Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần

_ Stella ới ời ơi
~
Giọng nói đó, hệt như tiếng gọi của thần chết, hăm hở dội vào đôi tai tôi…
Từ từ ngước lên, trước cửa là nụ cười không lẫn vào đâu được của hắn…
Thiên Du ! Tên chết bầm !
Sao…sao hắn lại ở đây ?
_ Anh…anh sao lại ở đây ? – Tôi trợn to mắt, nhìn hắn đầy kinh ngạc.
_ Tôi cũng học ở đây mà ! – Hắn cười, kéo cái phù hiệu trên ngực áo lên.
Thật là xúi quẩy mà !
Hắn không biết là nhan sắc của hắn có thể làm cho cả thành phố này náo loạn sao ?!
Nuốt nước bọt, tôi liếc ra phía sau lưng của hắn. Quả nhiên…
Một đám con gái xếp hàng dài ra đang giương những cặp mắt đầy sát khí nhìn tôi !
_ Anh mau mau đi về đi…không thì sẽ xảy ra án mạng đó ! – Tôi vội tiến lại chỗ hắn đứng, kịch liệt đẩy hắn ra khỏi cửa lớp trước những ánh mắt đáng sợ kia.
_ Tôi muốn mời cô ăn cơm trưa mà, sao lại đuổi tôi chứ ? – Hắn ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn tôi ngây thơ.
Đến lúc này còn ngây thơ được à ?
_ Xin lỗi nha, tôi không có quen anh ! – Tôi giả vờ cười cười, mặt thì nháy mắt với hắn kịch liệt để ra hiệu.
Khi tôi nhận ra những ánh mắt kia đang dần dần nóng lên, giờ tôi hệt như đang ngồi trên chảo lửa đang càng ngày càng sôi, và họ sẵn sàng rán chín tôi bất cứ lúc nào !
_ Chuyện gì mà ồn ào vậy ? – Một giọng nói khàn khàn, nhưng hệt như đầy ma lực vang lên giữa không khí xôn xao đầy mùi sát khí.
Đây chính là cứu tinh của đời tôi !
Cái bóng đen cao lớn từ ngoài hành lang tiến lại gần lớp tôi, giữa đám nữ sinh đang bu nghẹt lấy cửa lớp, càng ngày càng gần, tiếng giày nện cộp cộp trên sàn đá hoa cương như thông báo ột sức mạnh đáng sợ đang bắt đầu xâm chiếm.
Lách vào đám đông, người kia nhanh chóng đã đến trước mặt chúng tôi.
Một nụ cười khinh người trên môi hắn, là tên thầy giáo hâm lúc sáng !
_ Th…ầy hiệu trưởng ! – Xung quanh bắt đầu có những tiếng nói kinh sợ của một số học sinh.
Hiệu trưởng ?
Hắn đẩy chiếc kính lên sát mũi, rồi nghiêm giọng nói :
_ Các em làm trò gì ở đây vậy hả ?
Cả đám học trò im phăng phắc, không khí im ắng như tờ…
Tôi không làm gì sai trái, không phải sợ !
_ Vâng thưa thầy, cũng chẳng có gì to tát cả. Chỉ là do… - Tôi định tìm một lý do để phân bua, nhưng mà giữa chừng thì lại bí…
_ Do bạn Stella bị tào tháo rượt nên em định đưa bạn ấy đi ra ngoài thưa thầy ! – Khi tôi chưa kịp phản kháng gì thì cái một giọng nam khác chen vào giữa họng tôi.
Cái gì mà…tào tháo rượt ?!

_ Auuuuu – Chưa hết, hắn còn tặng tôi một cái thụt chỏ vào bụng đau ơi là đau ! Đến nỗi làm tôi ôm bụng kêu lên.
_ Tào tháo rượt ? Vậy còn mấy bạn này … - Tên thầy giáo nhíu mày, đảo mắt về phía đám đông đang vây quanh.
_ Các bạn ấy lo lắng cho Stella nên mới đứng ở đây ạ ! – Tên Thiên Du nhanh miệng nói thêm vào, không quên nở một nụ cười “ thiên thần” với đám con gái ngoài kia.
_ Đúng rồi đó thầy Thiên Nam ! – Sau 3 giây đứng hình bởi nụ cười kia, đám con gái cũng đồng thanh kêu lên.
Thiên Nam ?
Nghe thấy cái tên đó, tôi liền ngước lên gương mặt đang sững sờ của tên Thiên Du.
Tại sao hắn lại…
_ Ồ, có vẻ cô bạn học sinh mới này rất được quan tâm nhỉ ? – Thầy giáo tên Thiên Nam kia bước lên chỗ đang đứng, đưa tay lên mặt tôi định làm gì đó…
Thì thật nhanh, một cánh tay trắng khác nhanh chóng bắt lấy cánh tay dài vươn ra của hắn.
_ Thưa thầy, hình như đã tới giờ vào học rồi đấy ạ ! – Tên Thiên Du vừa nắm lấy cánh tay của thầy giáo, vừa nở một nụ cười.
_ Vậy à , thầy quên mất – Đôi mắt xanh ngọc kia ánh lên một cái nhìn khó đoán, nhưng nó lại mang đến một cảm giác ghê người.
Tên thầy giáo này, là ai chứ ?

Ngôi trường này, quả thực rất kì lạ !
Hẳn là khi nhìn vào kiến trúc của nơi này, ai cũng nghĩ rằng mọi thứ đều chỉn chu và hoàn mỹ. Từ cánh cổng được trạm trổ tinh xảo đến lối kiến trúc cổ điển tinh tế đến mê người…
Học sinh thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, ai cũng trông thật điềm tĩnh…
Thầy cô giáo đều có phong thái chững chạc và đầy uyên bác…
Trừ cái lớp 10A1 này !
Ngày đầu tiên đi học, tôi đã bị họ đày cho chết lên chết xuống !
Nào là rắn, rết, chim, chuột …Đủ thứ các thể loại trên đời !
Và còn mấy cái trò hù dọa bằng bẫy, cô lập tôi nữa !
Chẳng lẽ kiếp trước tôi mắc nợ với đám người này ?

_ Trời ới là trời ! – Tôi dang rộng hai tay, hét thật lớn vào bầu trời vô tận kia.
Trong phim, lúc buồn thì họ thườnng dẫn nhau ra biển rồi đứng đó hét để lấy dũng khí.
Tôi không đi biển, nên đành dùng tạm bầu trời để trút giận.
Rất may cho tôi, nhà tên Thiên Du này ở ngay chỗ không ai ở, nên tôi tha hồ có đất có trời để tung tăng hét hò thỏa chí.
Xung quanh đây, toàn cỏ um tùm, cỏ dại đung đưa nhẹ nhàng theo gió đông, từng sợi cỏ xơ xác mỏng manh nhưng rắn rỏi, mạnh mẽ qua tháng năm.
_ Cô đang nghĩ gì ? – Phía sau lưng bỗng có tiếng nói trầm ấm. Tên Thiên Du vẫn chiếc áo sơmi trắng kia, trong khí trời đầy thơ mộng, bước đi chậm rãi giữa đám cỏ khô vàng nhạt.
Chạng vạng, sắc trời đầy buồn bã…
Hắn như một làn gió trong suốt, nhìn thật mỏng manh nhưng ấm áp lạ.

_ Nghĩ gì ? Đơn giản là nghĩ về cuộc đời – Tôi không nhìn hắn, vẫn đăm mắt về bầu trời, thản nhiên đáp.
_ Cuộc đời, là một phòng tranh, có thật nhiều bức tranh muôn màu muôn vẻ, màu sắc và hình ảnh luôn khác nhau, và chẳng có cái nào y hệt cả - Chẳng mấy chốc tiếng xào xạc đã gần hơn, hắn đang đứng cạnh tôi, mắt cũng hướng về phía trước.
_ Nghe cũng hay đó, vậy bức tranh của anh như thế nào ?
_ Một màu trắng, chỉ một màu trắng thôi… - Hắn đáp, hững hờ như đây không phải chuyện của hắn vậy.
_ Tại sao chỉ là màu trắng ? Tôi nghĩ bức tranh của anh sẽ thật nhiều màu sắc đẹp, thật đa dạng và vui tươi… - Tôi cười.
_ Tại sao cô lại nghĩ vậy ?
_ Vì anh luôn cười, nụ cười của anh đẹp như nắng ấm ấy. Tuy anh hơi tâm thần một chút, nhưng căn bản là tốt !
Tôi tự hỏi, mình có phải đang khen hắn ?
_ Có lẽ, tôi không như cô nghĩ đâu ! – Hắn xoa mái tóc nâu nhạt, cười khổ.
_ Mẹ tôi nói, đôi lúc người ta cười thật nhiều, nhưng có khi đó không hẳn là họ hạnh phúc. Tuy cười, nhưng có thể là họ đang rất đau, rất đau…
Đôi mắt hổ phách kia đanh lại, ánh lên những tia đau đớn, nhưng chỉ trong thoáng chốc…
Rốt cục hắn là người như thế nào ?
_ Vậy còn bức tranh của cô, nó như thế nào ? – Hắn hỏi.
_ Có lẽ nó sẽ gồm tất cả các sắc màu mà thế giới này có ! – Tôi dang tay ra đón lấy làn gió mát đang thổi nhẹ tới, làm tóc tôi khẽ phất phơ.
_ À mà, đừng kêu ông trời nữa nhé ! Có khi ông ấy đang rất bận, ông ấy bận nhiều việc như vậy, còn thêm cô kêu ông ấy nữa, chắc chắn là ông ấy rất bực mình đấy…Haha, chẳng phải cô còn có Thiên Thần này bên cạnh sao ? Có gì thì phải kêu tôi chứ ? – Hắn nói, ghé sát mặt vào tôi nở một nụ cười để lộ chiếc răng khểnh.
Nhìn gần, hắn đẹp như một pho tượng được Thượng Đế ưu ái cho những tinh hoa đẹp nhất vậy, mọi đường nét, chi tiết trên gương mặt hắn đều hoàn mỹ đến lạ lùng…
Tại sao hắn có thể đẹp như thế nhỉ ?
_ Được rồi, nếu cần tôi sẽ kêu anh, bảo mẫu ạ ! – Tôi xoa xoa mái tóc nâu hạt dẻ của hắn, từng sợi tóc êm mượt luồn qua kẽ tay tôi.
_ Bảo mẫu ? – Hắn nhíu mày _ Tôi không thích làm bảo mẫu !
Woa, trông hắn giận thật đáng yêu !
_ Chứ anh muốn làm gì ? Osin ? Được thôi tôi ột chân osin nhé ! – Tôi cười khúc khích.
_ Không, tôi muốn làm Thiên Thần !
Đấy, nói chuyện nghiêm túc một chút không được à ?
Tên này lại phát cơn !

Mệt mỏi leo lên giường, tôi thở dài nhìn trần nhà đầy ngao ngán.
Hình như tôi quên một cái gì đó thì phải…
“ Ring ring “ – Bỗng, từ chiếc balo nằm bẹp trong góc phòng phát ra tiếng kêu quen thuộc !
Đúng rồi, quên mất cái điện thoại 2 ngày nay

~Vội vã nhào tới nhặt ngay “ con dế “ thân yêu, tôi quên mất mình đã hứa với Ryan là sẽ gọi điện khi đến nơi mà
~Gyahhh …. Tôi mở ngay điện thoại, trong inbox có 1 tin nhắn…
“ Em đã tới nơi chưa ? Sao không gọi điện làm anh lo lắng đấy ^^ ~ Mà mai lại gặp em rồi nhé ;;) Stella mặc áo dài đáng yêu thật :”> “
Ryan
Oạch, nói như thế…nghĩa là Ryan đã gặp tôi rồi sao ?!
Sao tôi lại không nhận ra chứ ?!
_ Này, cho tôi số điện thoại đi ! – Đang ngồi thẫn ra, thì sau lưng lại có tiếng nói làm tôi giật mình.
_ Anh làm quái gì thế, sao lại vào đây ?! – Tôi quắc mắt nhìn tên Thiên Du đang đứng dựa vào cửa.
_ Nhìn kĩ đi, tôi chưa hề bước vào, chỉ đứng ở cửa thôi nhé ! – Hắn lè lưỡi.
_ Hừ hừ hừ… cửa cũng là thuộc phòng của tôi rồi ! Anh cũng không được chạm vào cái cửa !
_ Nói nhiều, tôi tránh ra là được chứ gì ~ À mà cho số điện thoại đi ~ - Hắn chớp chớp mắt, giơ cái điện thoại lên.
_ Làm gì ?
_ Nếu cô cần thì vẫn có thể gọi cho tôi được
~_ Ờ
Sau khi trao đổi số điện thoại, tôi và hắn ra phòng khách ngồi làm bài tập…
Không biết bệnh tâm thần có ảnh hưởng gì đến số IQ không nhỉ ?
Hắn làm chưa đầy 10 phút đã xong hết núi bài tập về nhà !
Lớp 12 , lớp 12 đó !
_ Anh có phải là thánh không vậy ? Làm…làm quái gì mà nhanh thế ? – Tôi chỉ vào đống tập vở được chồng lên một nùi của hắn.
_ Mấy cái này đơn giản mà. Cô ở Canada lâu vậy, đừng nói là không biết làm nha… Xấu hổ cho dân du học sinh lắm à … - Hắn châm chọc.
Ý…ý hắn là trình độ của tôi kém á ?
_ Hừ, vậy ra bài tập đi ! Anh nghĩ tôi là ai mà dám xem thường hử ? – Tôi lườm hắn. Các ngón tay tôi xiết chặt lại đặt gọn trên bàn.
_ Được thôi, nếu không làm được thì cô tính gì với tôi nào ? – Hắn lại nở nụ cười “ thánh thiện” chết tiệt kia.
_ Tôi nhường giường lớn cho anh, ngủ ngoài sofa 1 tuần !
Như vậy có gọi là “ làm liều “ không nhỉ ?
Giữa trời đông lạnh lẽo thế này…
_ Okay, đợi tôi một chút ! – Hắn nheo nheo mắt, cúi xuống cặm cụi viết.
5 phút…
Tôi ngồi chống cằm, gõ gõ bàn…
10 phút…
Hơi bị lâu rồi đó…
15 phút…
Hắn làm gì lâu thế nhỉ ?
20 phút…
Tôi không đợi nổi nữa rồi !!!
_ Anh làm gì mà lâu thế ?! Tôi đợi dài cả cổ rồi đây nè, tôi không phải người kiên nhẫn đâu ! _ Tôi gào lên, giật phắt cuốn tập trong tay hắn.

_ May là tôi vừa viết xong … Câu hỏi cũng hơi hóc búa đó nha … - Hắn cười trộm, ra vẻ đắc ý.
Vừa lườm hắn, tôi nhận lấy tờ giấy ghi chằng chịt chữ. Mắt tôi dõi theo từng con chữ một trên tờ giấy, rời trợn to.
Cái quái gì thế này ?
TEST
1.Cô thích ăn gì nhất ?
2.Số đo 3 vòng của cô là bao nhiêu ? ( tôi đoán vòng 1 của cô chắc cũng lép kinh khủng, cả vòng 3 nữa )
3.Nhóm máu của cô là gì ?
4.Cô cao bao nhiêu cm ?
5.Cô nặng bao nhiêu kg ?
6.Sở thích của cô là gì ?

_ Thiên Du!!! – Tôi gầm lên.
_ Hở ? – Hắn liền quay sang, bị tôi dán tờ giấy quỷ quái của hắn lên mặt.
_ Test của anh là vậy đó hả ? Lại còn cả số đo 3 vòng, đồ biến thái !!! – Tôi hét lên như muốn cho hắn chết vì thủng màng nhĩ.
Hắn lại cười, giở tờ giấy trên mặt xuống rồi nhẹ nhàng nói :
_ Đơn giản vậy mà cô không làm được, thế thì đêm nay giường lớn là của tôi !
Hả ? Giường ?
Chết rồi, chính là tôi đã thách với hắn !
Huhu, sao tôi dại thế này …
_ Ờ thì… làm, hứ! – Tôi hừ lạnh, giật lấy tờ giấy trong tay hắn bực mình hạ bút.
Tại vì tôi không thể chịu được nếu không ngủ ở giường !
Lỡ ban đêm có thằng trộm hâm nào đột nhập vào nhà thì sao ?
Lại còn chuột và gián nữa !
Ngủ ngoài sofa là cực hình !

_ Xong chưa…Haizzz – Hắn ngáp dài, ngó sang chỗ tôi.
_ Rồi ! – Tôi dừng bút, đẩy tờ giấy sang cho hắn.
Những câu hỏi này y hệt như là điều tra dân số hay kiểu như đang tìm hiểu…
Tìm hiểu ?
Hắn…hắn muốn tìm hiểu tôi ?
_ Này, rốt cục bắt tôi viết để làm gì ? – Tôi hỏi.
_ Tại vì tôi biết cô không có khả năng làm được những câu khó hơn, nên tôi cho thế này cho dễ, tôi làm sao lại để Stella đáng yêu ngủ ngoài sofa chứ , haha – Hắn dụi dụi mắt.
Grừ, hắn dám chê bai trình độ của tôi sao ?!
_ Yahhhh , tên bại não , ngươi dám chê bai ta sao ?! – Tôi đấm túi bụi vào người hắn. _ Với lại dẹp cái chữ “ đáng yêu” đi ,nghe buồn nôn quá !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận