“ Rốt cục thì tên Thiên Du này là ai ? “
Tôi tiếp tục băn khoăn về câu hỏi này một lần nữa. Lần đầu tiên gặp hắn tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều về điều này.
Cái vụ “ đòi nợ dằn mặt” mà tôi nói cũng không đùa đâu đấy nhé ! Quả thực là tôi đã nghĩ như vậy.
Bạn biết đấy, tên Thiên Du chẳng có vẻ gì là người có tiền. Suốt ngày ăn mì gói, có 10 cái áo sơmi trắng thay đi thay lại và ở một căn nhà rách nát, đến trường bằng xe đạp có từ thời ông nội…Hầy…
Có lẽ tôi sẽ suy nghĩ về điều này sau, điều quan trọng bây giờ là phải leo lên trên mặt đất cái đã.
Tôi đã lọt xuống một cái hố, nói đúng hơn là một cái sào huyệt đầy thùng carton và ở cùng một mĩ nam đang rướm máu đầy mình. Nghe cũng khá thú vị đấy, ai biết được bạn và anh ta sẽ làm cái quái gì trong này chứ ?
Hơhơ, hắn mà làm gì tôi sẽ đạp chết hắn hoặc ấn huyệt sau cổ như “ lão già 35 tuổi “ lúc nãy.
Nhìn Thiên Du ngủ say sưa, tôi nhếch môi.
Không tài nào chợp mắt được, tôi muốn có người chơi cùng nên đưa hai tay nhắm vai hắn lay lay :
_ Dậy mau, cháy nhà rồi ! – Tôi làm giọng hoảng hốt.
_ Có nhà đâu mà cháy, đừng có gạt tôi – Hắn mở mắt một cách bình thường, không giống như vừa mới ngủ tỉnh dậy chút nào.
Cũng không vươn vai hay ngáp như Ryan, tôi nghĩ đàn ông ai cũng vậy mà đúng không nhỉ ?
_ Anh không ngủ hả ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
_ Ừ, tôi không ngủ được – Hắn thản nhiên nói.
_ Tại sao ?
_ Có cô ở bên cạnh thì tôi làm sao mà ngủ được chứ ? Lỡ bọn chúng quay lại rồi làm gì cô thì sao ? – Đưa những ngón tay lên vết thương trên đầu xoa xoa một cái, hắn nói.
A … Tim của tôi, không hiểu sao lại rộn ràng thế này nhỉ ?
_ Tại sao lại … lo lắng cho tôi ? – Tôi cố gắng để bản thân không tỏ ra ngượng ngùng, quay mặt sang chỗ khác né tránh ánh mắt đầy chăm chú của hắn.
_ Vì tôi là bảo mẫu của cô – Hắn nói, đưa gương mặt lại gần, đặt đôi môi mỏng khêu gợi kia lên trán tôi.
_ … - Tôi câm lặng, ngoan ngoãn để cho hắn đặt môi ở đó khoảng 10 giây.
_ Tôi … tôi có chuyện muốn hỏi anh – Sau khi hắn rời ra, tôi băn khoăn mãi mới dám mở miệng.
_ Sao ?
_ Hãy nói cho tôi biết, thực sự anh là ai ?
_ Tôi là người ngoài hành tinh – Gương mặt hắn như nhịn cười.
_ Nói thật đi
_ Tôi là Superman
_ Nói thật đi !
_ Tôi là Trần Thiên Du, cô tin chưa ?
_ Cái tên đần này có chịu nói thật không hả ? – Tôi nổi khùng lên, giơ nắm đấm nên ép hắn sát vào tường ra thế chuẩn bị đánh.
Hắn không chút ngạc nhiên gì cả, cả người tựa vào tường đất, khiến vài hạt cát đất rơi xuống.
_ Nếu như tôi nói … tôi là …
“ Loạt xoạt “
Không hiểu từ đâu vang tới mấy tiếng động, hình như là tiếng cây cỏ bị ai đó nhổ bỏ ?
_ Stella ! – Tiếp theo là một tiếng gọi vang lên phía sau lưng, trầm ổn nhưng mang chút kích động.
Chúng tôi đều đồng loạt quay người lại.
…
Trời đã sáng từ lúc nào sao tôi không biết nhỉ ?
Chúng tôi tìm được đường về với đoàn du lịch của trường. “ Chúng tôi” ở đây bao gồm tôi, Ryan và tất nhiên là có cả Thiên Du.
Rất may là Ryan đã kịp nghĩ ra một lý do hay ho để giải thích với mọi người vì sao lại có thêm anh chàng hotboy này ở đây. Anh ta vào rừng và không may gặp nạn, tình cờ gặp bọn tôi và được cứu rỗi.
“ Về nhà anh sẽ hỏi tôi em “ – Cái này là Ryan nói.
Ryan lại trở về trạng thái 3 không : Không cười, không dễ thương và không nói chuyện.
Tại sao anh ấy lại giận chứ ?
Khi chúng tôi vừa trở về, cả đám con gái “ mắt chữ A mồm chữ O” vây lấy hai chàng đẹp trai. Tất nhiên là không quên lườm liếc tôi như muốn hỏi : “ Tối qua cô đã làm gì với hai anh ấy ? “
Và còn một điều mà tôi hoàn toàn quên lãng …
_ Bây giờ chúng ta sẽ trao giải cho cặp đôi chiến thắng !
Chính là cái này.
Người chiến thắng tất nhiên không phải tôi và Ryan, vì anh ấy quá yêu tấm bản đồ nên chúng tôi thua cuộc, nghe thật buồn cười.
Người chiến thắng hình như là lớp trưởng Thanh Nhân và cô nàng lạnh lùng cột tóc đuôi gà Thanh Tâm. Tôi tự hỏi sao họ có thể chơi chung với nhau được nhỉ ?
Hay là do tên có cùng chữ Thanh nên … ?
_ Và cặp đôi thua cuộc … sẽ diễn một màn tình cảm hay ho cho chúng ta ở đây … - Anh hướng dẫn viên với cái loa trên tay nháy mắt về phía tôi và Ryan.
Nụ hôn của kẻ thua cuộc.
Ryan nhìn tôi đầy ái muội, trong mắt mang một chút đắc ý hướng về Thiên Du.
Anh bước lại gần tôi, mắt tôi hơi ngượng ngùng nhìn anh, không để ý một điều là …
_ Chụt !! – Một nụ hôn trên má, đúng phong cách ngây thơ luôn nha.
Ê ? Có gì đó không ổn ?
Tuy rằng tôi nhắm mắt, nhưng hai gò má lại cảm nhận được không chỉ một cái môi mềm mại, mà những hai… hai cái luôn nha !
Xúc giác của tôi không hề bệnh hoạn gì đâu, thực sự luôn đó !
Tôi mở mắt ra, nhìn hai bên.
Một gương mặt ở bên trái. Một gương mặt ở bên phải.
Ryan … và …và … và Thiên Du !
_ Hai …hai người làm cái quái gì vậy ? – Tôi ôm mặt đỏ bừng kêu lên trước sự hỗn loạn của bọn con gái.
_ Em làm gì vậy hả Thiên Du, đây là vị hôn thê của anh mà – Ryan nhíu mày, mặt có vẻ hơi không đồng tình nhưng cũng không hẳn là tức giận.
_ Anh ở với cô ấy nửa đêm, tôi ở với cô ấy nửa đêm. Chia như vậy là chuẩn rồi, mà cũng tại anh chừa môi không hôn lại đi hôn má, nên tôi mới có cơ hội ấy chứ - Thiên Du thản nhiên nói.
Tôi cá là đám con gái đang nghĩ : “ Sao người đó không phải là mình chứ ? “
Chỉ biết là ngày mai, chúng tôi sẽ lên báo tưởng của trường, với dòng tít : “ Cô nàng tóc vàng với nụ hôn của hai chàng hotboy “ Thế đấy, và tôi sẽ nổi tiếng.
Mặc kệ anh em nhà họ, tôi đi vòng quanh đám bạn đồng trang lứa đang lúi húi dọn lều, cũng khá là ồn ào …
Tôi đi qua khu vực ở giữa, là chỗ đặt một đống củi lớn, hình như là đám lửa ngày hôm qua họ đốt.
Cô gái trong trang phục trẻ trung, áo thun – quần jean cơ bản, trông rất năng động đáng yêu, mái tóc dài đã được cột lên gọn gàng – Phương Đan.
Hôm qua cậu ta không hề có mặt ở đây, tôi nhớ là vậy.
Cậu ấy đang nói chuyện với một vài người nữa, hình như trong club hoạt động ngoài trời.
Theo lời Ryan thì anh ấy không rành tổ chức mấy chuyện này nên đã cấp kinh phí cho club để giúp tổ chức…
Nghe cũng hơi lạ, tôi thấy đáng ra nên nhờ công ty du lịch tổ chức hộ mới đúng …
_ Hey … - Tôi quyết định tiến lại bắt chuyện với Phương Đan.
Cô ấy theo phản xa liền quay lại…
_ A … - Từ cái miệng nhỏ đỏ mọng như quả anh đào kia gần như thốt lên. Trong đôi mắt đỏ kia hình như có chút kinh ngạc đầy hoảng sợ, cô ấy làm sao vậy ?
_ Cậu … có sao không ? – Tôi lo lắng hỏi.
_ Không…không sao … Trùng hợp quá, cậu ở cũng ở đây luôn à ? – Nét mặt kinh sợ kia thoáng chốc đã biến mất, thay vào là nụ cười tươi mỗi ngày trên mặt cô bạn.
Thái độ đó là sao ? Làm như tôi là quỷ vậy ?
_ Mình cũng tham gia dã ngoại mà, sao hôm qua mình không thấy bạn ? – Tôi hỏi.
_ À … mình bận việc trong ban tổ chức nên hôm nay mới sang đây được …
_ Ban tổ chức ? Cậu cũng ở trong club hoạt động ngoài trời ?
_ Ừ … ừm
_ Hội trưởng, có chút chuyện cần nhờ cậu này ! – Đột nhiên, một anh chàng cao cao tiến lại vỗ vai Phương Đan.
_ Woa, cậu là hội trưởng luôn ! – Tôi kinh ngạc, không ngờ cậu ấy giỏi như vậy nha !
Đáp lại tôi, cô bạn chỉ mỉm cười, rồi quay đi tiếp tục công việc với anh chàng kia.
…
7h00 AM – Xe bus số 1 của học viện Thành Khiết.
Trên đường về nhà.
Tôi nhớ lại những sự kiện tối qua mà chẳng thể nào hiểu nổi… Cuộc sống của tôi, đang trở nên… kì quái…
Bỏ qua điều đó một chút, mắt tôi liếc trái, rồi liếc phải.
Không khí sao mà nóng thế không biết, bây giờ mới chỉ là sáng sớm thôi mà ?
_ Hai anh … anh có thể xích ra một chút không ? Chật quá … - Tôi ngập ngừng nói.
Phải, tôi đang bị kẹt giữa hai mĩ nam ích kỉ này đây. Anh em nhà họ Ashley.
_ Em nói cậu ta ra chỗ khác mà ngồi – Ryan vẫn một tay chống cằm trên bệ cửa sổ không nhúc nhích.
_ Thiên Du … anh ra chỗ khác ngồi được không, tôi thấy chật quá – Tôi quay sang hắn, nhẹ giọng.
_ Vậy thì ngồi lên đùi tôi này – Hắn mỉm cười.
_ Anh mới phải là người nói câu đó mới đúng – Ryan liền quay phắt sang phản pháo.
_ Aaaaaa cho em xin ~ Bây giờ không ai chịu nhúc nhích đúng không ? Vậy thì em sẽ xuống đất ngồi – Tôi vừa nói vừa đứng dậy.
_ Không được – Hai giọng nam tính đồng loạt kêu lên, và đồng loạt đứng lên luôn.
Ơ hơ …
_ Thôi thôi hai người ngồi xuống đi, mọi người đang nhìn kìa - 10 giây sau tôi đành phải lên tiếng.
Hai người họ, thật giống nhau, quả là anh em.
_ Stellaaaaaa, anh buồn ngủ … cho anh dựa chút – Ryan chớp chớp đôi mắt ngọc bích, làm giọng nũng nịu.
Mẹ ơi …
Ryan chảy nước rồi, bà con ới !
Nói là làm, anh dựa cái đầu vào vai bên trái của tôi thiu thiu ngủ.
_ Stelllaaaaaa , tôi buồn ngủ, cho tôi dựa chút – Cái người ngồi bên trái vừa dứt lời thì cái người ngồi bên phải cũng giọng điệu chảy nước y hệt, dựa ngay luôn vào vai bên phải của tôi.
Chật và nặng. Tôi chỉ có thể dùng hai từ đó để miêu tả hoàn cảnh của mình bây giờ.
A… Nhưng tôi không muốn đánh thức họ tý nào…
Ryan vì tôi, đêm qua thức tìm tôi trở về. Thiên Du cũng vì tôi, đêm qua không dám chợp mắt.
Khi ngủ, họ đều tuyệt mĩ, gương mặt của hai chàng trai ngày thường đều trải qua hỉ nộ ái ố thật phức tạp, bây giờ đều yên bình như những đứa trẻ.
Khi bạn không có người thân ruột thịt bên cạnh, thì người yêu chính là người mà bạn yêu nhất.
Từ khi nào, họ đã trở nên quan trọng đến vậy ?
Hai anh em này … như tô màu thêm cho cuộc sống vốn dĩ tẻ nhạt của tôi, khiến nó trở nên rực rỡ màu sắc.
Như nước với lửa, nhưng họ vẫn là anh em ruột.
Bất giác, tôi mỉm cười.
Chiếc xe bus vượt qua những địa hình hiểm trở, khẽ lắc lư nhẹ nhàng. Tôi nhìn ra ngoài, cảnh vật chạy vùn vụt qua mắt, khiến tôi cảm thấy buồn ngủ …
Hmm… chắc tôi nên chợp mắt một chút …
...
Buổi tối.
_ Hôm qua đã xảy ra chuyện gì ? – Chuyện gì đến cũng đã đến…
Ryan không phải người nói xong là quên, anh luôn nhớ rõ những điều mình nói.
_ Thì … hôm qua em gặp anh ta trong rừng, ý em là Thiên Du đó … và nhìn thấy anh ta bị thương nên cứu … vậy thôi – Tôi ngập ngừng.
Nếu như nói hôm qua chúng tôi bị bọn vô lại kia … thì anh sẽ giết tôi mất.
_ Đừng nói dối anh, Stella. Nhịp thở của em không được bình thường – Ryan nhấc tách trà lên nhâm nhi, vẫn trầm tư không đổi.
_ Bọn em vô tình … bị một đám người vây lấy… họ đánh Thiên Du … - Tôi nhìn vào đôi mắt ngọc bích kia, cảm thấy thực đáng sợ.
Ryan giống như có thể xé toạc tâm tư của người khác ra vậy, tôi nghĩ anh ấy nên theo học ngành tâm lý học thay vì sư phạm.
_ Họ như thế nào ? Ý anh là bề ngoài ấy ? – Ryan vứt đi cái vẻ mặt điềm tĩnh, ngước lên nhìn tôi sốt sắng hỏi.
_ Họ… là một đám đàn ông…mặc vest đen…Ừm, trông có vẻ cao to… và họ có vẻ như biết rõ Thiên Du thì phải ? – Tôi cố gắng lục tìm trí nhớ của mình.
_ **** ! ( chết tiệt ! ) – Đột nhiên, Ryan đứng phắt dậy, miệng văng tục lôi điện thoại ra, như ngọn gió lao ra ngoài ban công.
Thái độ của anh … làm sao vậy ?
Quả thực những người này …
Ryan nói chuyện điện thoại, vẻ mặt chẳng có tý nào gọi là điềm tĩnh hay vui vẻ, lần đầu tiên tôi thấy anh như thế…Hình như họ đang tranh cãi.
Tôi trở về phòng ngủ, mang theo một bụng hoài nghi đang trên con đường tìm câu trả lời.
Mắt tôi dán lên trần nhà.
Thái độ của tất cả … tất cả những người xung quanh tôi đều kì lạ…
Trần Thiên Du là một kẻ kì lạ, tôi không thể nào không nghi ngờ hắn được.
Từ khi hắn xuất hiện, cuộc sống của tôi bắt đầu trở nên kì lạ...
Tôi nhắm mắt, cố lục lọi trong trí nhớ của mình những dử liệu về hắn.
...
Ừm, đầu tiên là ngày gặp tên Thiên Du lần đầu. Nhớ rồi, trên máy bay.
Hắn đã nói gì nhỉ ? Hắn tên Trần Thiên Du, trên đường sang Việt Nam do bị bắt sang … muốn học ở Việt Nam một thời gian …
Sau đó thì sao ? Chúng tôi đến hiệu café Last Time của tên Tuấn Anh – Mà hắn nói là bạn duy nhất ở đây. Tên này có cái quán tồi tàn không chịu được nên tôi cứ nhớ mãi.
Thực sự thì mọi chuyện chỉ trôi qua gần một tháng mà thôi.
Tên Tuấn Anh đó giúp đỡ cho hắn nhiệt tình một cách đáng ngờ, những gì họ đã trao đổi trước mặt tôi chỉ xoay quanh vấn đề nhà ở và trường học cho tên Thiên Du.
Chết tiệt ! Giữa chừng của cuộc nói chuyện đó thì tôi lại bỏ đi mới chết !
Và sau đó, Thiên Du nói với tôi rằng hắn là bảo mẫu mà mẹ tôi cử đến để giúp đỡ, tôi chỉ vì sợ bà ấy mà vội vàng tin ngay. Phải nói là một sai lầm khi tôi cứ nhìn bề ngoài mà phán hắn là người tốt, ai ngờ lại là một tên siêu cấp biến thái. Chậc, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Tiếp theo, chúng tôi ở trong căn nhà mà tên Tuấn Anh kia ượn, cũng tồi tàn.
Học viện Thành Khiết, và lớp 10A1, cũng đáng ngờ không kém. Lớp trưởng Thanh Nhân, một kẻ kiêu ngạo mang đây vẻ nguy hiểm.
Thái độ khi cậu ta đến nhà tôi cũng nói lên điều đó, cậu ta đã tỏ ra thú vị. Chẳng ai lại thích đến nhà kẻ mà mình ghét cả, trừ phi muốn tìm hiểu điểm yếu của đối phuong – Mẹ tôi nói như vậy.
Bốn gã mĩ nam lạ mặt gặp trên đường, họ tuy không quen nhưng đã định ra tay giết tôi, bằng dao. Tôi nhớ như in, nghĩ lại đúng là phát khiếp.
Họ nói tôi là Thiên Thần, và cái “ thiên khí” quái quỷ gì đó.
Còn phải nói thêm về chiếc kẹp tóc trên đầu tôi – Nghĩ tới đây, tôi bất giác đưa tay sờ lên nó.
Tên Thiên Du bảo rằng không được tháo nó ra…
Phương Đan, cô gái mắt đỏ xinh đẹp. Cũng là bạn gái của hắn. Cô ấy cũng từng kẹp chiếc kẹp tóc y hệt tôi…
Cô ấy có vẻ như rất yêu thương hắn, ánh mắt lúc nào cũng nhìn hắn đầy âu yếm. Và cô ấy ôm hắn một cách tự nhiên nữa…
Phương Đan, 20 tuổi. Học lớp 10.
Phải chăng là vì đi tìm hắn nên cô ấy mới phải vào đây làm một nữ sinh 16 ?
Và còn một điểm đáng lưu ý, Ryan và Phương Đan nói rằng…
3 năm trước Thiên Du bị tai nạn, và mất tích.
Tại sao hắn không về ngay nhà của mình ở London, mà lại đi khắp nơi và cuối cùng đến Việt Nam ?
Tôi lấy giấy bút, ghi ra toàn bộ những điều mình suy nghĩ …Bút cứ chạy trên giấy một cách trôi chảy, như đang tái diễn lại trí nhớ của tôi.
Trần Thiên Nam chính là Ryan.
Quả thực lúc đầu tôi đã không để ý, rõ ràng là anh ấy biết tôi và Thiên Du, tại sao ngay lúc gặp mặt còn không nói ra mình là Ryan ? Lại còn hóa trang, làm một người khác hoàn toàn ?
Ryan cũng đáng ngờ.
Tôi bắt đầu thấy sợ với những điều mà mình nghi ngờ.
Cả người mà tôi tin tưởng nhất, Ryan, cũng lừa dối tôi sao ?
Suýt quên, cái hình xăm …
Đúng, hình xăm đôi cánh màu đen trên lưng của Thiên Du… Một hình ảnh đã ám ảnh tôi …
Nó ám chỉ cái gì ? Thiên Thần ?
Nghi ngờ…nghi ngờ … nó đang lấn chiếm lấy suy nghĩ của tôi … khiến tôi bồn chồn…
Tại sao xung quanh tôi lại có rất nhiều điều kì lạ trong khi tôi lại không hề bận tâm chứ ?
Tôi nằm mơ thấy ác mộng, với một tần suất nhiều đến đáng ngờ …
Aiiiiizz…
Và dữ kiện gần đây nhất, chuyến dã ngoại.
Dã ngoại bình thường thì phải do nhà trường tổ chức, nhưng họ lại giao cho club hoạt động ngoài trời. Hội trưởng cũng là một gương mặt không hề xa lạ - Phương Đan.
Lúc sáng, cậu ta gặp tôi, với một thái độ kinh sợ… Cứ như nhìn thấy ma vậy.
Và buổi tối hôm qua…
Cái sào huyệt đáng ngờ ngay trong rừng, chính xác là đã được ai đó sắp đặt trước. Một cái hố lớn như thế phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đào xong.
Những gã đàn ông mặc vest đen lực lưỡng.
Thiên Du nói, đó là những gã giang hồ tình cờ chặn đường…
Khoan đã !
Trong rừng mà có cả giang hồ ?!
Trời ơi ! Tôi thực sự là ngu ngốc mà !
Thiên Du mất tích 3 ngày… Và trước đó thì …
Cao Minh.. đúng rồi Cao Minh, anh ta nói hắn vừa xem xong giấy thông báo đi dã ngoại đã chạy vọt ra ngoài. Nghỉ học 3 ngày.
Quay trở lại với cái đêm dã ngoại, hình như họ có nói vài điều gì đó …
Những gã vô lại đã đánh hắn một cách mạnh bạo, và y hệt như là một cuộc tra khảo vậy.
“ Haha, ngươi dám bén mảng đến đây, quả thực là muốn tự sát mà ! “
“ Các người cứ giết ta đi, miễn là đừng động đên cô ấy là được rồi ! “
“ Ta…chỉ là một Thiên Thần bất tài … trong vòng 3 năm vẫn không thể hoàn thành một nhiệm vụ … hành hạ ta thì các ngươi có ích lợi gì chứ … a …”
“Ngươi nghĩ bọn ta không nhìn ra sức mạnh của ngươi sao ? Tưởng là chỉ cần giả vờ như vậy thì sẽ che mắt được Hunters bọn ta sao ? “
“ Chối cũng vô ích ! Mau giao nộp đôi cánh của ngươi ra đây ! “
“Haha, có rên rỉ cũng vô ích, chẳng ai đến cứu ngươi được đâu ! Kết giới ở đây rất mạnh, con người không thể nào vào được ! “
Những lời nói như có ai đó thì thầm lại bên tai, lướt trong não tôi như một hồi chuông dài vang vọng khiến tôi bàng hoàng thất thần …
Những vết tích trên người hắn, không hề mới … Vài vết bầm tím và miệng vết thương đã âm ỉ máu, khô dần trước khi tôi đến cứu hắn …
Những dữ kiện như cuộn băng hình, chạy trong trí óc tôi như muốn cho tôi thấy được …sự thật.
Cả người như cứng đờ …
Là do tôi chỉ là một con bé 15 tuổi ngu ngốc trì độn hay do mọi chuyện diễn ra quá nhanh ?
Trái tim tưởng chừng như đang ổn định như mọi khi, đột nhiên như có dòng điện chạy xẹt qua làm nó tê liệt, khó khăn vỗ nhịp…
Trần Thiên Du …
“ Tôi là Thiên Thần đó, cô không tin sao ? “