Nếu Người Ở Đây

Hậu quả Tiêu Lương Văn giày vò buổi tối chính là cả hai đều đến hơn nửa đêm mới đi ngủ. Bình thường Tiêu Lương Văn ngủ chỉ ba, bốn tiếng là tinh thần sung mãn liền, nhưng cơ thể Đinh Húc lại không có tốt như hắn, sắc mặt lúc thức dậy có hơi nhợt nhạt.

Hành trình về hôm sau xuất phát sớm, Đinh Húc bị huyết áp thấp nhẹ, nhất thời chẳng cách nào tỉnh táo nổi, ngay cả bữa sáng cũng bỏ, mang điệu bộ đầy vẻ thèm ngủ ngồi ở đó.

Chiếc xe tới đón đám người Bạch Bân là một chiếc việt dã, nghe nói là cha Bạch Lộ nhớ con gái, lại nề hà xe thương vụ chạy chậm, cho nên phái thẳng một chiếc việt dã tới. Chẳng qua không ngờ tới lúc về sẽ nhiều thêm hai người, cho nên hàng ghế sau có hơi chật chội.

Hành lý to đều ném ở cốp sau, Bạch Lộ ôm bọc tư trang nhỏ ngồi ở vị trí phó lái, nhìn anh mình vóc dáng to lớn nhét ở phía sau thấy hơi đau lòng, bèn nhỏ tiếng muốn đổi chỗ với Bạch Bân.

Chút khó khăn nhỏ này được Tiêu Lương Văn lên xe sau đó giải quyết nhanh gọn, sau khi Tiêu Lương Văn lên xe thì trực tiếp ôm Đinh Húc vào lòng. Đinh Húc vẫn đang ngủ, có bị ôm cũng chỉ thoáng điều chỉnh tư thế, rồi tiếp tục ngủ. Dáng người y nhỏ hơn Tiêu Lương Văn cả một vòng, vùi trong ngực hắn  thì quá là vừa vặn.

Đinh Húc mơ mơ màng màng ngủ, bên tai loáng thoáng có tiếng Đinh Hạo và cô bé ngồi ghế phó lái phía trước cãi vã, hai người hệt như tấu nói, anh một câu tôi một câu, cuối cùng cô bé kia tức đến cạn lời, trên xe cũng dần dần yên tĩnh lại, sau đó Đinh Húc tiếp tục ngủ vùi cả một đường.

Tiêu Lương Văn dùng quần áo che ánh mặt trời ngoài cửa xe cho y, hắn có thể cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng của Đinh Húc trong lòng mình, cúi đầu nhìn một hồi, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn cực kỳ hài lòng với cách sắp xếp vị trí này, tối ngày hôm qua bản thân vô tình làm sai chuyện, không nghĩ tới còn có thể ôm Đinh Húc suốt cả đường về, cũng coi như niềm vui bất ngờ.

Tài xế chạy rất nhanh, chặng về giảm xuống thành sáu tiếng. Lúc nghỉ ngơi trên đường ngang qua khu phục vụ, Đinh Húc mới bị Tiêu Lương Văn đánh thức, y dụi dụi mắt đứng lên đi rửa mặt.

Bạch Bân đưa Bạch Lộ đi mua đồ ăn, cô em gái có hơi say xe, muốn ăn ô mai. Tài xế trẻ cũng cùng đến khu phục vụ để hút thuốc, Đinh Hạo lười nhúc nhích, chủ động ở lại trông xe.

Đinh Hạo ở trong xe nghe ca hội, trông thấy đám Đinh Húc về trước thì vội vàng đưa bánh mì mình đang cầm đến, nói: “Đinh Húc, cậu không ăn sáng đúng không? Ăn chút lót dạ, chứ phải đến chiều mới về đến nhà đó.”

Đinh Húc không thấy thèm ăn, chẳng qua vẫn lịch sự đón nhận ý tốt của Đinh Hạo, “Cảm ơn cậu.” Y cầm bánh mì cắn miếng có miếng không, Tiêu Lương Văn xoa huyệt Thái Dương cho y, mới vừa gần một chút Đinh Húc đã cứng còng cả người, phát hiện chẳng qua là xoa bóp mới từ từ lấy lại bình tĩnh.

Đinh Hạo chủ động bắt chuyện với y, xà đến gần chút nói: “Đinh Húc, cấp III cậu đi đâu học đó? Ý, đúng rồi, cậu còn chưa nói địa chỉ nhà cậu cho tôi biết đâu, sau này tôi muốn tìm cậu thì cũng có chỗ mà tìm đúng không? Có điện thoại không? Lưu số đi…” Tâm tư Đinh Hạo có ý thiên vị Lý Thịnh Đông, hỏi toàn những thứ Lý Thịnh Đông muốn biết. Dĩ nhiên, hắn cũng không muốn mất liên lạc với Đinh Húc, sau này họ còn nhiều dịp cần tương trợ nhau đó.

Sự thân thiện của Đinh Húc với bạn bè đều phản ánh hết ra ngoài, đối với một chuỗi câu hỏi của Đinh Hạo đều đáp hết từng cái một, “Vào thành phố học cấp III, tôi ở nhà ông nội, cách gần một chút. Số điện thoại thì không cho được, nhà đông người, cậu muốn tìm tôi thì qua trường là được.” Đinh Hạo quá quấn, Đinh Húc không thể cho hắn số điện thoại, nhưng cũng vẫn cho địa chỉ để hắn có thể liên lạc với mình.

Đinh Húc nuốt bánh mì, là đậu đỏ, ngọt đến ngấy, y cau mày nhét phần còn lại vào miệng Tiêu Lương Văn, khẩu vị của y thiên về thanh đạm, huống hồ ngủ không ngon, nên cũng không quá thèm ăn.

Tiêu Lương Văn đỡ tay y, cắn hai ba miếng ăn hết, mắt thì cứ dán vào Đinh Húc.

Đinh Hạo cảm thấy thế này mà Đinh Húc có đút đá vôi thì hắn cũng có thể nuốt không chớp mắt. Ánh mắt Đinh Hạo đảo qua đảo lại giữa hai người họ, nhưng cũng không vạch trần ra, chẳng qua chỉ rất chi là lo lắng cho tương lai của Lý Thịnh Đông. Tình cảm của Tiêu Lương Văn và Đinh Húc tốt như vậy, chỉ có thể trách vận số thằng chắt Lý Thịnh Đông kia quá hoi mà thôi.

Đinh Húc muốn ngồi một mình một lát, Tiêu Lương Văn còn muốn ôm nhưng lại chẳng dám ngăn cản hắn, Đinh Húc động đậy mấy lần mà không thể xuống được, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu không thấy mệt à?”

Nét mặt Tiêu lương Văn lập tức giãn ra, đưa tay ôm y về trên đùi mình, nói: “Không mệt.” Hắn có thể nghe ra Đinh Húc đã không còn tức giận nữa, hỏi vậy chỉ đơn thuần là quan tâm mình thôi, cánh tay vốn biết điều ôm Đinh Húc bây giờ cũng không thèm khách khí mà đặt bên hông y.

Đinh Húc cũng mặc kệ hắn, lấy thể lực của Tiêu Lương Văn, y có ngồi như thế cả đường cũng không tê chân đâu ha? Nghĩ đoạn vậy y cũng yên tâm hơn.


Đinh Hạo nhìn y bình tĩnh ngồi trên đùi Tiêu Lương Văn, cảm thấy hơi vi diệu, mắt đảo tít một vòng lại tiếp tục bắt chuyện với y: “Đinh Húc, cậu sao lại không có tiền? Sao sống đến thảm vậy hả?” Cái tên hư hoảng này hỏi quá thẳng, trúng ngay mấy lời châm chọc nhất.

Khóe miệng Đinh Húc giật một cái, vẫn không nhịn được vặc lại hắn ta một câu: “Cậu thì sống tốt lắm hả? Lần trước ngay cả năm trăm tệ cũng không có.”

Tiêu lương Văn ở phía sau bật cười, lúc này Đinh Húc là kết giao bạn bè thật sự, cho tới bây giờ hắn cũng chưa thấy Đinh Húc từng nói với ai như thế cả.

Đinh Hạo sờ sờ mũi, “Thì tôi cũng có lúc túng quẫn chứ bộ.”

Đinh Húc ngả về sau, Tiêu Lương Văn lập tức phối hợp đổi tư thế, để y ngồi thoải mái hơn. “Cậu sẽ không đi làm mấy việc phi pháp, thứ là sở trường của cậu chứ?” Ngữ điệu của Đinh Húc trái lại rất ôn hòa, y hoàn toàn đang nhắc nhở Đinh Hạo, một chút ý châm chọc cũng không có. Khi y mới quen với Đinh Hạo, Đinh Hạo chính là công tử nhà giàu, không hề thấy hắn làm chuyện gì đứng đắn cả.

Hết lần này tới lần khác đều là câu trần thuật như vậy, khiến Đinh Hạo đỏ mặt một cách hiếm thấy: “Đinh Húc tôi đã sửa sai rồi, sao cậu vẫn còn nói tôi vậy chứ… Tôi bây giờ là công dân bốn tốt rồi[0], những chuyện kia tôi không làm tí nào đâu.”

[0] Công dân 4 tốt: trong xã hội là một công dân tốt, khi làm việc thì là một người biết đóng góp, trong gia đình làm một thành viên tốt, trong nhà trường là một học sinh tốt.

Đinh Húc nhìn Đinh Hạo, giống như đang xác định tính thật giả trong lời hắn nói, có chút chần chừ hỏi: “Cái loại đó là dễ kiếm tiền nhất mà, cậu dùng bừa một vài quan hệ nhà Bạch Bân thì kiếm ít tiền không phải vấn đề.” Nghĩ một chút lại bổ sung một câu, “Cũng không nhất định toàn là chuyện phạm pháp.” Lời Đinh Húc nói là có căn cứ, thời giờ không thể nói là vàng rải đầy đất được, thế nhưng ý thức thương hiệu còn chưa có, chỉ cần làm bữa vài quảng cáo ở đài truyền hình thì hoàn toàn có thể gặt hái sự nghiệp huy hoàng. Giống như việc buôn bán các loại rượu và trà mấy năm sau vậy, thị trường trước mắt đều trống cả(chưa có nhiều đối thủ cạnh tranh), nếu như Đinh Hạo nắm chắc nguồn lực hiện có, thì đơn thuần muốn gầy dựng chút sự nghiệp là không hề khó.

Đinh Hạo cũng biết y muốn nói gì, nếu nói như trước kia hắn chắc chắn sẽ động lòng, nhưng bây giờ khác rồi, cây đại thụ Bạch Bân đã đủ cao lớn, hắn cũng không muốn cái thứ khoe khoang đó nữa. Bảo vệ bản thân tốt, mới càng là bảo vệ Bạch Bân tốt hơn, Đinh Hạo vẫn luôn luôn biết rõ vị trí của mình. Hắn xoa chóp mũi một cái, nói: “Đinh Húc này, thật ra con người tôi không có lòng tham, tôi cũng không nghĩ mình có bản lĩnh trò chống gì lớn, tôi chỉ muốn…” Đinh Hạo cười, tự xoa xoa mũi, giấu câu muốn nói sâu xuống lòng, đổi một câu tương đối hàm súc, “Chỉ là muốn khiến mọi người tốt hơn một chút.”

Đinh Húc ồ một tiếng, cảm thấy khá ngạc nhiên đối với lời giải thích này của hắn, có điều lập tức hiểu ra, “Đọc nhiều sách là tốt liền, cậu xem đi, cảnh giới tư tưởng đã không giống nhau nữa rồi.”

Đinh Hạo bị y làm cho tức quá hóa cười, “Sao lại nói vậy, thế này có phải quá thắng thắn rồi không hả? Cậu không thể nói là tôi càng lớn càng thành thục có nội hàm khí chất gì gì đó à? Đinh Húc tôi nói cho cậu biết, cậu có thể vũ nhục nhân cách của tôi, nhưng tuyệt đối không được vũ nhục trí tuệ tôi!”

Bạch Lộ vừa lên xe thì nghe được mấy lời này, tay run một cái thiếu điều rớt cả ô mai, cô bé bĩu môi nhìn Đinh Hạo.

Bạch Bân ở phía sau cũng nghe thấy, trái lại còn cười khoan dung đáp một tiếng, vậy mà lại gật đầu theo một cái. Đinh Hạo vừa định đắc ý, thì lại nghe thấy Bạch Bân nghiêng đầu nói với Đinh Húc câu, “Rất ầm ĩ phải không? Phiền toái cho cậu rồi.”

Tai nhỏ của Đinh Hạo vừa mới dỏng lên lập tức cụp xuống, Bạch Bân cũng kèm Đinh Hạo ngồi phía sau như Tiêu Lương Văn. Đinh Hạo không chịu, uốn éo xích ra một chút, Bạch Bân ở phía sau lặng lẽ duỗi tay vào T-shirt của hắn, Đinh Hạo lập tức bất động.

Bạch Bân rất hài lòng với đứa trẻ nghe lời này, “Giờ mới ngoan.”

Mấy động tác nhỏ này rất bí mật, Đinh Húc cũng chỉ thấy Đinh Hạo bỗng nhiên rất đàng hoàng, chứ không chú ý đến hành động của Bạch Bân, sau đó mấy người ở trên xe chờ tài xế quay lại. Đinh Húc tán gẫu với Đinh Hạo mấy câu, thỉnh thoảng Bạch Lộ cũng chen vào một câu, cô bé rất rõ mấy việc càn quấy của Đinh Hạo, nhìn chung bầu không khí trên xe rất sôi nổi.

Anh em nhà họ Bạch đều là người rất hòa đồng, đối đãi bạn bè thì nhiệt tình chu đáo, Bạch Bân đối với Đinh Hạo lại càng là tỉ mỉ từng ly từng tý một.

Đinh Húc nhìn hành động của hai người họ với nhau, cũng dần hiểu được ý “Tốt hơn một chút” trong câu nói kia của Đinh Hạo, thật ra Đinh Hạo là vì… người này nhỉ?


Đinh Húc rũ mắt nghĩ ngợi, sống lại một lần, người thay đổi thật ra đâu chỉ có mình y.

Đinh Hạo có chút ý đồ, muốn theo Đinh Húc để nhớ đường về nhà y, liền trực tiếp để tài xế nhà Bạch Lộ đưa bọn họ về nhà Bạch Bân trước. Chiếc xe Jeep của Bạch Bân lần trước lái vẫn ở đó, Đinh Hạo đổi xe, liền hào hứng tung tăng tung tẩy muốn đích thân tiễn Đinh Húc và Tiêu Lương Văn về.

Đinh Hạo nói: “Đừng khách sáo, lên xe đi nha, chuyến nãy chủ yếu là đưa Bạch Lộ về, hiện giờ nó cũng an toàn về đến nhà rồi, đi thôi Đinh Húc, tôi tiễn cậu.”

Bạch Lộ cũng muốn cũng đi, lại khiến tài xế vừa dụ dỗ vừa lừa gạt để ở lại xe. Lúc trước khi đi Thủ trưởng đã đánh tiếng với hắn, trước bốn giờ phải thấy Bạch Lộ, mắt thấy bây giờ còn lại có nửa tiếng nữa, hắn nào dám để Bạch Lộ chạy tiếp cơ chứ.

Bạch Lộ không quen thân Đinh Húc, cũng không tiện nằng nặc đòi theo, kỳ kèo một hồi cuối cùng vẫn phải về nhà.

Bạch Bân sợ Đinh Húc sốt ruột muốn về nhà, đồ mang về chỉ vội vã để ở cửa giao cho bảo mẫu, cầm chìa khóa đưa bọn họ đi ngay. Đinh Hạo lại rất sợ Đinh Húc không cho hắn đi, nên nhiệt tình chủ động chuyển hành lý giúp bọn họ.

“Đến đây là được rồi.” Đinh Húc vội vàng ngăn hắn lại, uyển chuyển ngỏ ý bọn họ có thể tự về được, “Các cậu cả đường cũng mệt mỏi, không bằng ở lại nghỉ ngơi đi?”

Đinh Hạo dĩ nhiên không chịu, đoạt cái ba lô trong tay y đặt ngay vào ghế sau, cười ha hả bảo y đừng có khách sáo, “Trên đường đi Bạch Bân đã ngủ rồi, anh ấy không mệt, nhanh nhanh nhanh, người nhà cậu đang nóng lòng chờ đó!”

Đinh Húc không còn cách nào khác, chỉ đành báo địa chỉ để bọn họ đưa về, “Vậy thì làm phiền các cậu.”

Đinh Hạo thấy đạt được mục đích thì càng cười hớn hở tợn, suốt cả đoạn đường này còn gần như bám dính vào Đinh Húc: “Không phiền đâu, à, Đinh Húc, nhà cậu có những ai thế? Hình như ở chỗ sở XX phải không?” Đinh Hạo vẫn rất thông thuộc chuyện trong thành phố, chỉ nói tên tiểu khu là gần như biết được đơn vị cụ thể.

Đinh Húc cũng không giấu hắn, “Ừ, ông nội tôi ở đó.”

Đinh Hạo cảm thấy rất hứng thú, trước kia từng nghe qua đơn vị đó nhưng lại ít tiếp xúc, “Tôi nghe nói tiền lương ở sở đấy rất cao, thậm chí thường cao hơn bên ngoài gấp hai ba lần cơ à?” Đinh Hạo dứt khoát quay xuống nói chuyện với Đinh Húc: “Thưởng cuối năm bao nhiêu hở?” Cái đứa trẻ hư hỏng này chẳng kiêng kị gì, muốn hỏi gì là hỏi nấy.

Đinh Húc nói một con số, lúc này ngay cả Bạch Bân cũng có chút kinh ngạc, “Thế này cũng gần bằng tiền lương nửa năm người bình thường rồi còn gì, phúc lợi tốt thật.”

Buổi chiều đường không đông xe, cho nên đến chỗ Đinh Húc đã nói rất thuận lợi, Tiêu Lương Văn thì hai tay xách cả hai bịch hành lý.

Đinh Hạo nhìn một chút, nhỏ giọng hỏi Đinh Húc: “Cậu có nói với ông nội cậu chưa? Không tiện thì để Tiêu Lương Văn ở chỗ tôi cũng được.” Lầu một nhà Bạch Bân hoàn toàn để không, căn bản không có ai ở, nhất là lúc hắn và Bạch Bân quay về trấn trên thăm bà ngoại, thì cũng chỉ có mỗi một mình dì bảo mẫu.

Đinh Húc khẽ lắc đầu, ông Đinh bị bệnh y còn chưa thể qua thăm nom ông, chỉ mới gọi điện báo bình an. “Tôi chẳng qua chỉ nói với ông là bạn học tới ở nhờ vài ngày, đến khai giảng là được. Lần này tôi về cũng muốn tính chuyện thủ tục học hành của Tiêu Lương Văn, tới lúc đó thì cậu ấy với tôi cùng đi học.”

Phan Phong từng đề cập chuyện học trường quân đội với Tiêu Lương Văn, đến nay hắn ta vẫn không buông tha binh lính này, Đinh Húc cũng nghĩ cách mấy cũng phải để Tiêu Lương Văn ở trong môi trường bình thường mấy năm, để cho hắn thích ứng một chút, thu liễm lại. Lúc ở tỉnh X y có hỏi ý kiến Phương Xuyên một số chuyện, trong đó không chỉ có những tâm sự buồn bực của cha mẹ y, mà còn có một số chuyện liên quan đến Tiêu Lương Văn.


Đinh Hạo để lại số điện thoại nhà và số di động của mình cho y, “Có chuyện gì thì gọi cho chúng tôi, đừng có mà khách sáo đó nha.”

Đinh Húc cười, cất tờ giấy ghi số điện thoại đi, “Được.”

Đinh Hạo nhoài trên cửa xe cười với Đinh Húc, vẫy tay chào y, nhưng mới vừa khởi động xe định đi về đã thấy Đinh Húc đuổi theo đến gõ gõ cửa xe. Đinh Hạo vui vẻ hạ cửa sổ thủy tinh xuống hỏi: “Sao thế, nhanh như vậy đã tìm tôi rồi, lại nhớ ra  chuyện gì sao?”

Đinh Húc gật đầu, thật sự đúng là y nhớ ra một chuyện. Vốn chẳng qua là biết tin tức nhưng không định làm gì, có điều hôm nay có điều kiện tốt của Đinh Hạo như vậy mà không dùng thì ngược lại có hơi đáng tiếc. Bạch Bân đối với Đinh Hạo cầu gì được nấy như thế này, tỷ lệ thành công việc này ngược lại càng cao, “Đinh Hạo, loại xe mang biển quân đội như thế này, chưng dụng được mấy ngày, cậu có thể tìm được bao nhiêu chiếc?”

Đinh Hạo suy nghĩ giây lát, “Phải xem xe đã, nếu là xe Jeep thì có thể được bốn năm chiếc.” Khi đó việc quản lý biển quân đội còn chưa quá nghiêm ngặt, đến thành ủy cũng lén làm một hai cái biển để dùng, chiếc của Bạch Bân chính là nó, nếu lại nói với cha cậu ta một chút, hẳn có thể mượn thêm mấy chiếc nữa dùng.

Đinh Húc lại hỏi: “Vậy xe lớn thì sao?”

Đinh Hạo sửng sốt một chút, “Ý cậu là xe tải quân dụng sao?” Thấy Đinh Húc gật đầu, Đinh Hạo hơi do dự quay đầu nhìn Bạch Bân, thứ như xe tải quân dụng không dễ làm, ông Bạch có quan hệ thân thiết với bộ đội, hoặc là chào hỏi với cha Bạch Lộ, chắc có thể mượn mấy chiếc từ bên cục hậu cần, Bạch Bân chỉ trầm ngâm giây lát, lập tức trả lời: “Chắc có thể lấy được, chỉ là có chút phiền toái, sao vậy, cậu cần dùng xe à?”

“Không, chúng ta hợp tác đi.” Đinh Húc sắp xếp sơ lại ý nghĩ, giải thích với hắn: “Hàng năm vật phẩm buôn lậu kiểm tra giao nộp có một phần cần bán đấu giá, cậu biết chứ?” Thấy Bạch Bân gật đầu, lại tiếp tục nói với hắn: “Tôi biết có một lô hàng không cần tiền vốn, lái xe đến chở về là có thể bán liền.”

Đinh Hạo trợn mắt: “Còn có chuyện tốt vậy nữa hả?”

Đinh Húc cười: “Cũng không phải đơn giản như vậy, cậu có xe quân dụng mới dễ làm chút, nếu không dọc đường đi cậu cũng phải chịu.” Từng chốt chặn[1] một đều rất nghiêm ngặt, nếu không có chút quyền hạn thì các danh mục tiền phạt cả chặng cũng không phải con số nhỏ, tuy nói không đến mức lỗ vốn, thế nhưng quả thật chẳng kiếm được bao nhiêu.

[0] là cửa kiểm tra hàng hóa các xe tải, nó không phải trạm cân tải hay trạm thu phí như ở VN đâu.

Đinh Hạo vẫn luôn tín nhiệm y, huống chi ông nội Đinh Húc lại là người ở sở, nghe Đinh Húc nói vậy càng cảm thấy đây đích thị là cơ hội, loại của hời cho không này ai mà không thích thì có mà là thằng ngốc, có điều nhìn sắc mặt Đinh Húc không tốt, thái dương lại còn một lớp mồ hôi mỏng, vẫn quyết định để Đinh Húc về nghỉ ngơi trước, “Kiếm tiền không cần vội, chuyện này thành công là cái chắc rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi, hôm khác rồi chúng ta hẹn nhau lúc nào đó ngồi xuống bàn bạc cho kỹ.”

“Vậy buổi tối tôi gọi điện cho cậu.” Đinh Húc cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ thích hợp nói chuyện, có điều vẫn nói thêm một câu: “Chuyện xe cộ tốt nhất là mau lên, vì hàng hóa có hạn sử dụng, không để lâu được.”

Đinh Hạo gật đầu đồng ý, rồi mới theo Bạch Bân quay về.

Lô hàng Đinh Húc nhắc tới là do ông Đinh từng vô tình nói qua, y lại kiểm tra đối chiếu một lần, xác thực là đáng tin, lúc này mới gọi cho Đinh Hạo. Đinh Húc nói chuyện rất nhanh nhẹn, nói mấy câu là giải thích rõ liền, lô hàng không cần vốn kia là một đợt thịt đông lạnh bị niêm phong, bởi vì đến từ nước J, có chút yếu tố chính trị nên điều tra cực gắt gao, tăng cao mấy chỉ tiêu, thế là cho giam hàng lại. Mười mấy tấn thịt đông lạnh cần phải để trong kho trữ đông, nhà kho chẳng những cần tiền, mà tiền điện cũng là một số tiền lớn, trông thấy thời gian càng ngâm càng lâu, lấy được cũng không bán được, đối phương dứt khoát không cần nữa, bỏ hàng.

Người bên hải quan cũng không có cách nào xử lý, hơn nữa phí trữ hàng cũng là một số tiền lớn, nhưng nếu vứt thì lại là một lượng rác khổng lồ, mà Đinh Húc mới mở miệng đánh tiếng muốn xin, vậy là người trong hải quan liền vội vàng hành động.

Đinh Hạo còn chút nghi vấn: “Cái này không cần thủ tục gì sao?”

Đinh Húc ở bên kia cười nói: “Có chứ, thủ tục cụ thể đến khi đó tôi sẽ đi làm, có điều cái này không giống đồ đấu giá bình thường, bởi vì là hàng tồn đọng, cho nên tương đối thoáng hơn một chút.” Lại giải thích cặn kẽ với Đinh Hạo một chút, hơi nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, sợ Đinh Hạo không hiểu nên cuối cùng còn tổng kết khái quát một câu, “Cậu chỉ cần đi lấy là được, nói không chừng bọn họ còn phải cảm ơn cậu đấy.”

Đinh Hạo vẫn hơi nghi ngại: “Có bao nhiêu thế?”

Đinh Húc ở bên kia xác nhận số liệu xong, ước chừng hơn một trăm tấn hàng, “Từng đó hàng, ít nhất phải cần có năm chiếc xe tải, trong một tuần lễ nữa cậu có thể tìm được xe không? Tôi dẫn các cậu đi một chuyến, đi thẳng đến gần cảng đón là được rồi. Có điều tiếp sau đó tôi không có thời gian, nên để Tiêu Lương Văn thay tôi đến hỗ trợ các cậu.”

Đinh Hạo đồng ý một tiếng, nghe như vẫn còn đang bán tín bán nghi.


Đinh Húc không tiếp tục nói gì với hắn nữa, chờ Đinh Hạo lấy được rồi tự nhiên hắn sẽ tin. Trước đó y cũng từng cân nhắc hợp tác với hai người Đinh Hạo, y có ký ức, còn Đinh Hạo lại có cây đại thụ là Bạch Bân, giao thiệp rộng, khả năng thành sự lớn, riêng độc điểm này thôi đã có thể kiếm về không ít. Lần hợp tác này, cũng bởi do trước kia Đinh Hạo giúp y rất nhiều, đây cũng coi như là quà cám ơn cho Đinh Hạo.

Đinh Húc làm xong thủ tục, mấy lần sau cũng không đi qua tiếp nữa, y khai giảng đã nhảy cấp, công việc tương đối bận rộn, chỉ để Tiêu Lương Văn ra mặt thay mình. Y thì ở sau màn chỉ điểm nhóm Tiêu Lương Văn cách làm thủ tục như thế nào, dẫu sao đều là chuyện đời trước đã từng học, vẫn còn làm cực kỳ thành thạo.

Tiêu Lương Văn đi làm, còn ngày thường Đinh Húc lại quay về với việc học hành.

Những thứ kiến thức cấp ba này chẳng tính là gì với Đinh Húc, nếu như không phải quá gai mắt thì y cũng muốn ngay đang lớp mười xin thi đại học, có điều vẫn tính toán suy nghĩ một chút, làm quá mức sẽ gây ra chú ý, dù sao hai năm cũng không thấm vào đâu.

Bình thường bận lên lớp không cảm thấy gì, nhưng cứ đến mỗi thứ bảy tan học về nhà luôn lờ mờ cảm thấy trên đường về có nhiều thêm người đi theo, mới đầu là huýt sáo, sau đó thì biến thành một thân một mình đi theo, đó chính là Lý Thịnh Đông – người lần trước đánh nhau với Tiêu Lương Lương ở trường.

Đinh Húc có phần đề phòng người này, ban đầu đúng là Tiêu Lương Văn từng đánh nhau với vị này một lần ở trường, bây giờ Tiêu Lương Văn không có bên cạnh y, không biết chừng cái người tên Lý Thịnh Đông này có thể trả thù mình.

Đinh Húc chú ý, sau đó ra ngoài đều đội mũ, thời gian cũng đổi thành trước hoặc sau thời gian cũ, dùng hết các thủ đoạn học ở căn cứ huấn luyện một lần, có mấy lần cắt đuôi được Lý Thịnh Đông, nhưng cũng có mấy lần không bỏ lại được. Đinh Húc vẫn luôn cẩn thận, y cân nhắc nếu mà thật sự đánh nhau, thì y sẽ ra tay trước.

Thế nhưng Lý Thịnh Đông cũng không thường đến theo đuôi y, chỉ là thỉnh thoảng xuất hiện chớp nhoáng, giữ một khoảng cách cố định chứ cũng không làm gì quá đáng, Đinh Húc chuẩn bị vũ trang mấy lần cũng không thấy xung đột xảy ra.

Người này cứ không gần không xa mà lẽo đẽo đi theo y, Đinh Húc cũng lấy làm lạ, muốn nói chuyện tử tế với hắn ta đấy, thế nhưng lúc y vừa mới dừng bước quay đầu lại nhìn thì đối phương cũng lập tức dừng theo, rồi đỏ mặt quay đầu chạy mất hút.

Khóe miệng Đinh Húc chỉ giật và giật.

Nếu mà không biết, còn tưởng rằng hắn ta là thủ phạm đi theo mấy ngày nay lại còn ý định đánh người, sao cái tên này người thì to mà gan lại nhỏ như vậy…

Cứ như vậy qua một thời gian, trừ Lý Thịnh Đông thỉnh thoảng theo đuôi và đôi khi xuất hiện một số thứ kỳ quái trong ngăn bàn ra thì cuộc sống của Đinh Húc trên căn bản đã bình thường trở lại.

***

Lý Thịnh Đông làm tui buồn cười quá thể:V:V:V anh ấy tán người ta mà cứ như làm mấy trò con bò vậy =))))

Nhân tiện thì tui phân biệt một số địa điểm ra đây, để tui( và ai đó) dễ nhớ: 

Tỉnh X: nơi có cha mẹ Đinh Húc, có anh em nhà Phó Đông Ly, có Lưu Tử Quân, Phương Xuyên và Đồng Đồng.

Thành phố L: Đinh Húc đang sống và học cấp III ở đây, Phan Phong và cp nhà Đinh Hạo, em giai Lý Thịnh Đông cũng ở đây nốt.

Tỉnh S là chỗ mua đá Điền Hoàng.

Thành phố D: Chỗ mà hai bạn trẻ đi chơi và là nơi Tiêu Lương Văn đòi mua nhà =))), còn là nơi có người thân chưa nhận mặt của Đinh Húc.

Thủ đô = Bắc Kinh

Tạm thế đã:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận