Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần

_ Xin chào, mình là Phạm Phương Đan, từ hôm nay sẽ học cùng các bạn, mong các bạn giúp đỡ !
Ngày thứ 10, chúng tôi đã trở lại trường sau khi tên Thiên Du hết bệnh.
Cái hình xăm đó cứ ám ảnh lấy tâm trí tôi, mỗi lần nghĩ tới là tôi lại rùng mình...
Hệt như cái lần tôi lén vào thư phòng của bố và đọc trộm Sherlook Holmes [1] , phải nói rằng cái mà người ta gọi là tuyệt tác đó làm cho tôi mất ngủ vì quá nhức đầu !
Và hôm nay, tôi có thể thêm vào danh sách những người làm tôi chói mắt thêm một nhân vật nữa.
Đó là một cô gái thanh khiết, thanh khiết hơn cả bầu trời, hơn cả nước khoáng trong lòng đất...
Ryan, Thiên Du và bây giờ là Phương Đan - 3 người làm tôi chói mắt nhất kể từ ngày tôi sinh ra.
Cô gái có mái tóc đen dài đến tận eo, đôi mắt đỏ như viên đá rubi rạo rực dưới ánh nắng, lấp lánh.
_ Chào bạn, mình có thể ngồi ở đây chứ ? - Bàn tay trắng như được ướp bằng tuyết chìa ra trước mặt tôi, đôi môi hồng như cánh sen kia nở một nụ cười duyên dáng.
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt đỏ ấy, tim tôi lại đập thình thịch !
Cô ấy quá đẹp, đến nỗi tôi còn cảm thấy rung động !
Và tôi đang phải ngồi cùng cô ấy, vì trong lớp này chỉ còn duy nhất một chỗ trống. Đó là chỗ ngồi cạnh tôi - kẻ bình thường nhất cái lớp học này.
Và hôm nay thật may mắn khi có thêm cô bạn Phương Đan này đây.
_ Chào buổi sáng, chúng ta sẽ bắt đầu học bài mới nhé
Đây mới là điều đáng quan tâm, kinh ngạc và bất ngờ nhất trong ngày, tôi cam đoan là vậy.
Giọng nói ấy trầm ấm, du dương vang lên trong lớp học im lặng đến kì dị.
Cái quái gì thế này ?!
Tên thầy giáo đẹp trai man rợ và đáng ghét ấy 10 ngày trước còn tỉnh bơ mà bảo với tôi rằng " lớp 10A1 không cần dạy "... Và hôm nay hắn cũng tỉnh bơ bước thong thả vào lớp tôi rồi cười nói " chúng ta học bài mới "
Trò đùa gì vậy ?
Tôi ngơ ngác đảo mắt một vòng quanh lớp, những " học sinh thiên tài quái đản " kia ai nấy đều lôi tập lôi vở ra ngoan ngoãn nghe giảng ...
_ Chúng ta sẽ bắt đầu học chứ, Stella Glass ?
Làn hơi ấm nóng kia phả nhẹ qua vành tai tôi, từng câu chữ đầy sức quyến rũ kia từ từ lọt vào hai lỗ tai tôi.
Tên thầy giáo Thiên Nam quái gở !
Tôi quay phắt sang trừng mắt nhìn hắn, nộ khí trong người nổi lên, liền hung hăng nắm lấy cái cravat đen đang yên vị trên cổ hắn giật mạnh.
_ Thầy nói đi, thế này là thế nào ạ ? - Tôi gằn giọng.
Hắn không chút nao núng, vẫn tươi cười thản nhiên nói :
_ Thì hôm nay chúng ta học bài mới.
_ Nhưng chẳng phải thầy bảo ...
_ Đó là chuyện của 10 ngày trước. Vì tôi không muốn làm bình hoa mãi, chán lắm. - Hắn cười nửa miệng.
_ Em lại thấy thầy làm bình hoa rất hợp đấy - Tôi mỉa mai.
_ Thôi nào, em có biết câu " Tiên học lễ, hậu học văn " không ? Nắm cravat của thầy giáo như thế chẳng phải là vô lễ sao ? Nếu em muốn thầy chú ấy thì cũng đừng thô bạo như thế chứ... Nếu cần, thầy sẽ chỉ cách cho ... - Hắn nhẹ nhàng gở tay tôi ra, tay này sửa cravat, tay kia rờ cằm tôi giở giọng ngọt ngào.
_ Thầy ... - Tôi nghiến răng.
Cả tiết học Tiếng Anh, tôi cảm thấy mình như lạc vào một xứ lạ, chứ không phải trong lớp 10A1.
Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác ủa Alice [2] trong " Alice in the Wonderland " rồi...
Tất cả đều im lặng, như để nhường chỗ cho giọng nói du dương của tên thầy giáo ấy.
Hắn tay cầm viên phấn, tay nâng cuốn sách.
Bộ vest đen lịch lãm bóng bẩy thật nổi bật.
Đôi môi hơi cong lên của hắn phát ra từng từ anh ngữ cực kì chuẩn, từng câu từng câu hắn nhấn mạnh và thả lỏng đều rất kĩ lưỡng.
Cái giọng khàn khàn mà âm ấm ấy, nghe thật quen tai !
Hắn y hệt Ryan, từ cử chỉ đến phong thái, cả giọng nói đều " giông giống ".
Liệu trên đời này có hai người giống nhau đến thế sao ?
Không phải Ryan vẫn đang học cao học ở Anh quốc ?
Chúng tôi rất ít khi liên lạc, tôi chẳng hề đả động đến điện thoại, vì chính tôi còn chẳng biết nó đang ở đâu nữa. Hồi ở Canada, chỉ có bố mẹ và Ryan là gọi điện cho tôi, nên tôi cũng vứt xó cái con dế của mình luôn.
...
Ồ, trùng hợp quá, mình cũng từng ở Canada đấy ! - Phương Đan cười.
_ Bạn đã từng học ở đâu ? - Tôi cũng mừng vì có một cô bạn cũng ở Canada, thế là có thể làm bạn rồi...
_ Great Lakes College [3]
Hả ?
Trường đó... ở Torronto mà ? [4]
_ Bạn ở Torronto à ? - Tôi ngạc nhiên.
_ Ừ!
...Và đó cũng là trường Ryan từng học.
_ Như thế năm nay bạn... 20 tuổi ? - Tôi nhẩm tính, như thế tức là Phương Đan lớn hơn cả tôi !_ Chết ! Vậy phải gọi bằng chị rồi, ôi em xin lỗi ! - Tôi lúng túng.
Phương Đan cười khúc khích, khoát tay :
_ Không sao đâu, cứ gọi bằng bạn đi cho thân thiết ! Dù sao cũng học cùng lớp mà !
_ Ủa vậy tại sao Đan lại học lớp 10 ? Đã 20 tuổi ... - Tôi ngập ngừng.
_ Vì mình muốn hưởng thụ cảm giác được làm nữ sinh một lần nữa.
Vì muốn hưởng thụ cảm giác được làm nữ sinh nên học lại trung học ? Woa, đúng là một cô gái kì lạ !
Tôi và Phương Đan trò chuyện rất nhiều. Cô ấy rất đáng yêu, dịu dàng và thông minh. Thật hoàn hảo.
Bất kì cô gái nào cũng có thể ghen tỵ với cô ấy, tất nhiên là kể cả tôi !
Bố của Phương Đan là một thương gia có tiếng ở Mỹ. Cô ấy cũng đã giành nhiều giải thưởng ở các cuộc thi về kiến thức lẫn nghệ thuật !
Chả bù với tôi, lúc nào cũng chỉ biết đọc tiểu thuyết tình cảm và hát theo nhạc rock đường phố.
Haizzz !
Cuộc trò chuyện diễn ra thật chóng vánh, với những câu hỏi bình thường mà bạn bè vẫn hỏi nhau.
...
Giờ nghỉ ồn ào làm cho không khí trở nên náo nhiệt hơn, 2000 học sinh ở trường Thành Khiết này đang bắt đầu với những trò hò hét la ó thường lệ trong sân trường...
_ Stella !
Giọng nói thân quen đan xen giữa hàng ngàn tạp âm, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra cái âm điệu háo hức ấm áp ấy.
Như thường lệ, tên Thiên Du vẫn bay qua lớp tôi kéo cho bằng được tôi vào nhà ăn.
Trước khi tôi kịp quay ngoắt đầu lại, hình như tôi thấy trên đôi môi xinh đẹp của Phương Nhan là một nụ cười đầy vẻ bí ẩn ...
Gì vậy ?
Tim đập cũng nhanh hơn, cảm giác như những thứ đang thật gần mà cũng thật xa...
_ Anh đến rồi à ?
_ Ừ, mau đi ăn thôi nào ! - Hắn bước nhanh đến chỗ ngồi của tôi, đôi môi vẫn sáng lên nụ cười hiền hòa như gió thu.
Gần đây, tôi cảm thấy không còn ghét hắn như trước nữa.
Thậm chí mỗi khi hắn có cử chí thân thiết, tôi cũng không kháng cự kịch liệt như mọi khi...
Khi tôi vừa đứng lên, gương mặt tươi cười của hắn bỗng nhiên đờ ra kinh ngạc, đôi môi hắn mấp máy run rẩy :
_ Đây là ...
Tôi liền đứng lên bước sang một bên, vui vẻ vỗ vai hắn :
_ Đây là bạn mới của tôi, Phương Đan ! Hai người làm quen đi nha !
_ Phương ...Đan ? - Hắn không thôi kinh ngạc.
Cô gái tóc đen dài nhoẻn miệng cười, chớp nhẹ mắt dịu dàng nói :
_ Du, có nhớ em không ?
Hả ?
Tim tôi đập mạnh khi nghe thấy câu nói ngọt ngào đó, ngơ ngác ngước lên nhìn gương mặt sững sờ của tên Thiên Du.
_ Cô ...
Cô bạn vẫn cười, từ từ đưa những ngón tay thon dài lên tóc vuốt nhẹ, để lộ vật chói sáng lấp lánh đang ngự trị trên nền tóc đen mượt.
Trong một giây, tim tôi như ngừng đập khi nhìn thấy vật thể lấp lánh kia...
Nó...nó chính là ...
Chiếc kẹp tóc đôi cánh mà hắn đã tặng tôi !
Như một phản xạ, tôi cũng đưa tay sờ lên chiếc kẹp tóc trên mái một cách run rẩy.
Hai người họ quen nhau ?
Gương mặt tuyệt đẹp của hắn ngẩn ra, cả thân thể cứng đờ tựa hồ như đã đóng băng, cả lời nói cũng trở nên lạnh lẽo từ lúc nào :
_ Đừng tùy tiện lấy thứ đó ra ở đây
Nụ cười trên môi Phương Đan thật nhạt nhẽo...
_ Chẳng phải anh cũng cho người khác thứ đó rồi sao ?
... Nói rồi, cô nhẹ nhàng vươn thân người nhỏ nhắn mỏng manh, tìm đến cần cổ rắn chắc của hắn mà ôm lấy thật âu yếm.
_ Thật sự, đã quên em rồi sao ? Anh đúng là một kẻ vô tình ... - Giọng cô trách móc nhưng vẫn ngọt lịm như viên đường đang tan chảy giọng vòm họng.
Cả thân người hắn cũng không có chút phản ứng gì với cử chỉ thân mật kia.
_ Tại sao lại tìm anh ? Hãy trở về nơi đó đi ... - Đôi mắt hổ phách mạnh mẽ ánh lên những tia đau khổ trong suốt như nắng chiều tà buồn bã.
Cả người tôi như mất hết ý thức, chỉ còn đôi mắt ngỡ ngàng đón nhận lấy một màn tình cảm bất ngờ kia ...
Tự nhiên thấy hụt hẫng... chỉ là một chút thôi.
_ A... tôi có việc bận, hai người cứ tự nhiên đi nhé ! - Tôi cố vặn ra một nụ cười gượng gạo, bối rối cười nói.
Và nhanh chân bước ra ngoài.
Khi tôi vừa quay lưng toan bỏ đi, thì giọng nói kia vẫn vang vảng sau lưng :
_ Cô đi đâu ?
_ Ra ngoài.
...
Quả thực tôi cảm thấy thật xấu hổ, hắn và Phương Đan có mối quan hệ gì ?
Tôi lê bước dọc hành lang. Buổi chiều, những học sinh của trường Thành Khiết cũng vơi bớt. Không khí bắt đầu trở nên vắng vẻ.
Cứ đi về phía trước, cảm thấy hành lang hôm nay dài thật !
Bất tận...xa mãi ...
Liệu tình yêu có là vĩnh cửu ?
Càng đi, tôi dần nghe thấy những tiếng động là đang vang vọng đâu đây...
Nó ngập ngừng nuối tiếc, lặng lẽ du dương...
Những nốt nhạc hòa vào nhau, thành một bản nhạc thật quen... Theo tiếng đàn, tôi bước đến căn phòng đóng cửa im ỉm cuối dãy phòng học. Cửa khóa, chỉ nghe thấy tiếng đàn nhỏ xíu phát ra từ bức tư liờng màu trắng sữa.
Tò mò, tôi tìm đường vòng ra sau. Nơi chiếc cửa sổ của căn phòng vẫn mở toang.
Trong căn phòng đầy nhạc cụ, trên tường là những bằng khen và huy chương sáng loáng bám đầy bụi trắng. Tất cả chúng đều im lìm, đều lặng lẽ khiêm nhường để lại khoảng trống cho chiếc đàn piano chiễm chệ giữa căn phòng...
Chiếc đàn piano bằng gỗ nâu đen, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng bay bổng.
Dáng người cao lớn sau chiếc đàn, say sưa lướt trên những phím đàn một cách trôi chảy...Những điệu nhạc thật ngọt ngào lưu luyến...
Nghe thấy rồi, và thật rõ nữa !
Gương mặt góc cạnh như được mài dũa một cách không tỳ vết hiện lên dưới nắng chiều tà màu cam nhạt, chiếc kính cận giấu đôi mắt màu ngọc bích dưới lớp tròng trong suốt...
Tôi có biết hắn.
_ Thầy thất tình hả ? Sao lại đàn bài này ? - Tôi cất tiếng nói vọng vào.
Thầy giáo Thiên Nam từ từ ngước lên, đoạn nhạc cũng cứ thế mà dừng lại.
_ Em cũng biết bản này ? - Hắn cười đầy thú vị.
_ Tất nhiên - Tôi sờ mũi _ Thầy ra đây chút đi, trong đó có vẻ hơi nóng nực đấy - Ngoắt tay ra hiệu cho hắn, tôi quay lưng lại, bước ra vườn hoa sau trường.
Hắn vẫn nụ cười tỏa sáng trên môi, từ từ tiến lại cửa sổ, một bước nhảy phốc ra vườn hoa làm tôi giật bắn mình !
_ Hiệu trưởng hư hỏng - Tôi bĩu môi mỉa mai.
_ Dù sao cũng chẳng ai phạt được thầy - Hắn cười, ngồi xuống thảm cỏ xanh êm mượt.
Chúng tôi ngồi trên thảm cỏ sau trường, nơi đây có một vườn hoa hồng đỏ trải dài thật đẹp.
_ Mọi lúc em nói nhiều lắm mà, sao hôm nay kiệm lời thế ? - Hắn quay sang.
Tôi thở dài, thẫn thờ nói :
_ Hôm nay không có tâm trạng, thầy có chủ đề gì không ?
_ Vậy bản nhạc lúc nãy thầy đàn là ... ?
_ Raindrops - Tôi trả lời không do dự, tay chạm lên một bông hoa hồng trong vườn _ Thật trùng hợp, trước đây em nghe bài đó suốt... Nhưng cũng lâu rồi mới nghe lại... Thầy cũng thích bản đó à ?
_ Đó là bản nhạc tôi thích nhất ... Dịu dàng nhưng buồn bã ... - Hắn hệt như đang bay đi nơi nào xa xăm, không hề có mặt ở đây...
_ Bản đó em nghe đến phát chán ... Anh ấy, lúc nào cũng chơi bài đó. Khi em hỏi thì anh ta luôn nói rằng " Vì anh thích ". Anh ta rất giống thầy đó ! - Tôi mỉm cười.
_ Nghe thú vị đấy, có vẻ anh ta đối với em rất ... ? - Hắn kéo dài câu.
_ Ừ, rất quan trọng, rất đặc biệt, rất ngọt ngào ... Là tất cả mọi thứ tuyệt nhất trên đời - Tôi tưởng tượng về gương mặt của Ryan và bắt đầu huyên thuyên như mọi khi.
Anh ấy là đề tài muôn thuở của tôi, luôn được tôi nhắc đến bằng những tính từ hoa mỹ nhất.
_ Trong các loài hoa, hoa hồng được coi là đẹp nhất...nhưng cũng mau tàn nhất ... - Những ngón tay thon dài của hắn chậm rãi tiến đến một bông hoa hồng nở bung rực rỡ.
Tôi dõi mắt theo từng cử chỉ nhỏ của hắn, ánh mắt bất cần màu xanh kia vẫn hiện hữu.
Chỉ im lặng, lắng nghe âm thanh du dương hơn cả tiếng đàn ...
_ Sự hoàn hảo, cái đẹp hoàn mỹ...trên đời này chẳng có cái nào như thế cả ...
_ Điều đó là hiển nhiên, chẳng ai tuyệt vời đến mức chẳng một tì vết - Tôi nói.
_ Em biết đấy, có thể trong mắt em anh ta thật tuyệt ... Nhưng biết đâu sau vỏ bọc hoàn hảo đó là một trái tim thối nát từ bao giờ ?
Những lời đó chính là ưu tư của tôi trong suốt 10 năm qua ...
10 năm sóng bước cùng anh, tôi chưa bao giờ chạm đến tận cùng trái tim ấy cả ...
Khoảnh khắc đó, tôi như nhìn ra được một mảnh khác trong con người kia ...
_ Thì làm người ai chẳng khát khao những cái tuyệt mỹ nhất, đó là đích đến thật xa, như chân trời vô tận... Chẳng ai có thể với tới nổi... Như lỗ đen vũ trụ ấy ... - Tôi cười nhạt nhẽo.
Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển trên những cánh hoa hồng, nhẹ nhàng ngắt từng cánh hoa một cách chậm rãi ...
_ Em biết nhưng sao vẫn còn ca ngợi anh ta như thế ? Có vẻ hơi tò mò chút nhưng ý tôi là nghe có vẻ như đối với em anh ta là người hoàn hảo nhất vậy, tôi thật sự tò mò đó ...
_ Vì yêu, nên chẳng bao giờ nhìn thấy khuyết điểm của người đó, hay là do người đó quá hoàn hảo đi ? Hoàn hảo, chẳng là cái thá gì cả thầy giáo ạ ... Anh ấy lúc nào cũng cố gắng không ngừng để bằng một ai đó, chỉ để một lần được đứng nhất... Đến nỗi chẳng ai dám lại gần anh ấy, chẳng ai dám tự tin để sóng bước cùng anh ấy. Mệt mỏi, chán nản, tôi rất ghét nụ cười nhạt nhẽo đó. Anh ấy cũng như thầy ... cũng bước đi một cách cô độc... Đó là điều mà em luôn tò mò, luôn muốn khám phá tâm hồn của anh ấy ... - Tôi nói một cách tự nhiên, tuôn ra tất cả những gì mình đang nghĩ không do dự...
Khoảng cách giữa tôi và tên thầy giáo như đã bị xóa bỏ ...
Tên thầy giáo kia chỉ thấy im lặng, ngơ ngẩn nhìn tôi trân trối thật lâu.
_ Này, thầy cảm động quá bất tỉnh nhân sự à ? - Tôi huơ huơ tay trước mắt hắn.
Lát sau, hắn lại mỉm cười, nụ cười ấy trong suốt tựa như gió thoảng, nhưng ngây ngô tuyệt đẹp vô cùng ...
Đẹp thật ...
_ Vậy thì bây giờ anh sẽ cho em biết thêm được một bí mật về người con trai đó ... - Những ngón tay thon dài của hắn lướt trên gò má tôi, làm sắc màu của làn da chuyển sang đỏ ửng.
_ Thầy mau bỏ ... - Tôi bối rối vội cầm tay hắn gỡ ra.
Trong 3 giây, tôi chết lặng...
Đôi mắt màu ngọc bích lóe sáng...
Mái tóc nâu rối bù dưới gió đông...
Đôi môi cong lên thành vầng trăng khuyết, ấm áp.
_ Ry..an - Dường như tôi đã quên hết mọi từ ngữ, chỉ còn có thể nói được danh từ thân quen đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui