi, nhưng có phải chuẩn bị tuần tới sẽ về thủ đô báo cáo hả? Anh sắp vào kinh trảy hội rồi, làm sao còn chưa truyền đến chỗ tôi nữa?! Mỗi tháng đều về thủ đô báo cáo, không thể đi quá tới chỗ tôi một chuyến hả?!”

Con trai bị ông Đinh hỏi cho á khẩu, ông Đinh thấy bộ dạng đó, lại không nhịn được mắng hắn một trận, hai cha con làm ầm ĩ chẳng vui chút nào. Ông Đinh quăng rơi cả điện thoại, tức giận đi tìm mấy viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh để uống.

Đinh Húc nghe được động tĩnh trong thư phòng, cũng không hé răng, tự thu dọn cặp sách, nề nếp ngồi xổm ở của buộc chặt dây giày thể thao, đứng dậy đi ra ngoài.

Ngày cuối học bù, Chung Tiệp đã gửi một khoản tiền cho y nộp học phí, y không có lý do gì mà không đi cả.

Sáng sớm không thuận lợi, thế nhưng không có nghĩa là ban ngày đều gặp phải chuyện xấu, Đinh Húc lĩnh học bổng, ba tờ tiền mỏng ở trong phong bì, bên trên phong bì còn in chữ thưởng.

Đinh Húc bỏ phong bì vào hộc bàn, tiếp tục ôn bài.

Phần lớn học sinh không có hứng học lắm, đang thảo luận đôi chút về World Cup sắp diễn ra, mong ngóng sớm đến kì nghỉ hè.

Ngòi bút Đinh Húc dừng lại, hai tai đầy hai chữ World Cup, có ý nghĩ thoáng qua. Nếu như đến World Cup, như vậy thì ở Hồng Kông cũng mở đặt cược…

Đang suy nghĩ, chợt nghe bàn bên cạnh phát ra tiếng vang, tiếp theo đó, là một cậu thiếu niên ngồi trên băng ghế nhìn sang, nhìn đi nhìn lại mấy lần, lại gần chào hỏi: “Chào cậu, cậu họ Đinh à? Trùng hợp quá, chúng ta có lẽ là cùng một nhà…”

Đinh Húc đang vùi đầu làm bài tập dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn ta, mày nhíu chặt lại.

Cậu thiếu niên trước mắt khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú, đặc biệt là cặp mắt hơi cong cong, khóe miệng nhếch lên, mang theo chút giảo hoạt khiến người khác động lòng, giống như lúc nào cũng có thể suy nghĩ xấu, nhưng lại khiến bạn muốn tới gần, xem đến cùng hắn có thể làm chuyện xấu gì.

Tuy rằng còn hơi ngây ngô, thế nhưng hắn tuyệt đối không nhận lầm được.


Chuyện trong đêm tuyết ngày đó, chiếc xe chặn ở trên đường, chính là xe của vị này.

“Bạn học à, tôi không có ý xấu đâu! Chỉ muốn hỏi cậu một chuyện…” Cậu thiếu niên đã khách sáo hơn nhiều so với lúc trước, không có tính khí thiếu gia cao ngạo nữa, “Lần trước tôi thấy lớp cậu biểu diễn cực kì tốt, đặc biệt là cậu, nghe nói cậu làm lớp phó học tập, cậu tên là—–Đinh, Đinh Húc?!”

Đinh Húc đặt bút bi xuống, ngồi thẳng người nhìn hắn, khóe miệng cười như không cười, ánh mắt rất khí thế rất ác liệt, “Đinh Hạo, trùng hợp quá, gặp phải cậu rồi.”

Da đầu Đinh Hạo tê dại, vừa nãy hắn cảm thấy người này có chút quen, thế nhưng nhất thời cũng không liên tưởng được đến ai, mãi đến khi nhìn thấy họ tên đối phương mới trợn to hai mắt không nói lên lời. Hắn chỉ nhớ rõ một người tên Đinh Húc, người này… Không phải là vị Đinh Húc kia chứ? Không phải đúng không?!

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch. Đinh Hạo: Đinh Húc, tôi xin lỗi cậu TAT

Hắc.Đinh Húc: …

Bạch. Đinh Hạo: Cậu nhìn tôi một cái mới!

Hắc. Đinh Húc: …

Bạch. Đinh Hạo: Tôi phải làm thế nào cậu mới tha thứ cho tôi TAT!

Hắc. Đinh Húc: Cách xa tôi ra, đừng quấy rầy tôi xem sách.

*Hắc: Tiêu Lương Văn da đen, còn Bạch là công của Đinh Hạo tên là Bạch Bân, hai chữ Hắc Bạch cũng mang nghĩ đối nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận