Nếu Như Anh Yêu Em

Những khách hàng mà trong tháng có ý định chuyển tiền và ký
hợp đồng, đã chẳng có một người nào thực hiện theo cam kết. Không phải là từ chối
thẳng thừng, thì cũng là lý do người phụ trách đi công tác. Như thế thì tháng
này tôi không chỉ không có tiền hoa hồng, mà ngay cả mức tiêu thụ thấp nhất của
tháng đầu tiên cũng không hoàn thành nữa. Nếu vậy tức là cuộc sát hạch tháng thứ
nhất của tôi đã không vượt qua, và tiền thu nhập chỉ có tiền lương cơ bản là
1.800 tệ mà thôi. Người khác đều nói ông trời không phụ người chăm chỉ, có
lòng, nhưng vì sao tôi đã vất vả cả tháng trời, ông trời vẫn không chịu chiếu cố
đến tôi một chút nhỉ? Giây phút này, tôi chỉ cảm thấy toàn thân mình đang nhẹ bẫng,
máu từ trên đầy đến chân đều như đông lạnh lại.

Ngày trước tuy không có tiền, nhưng ngoài tiền ăn thì chỉ là
tiền thuê phòng của tôi, nhưng bây giờ, còn phải trả nợ ở nhà nữa. Khi đó vì
thu nhập của tôi có thể chi trả được tôi mới mua nhà, còn giờ đây, mong ước kiếm
tiền của tôi vẫn còn chưa thành hiện thực, lẽ nào thực sự phải dùng đến thẻ vay
nợ tín dụng sao, tháng này phải dùng thẻ tín dụng rút tiền mặt để trả nợ ngân
hàng sao? Tôi như bị chuyện này kích động khiến cho khóc không ra nước mắt.

Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, những hình ảnh rườm rà
dần dần tiêu tán trước mắt tôi, màn hình trở thành một màu đen. Cảm giác có người
gọi mình, “Tiêu Đồng Đồng, Tiêu Đồng Đồng….” Là tiếng một người đàn ông, rất trầm
ấm và nghiêm nghị, ẩn chứa một chút bực tức.

Tôi gắng sức lắc mạnh đầu, cố quay đầu lại, một khuôn mặt
người đàn ông rất nghiêm túc, xuất hiện ngay trước mặt tôi. Chính là Chu Chính
lãnh đạo cao nhất của tôi. Anh ta đang dùng ánh mắt hầm hầm như sắt thép dò xét
tôi từ đầu đến chân, giống như tôi đã hại công ty anh ta phải đóng cửa vậy.

Anh giận dữ nói với tôi: “Là dân văn phòng của thời đại mới,
dù làm hay ngủ nghỉ đều có quy định, tôi không thể nào tưởng tượng hành vi vô tổ
chức như vậy sẽ phát sinh từ cô, Tiêu Đồng Đồng?”

Tôi nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng kinh doanh chỉ có
tôi và anh ta. Trước đó, mắt tôi tối sầm không còn tri giác. Có lẽ là do tối
hôm trước không ngủ, mới bắt đầu công việc lại bị thất bại không nhỏ nên mới
như vậy, không ngờ anh ta lại nghĩ tôi đang ngủ.

“Anh sao vậy?” Khi anh đang nhìn thẳng vào tôi, đột nhiên nhắm
thẳng mặt tôi hỏi “Cô khó chịu sao? Sắc mặt sao lại tiều tụy vậy, có cần đi viện
không?”

Tôi lắc đầu, vặn nắp cốc nước, uống một hơi, nói với anh ta
“Tổng Giám đốc Chu, tôi không sao, có thể là hơi mệt.”

Anh ta im lặng vài phút, quay sang hỏi “Sắp hết tháng rồi,
công việc tiến triển ra sao?”

Hỏi đúng chỗ đau, tôi như người bị ngạt nước vớ được một cây
gỗ nổi, không đợi anh ta hỏi, tôi vội lên tiếng: “Tổng giám đốc Chu, tháng này
ngoài hôm qua, dường như 24 tiếng trong ngày tôi đều nghĩ đến công việc, tại
sao lại chẳng có đến lấy một chút thành tích?”

Trước kia làm văn thư, làm thiết kế, chỉ cần nỗ lực chắc chắn
thấy được báo đáp và tiến triển trong công việc, nhưng công việc này không có
thành tích, tất cả đều là con số không.

Thất bại, chán chường.

So với bất ngờ mà Tương Nhược Phàm mang đến cho tôi, tôi mới
phát hiện chẳng có gì khiến tôi đau lòng, thất vọng hơn là gặp thất bại trong
công việc như này. Quật cường và kiên trì có được đều vì tôi tin vào cuộc sống,
tràn trề hi vọng vào tương lai. Nhưng giờ phút này đây tôi thực sự mơ hồ, bàng
hoàng.

“Cô sao vậy, rất muốn khóc sao?” Mặt anh lại có ý cười,
nhưng vẫn nhìn như vậy.

Tôi lắc đầu, cố ngăn dòng nước nơi khóe mắt. Sao có thể khóc
trước một người lạ? Tôi cúi đầu cân bằng lại cảm xúc.

“Rất bình thường, việc khó khăn nhất trên thế giới này là
hai việc gì cô biết không?” Đột nhiên anh ta đổi sang khẩu khí cười đùa thoải
mái hơn. Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy khóe môi anh đang cười.

Anh cười lớn hai tiếng, mắt sáng lên, cố cúi đầu ra vẻ thần
bí, kéo gần khoảng cách giữa tôi và anh “hai việc khó nhất trên thế giới này, một
là lấy tiền người khác, việc khác là lấy mạng người khác! Cô đang làm việc thứ
nhất, nên tháng đầu không có thành tích là chuyện bình thường. Nếu ngày nào đó
có người chủ động đưa tiền cho cô. Lúc đó cô mới cần cẩn thận.”

Cuối cùng tôi cũng bật cười vì câu nói của anh.

Có phải người có thể làm sếp hay không đều ẩn giấu trong những
khuôn mặt khác nhau, luôn thay đổi theo những nhu cầu khác nhau?

Nhưng tôi không còn tâm trạng đùa với anh, kẻ nghèo hèn cần
nhất là giải quyết vấn đề hiện thực nhất trước mắt họ.

“Nản lòng rồi sao?” Anh lại lần nữa nhìn thấu tâm tư tôi, ngữ
khí lại nghiêm túc như ban đầu, chỉ là sâu sắc hơn “Tháng này vẫn chưa kết
thúc, ít nhất còn có năm ngày nữa. Cô không nên từ bỏ sớm vậy.”

“Nhưng không từ bỏ thì nên làm thế nào?” Tôi đóng máy tính lại,
giọng hờ hững, trong đầu nhức nhối, “Tất cả khách hàng tôi đều đã liên hệ,
tháng này dường như đã over rồi.” Tôi không phải là người dễ chịu thất bại nhưng
hiện tại tôi thực sự không tìm được phương hướng, không tìm ra cách nào, cuộc sống
của tôi đều đảo lộn, không biết làm thế nào mới trở về quỹ đạo.

Cảm giác này từng xuất hiện một lần, là ngày Sở Mộng Hàn bỏ
đi.

Trước khi Chu Chính đi, quay lưng lại với tôi, quăng lại một
câu: “Mới đầu tôi cũng là nhân viên kinh doanh, Sở Mộng Hàn cũng vậy.”

Trời đã tối, trước mặt là ánh đèn hắt ra từ cửa sổ. Trong
hàng trăm hàng nghìn ngọn đèn kia, đâu mới là nhà tôi?

Trong tay cầm khoai tây, thịt bò, còn có hai quả cà chua vừa
mua ở siêu thị. Đến cửa lầu vừa định gõ cửa đột nhiên nghe thấy tiếng cãi cọ kịch
liệt.

“Con cũng lớn rồi đâu còn nhỏ, còn không mau kết hôn đi?
Nhân lúc mẹ con còn trẻ, con hãy sinh con, còn có thể giúp con vài năm, đợi vài
năm nữa mẹ già rồi đi không nổi, ai có thể quản lý con chứ?” Người này chắc là
mẹ của Thẩm Hân Hân.

“Mẹ, lúc đó mẹ không trông nổi thì mẹ anh ấy trông, bố mẹ
anh ấy kết hôn sớm, ít hơn ba mẹ mấy tuổi, đúng là hoàng đế không vội mà thái
giám đã lo!”

“Đồ cứng đầu, con đang nói chuyện với ai vậy! Để mẹ chồng
con đưa về chỗ bà ta nuôi. Con nghĩ con của con sẽ có tình cảm với con sao? Con
hai mấy rồi, lớn vậy rồi sao suy nghĩ chẳng thay đổi vậy? Uông Tường không đi
tìm công việc chính thức, con cũng không nói nó. Con còn quyết tâm theo nó thì
mau kết hôn đi, cứ để thời gian trôi đi như vậy, con không hối tiếc sao?”

“Mẹ, mẹ nói xong chưa? Con biết rồi được chưa? Công việc
chính thức cái gì chứ, thời đại này ngoài công vụ viên thì còn mấy công việc
chính thức. Mẹ nghĩ là giống bố mẹ tìm một công việc làm ở đó cả đời đến khi
nghỉ hưu sao? Mẹ và bố nếu có mối thì giúp chúng con sắp xếp một chỗ làm ở đơn
vị sự nghiệp đi. Không giúp gì được bọn con lại còn gây chuyện! Giờ làm thuê
cho người ta, dù làm chức vụ có cao thì sinh con xong cũng lại bắt đầu từ nhân
viên bình thường, đàn ông dù có làm giám đốc cũng không biết sẽ thất nghiệp
ngày nào, con và Uông Tường không cảm thấy cuộc sống nặng nề, sống hạnh phúc với
nhau, mẹ còn sợ gì chứ?”

“Mẹ chưa nói xong! Cái gì mà sợ! Nếu mẹ không phải mẹ con
thì nói với con làm gì. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, từ xưa đến nay tam
cương ngũ thường, kinh thiên địa nghĩa. Chẳng ai thay đổi được, các con thời đại
này thì sao, tương lai cũng sẽ già đi, cũng phải có người chăm sóc khi về già.
Không kết hôn, không sinh con, già rồi ai chăm sóc?”

“Bọn con không cần con nuôi, kiếm đủ tiền, vào viện dưỡng
lão!”

“Kiếm đủ tiền? Con xem mấy năm con đi làm để được bao
nhiêu!”

“Con không để lại, cũng không xin gia đình. Mẹ yên tâm nếu mẹ
và bố là nông dân không có tiền hưu, con vẫn kiếm tiền nuôi bố mẹ, nhưng bố mẹ
không phải có tiền hưu sao? Bố mẹ không cần lo lắng cho con, việc của con, bố mẹ
đừng làm loạn thêm!”

“Con lại định đối phó với mẹ sao, sang năm con hai tám tuổi
rồi, hôm nay con phải nói rõ, con rốt cuộc đang nghĩ gì?”

“Con nghĩ gì, con thấy bọn con rất tốt, cả đời như này cũng
tốt. Còn nữa anh ấy không cầu hôn, con đi ép anh ấy kết hôn sao?” Tôi nghe thấy
Thẩm Hân Hân nói xong câu cuối cùng trong nhà chẳng còn động tĩnh.

Tôi khẽ thở dài, mới quay mặt đi, không biết từ khi nào Uông
Tường đã đứng bên tôi, nụ cười tươi rói hàng ngày của anh không còn, đứng trong
cầu thang u tối, trên mặt ưu tư chưa từng thấy. Anh đưa ngón tay lên miệng, ra
hiệu cho tôi đừng lên tiếng, quay người đi xuống lầu.

Tôi gõ cửa, khuôn mặt tròn nhỏ của cô bạn xị ra “Cậu về rồi?”.
Nói xong mắt nhìn phía sau tôi, xem có ai không, khẽ thở phào.

“Chào dì!” Tôi thấy mẹ của Hân Hân đang ngồi trên sofa phòng
khách, không khí trong phòng vẫn còn dư vị của chiến tranh.

“Đồng Đồng à!” Mẹ Thẩm nhìn thấy tôi, nhìn một lượt, “Mấy
năm rồi không gặp, cháu xinh hơn rồi, có đối tượng chưa?” Mẹ Thẩm cũng biết
chuyện tôi và Sở Mộng Hàn ly hôn, lần này nhìn thấy tôi nên quan tâm hỏi.

“Mẹ, Đồng Đồng luôn có cả một đội xếp hàng theo đuổi, lần
này chọn được một lãnh đạo trong đơn vị bọn con, muốn tài có tài, muốn đẹp trai
có đẹp trai, biết bao thiếu nữ trong công ty phải ngưỡng mộ.” Thẩm Hân Hân có ý
chuyển dịch sự chú ý của mẹ, trả lời thay tôi như pháo nổ.

Mẹ Thẩm nghe xong, cười kéo tay tôi, “Hôm nào đưa đến đây
cho dì gặp, con và Hân Hân đều đến tuổi lập gia đình rồi, nếu có việc vui cần tổ
chức sớm, để mọi người sớm được vui lây.”

“Hân Hân đừng nói bừa.”

Hân Hân nhìn tôi ra điều nghiêm túc.

Buổi tối, tôi vào bếp làm cơm thịt bò cà chua, mỗi người một
suất, lại xào hai đĩa rau, vừa bày ra thì Uông Tường về. Mẹ Thẩm thấy Uông Tường
không hề để lộ một chút nào về thần sắc không vui, ngược lại còn gắp đồ ăn liên
tục cho anh.

Uông Tường cũng trở về bộ dạng tươi cười, chỉ có Thẩm Hân
Hân là xị mặt. Ăn xong, Uông Tường xem phim với mẹ Thẩm, Hân Hân gọi tôi vào
phòng ngủ thẩm vấn, “Cậu và Tổng Giám Tưởng sao rồi? Lẽ nào vì Sở Mộng Hàn mà
làm chuyện ngốc nghếch, nếu như vậy coi như mình không quen biết cậu, tuyệt
giao từ đây.”

“Mình và Mộng Hàn đã trở thành xa lạ rồi, dù chết cũng không
quay lại, sau này cậu đừng nhắc đến anh ta trước mặt mình như vậy.” Tôi khó chịu
đi ra nhưng bị Hân Hân kéo lại, ấn xuống, “Không phải vì Sở Mộng Hàn, vậy tại
sao? Trước kia không phải cậu đã đi du lịch với Tưởng Nhược Phàm sao? Cậu đừng
nói với mình những ngày nam nữ một mình bên nhau, giờ đẹp ngày đẹp àm lại chưa
làm gì nhé!”

Tôi đẩy Hân Hân ra, “Làm gì?”

“A? Tưởng Nhược Phàm đúng là Liễu Hạ Huệ[1] , mỹ nữ trước mặt
mà có thể ngồi yên?” Cô không tin nhìn tôi, mặt tôi đỏ lên, “Trong đầu cậu chứa
cái gì vậy? Giữa bọn mình chẳng có gì cả, những ngày đó anh ấy chỉ đơn thuần
tâm sự với mình mà thôi. Mình và anh ta không hợp, chẳng có liên quan đến ai cả.
Mẹ anh ấy không đồng ý bọn mình bên nhau, mình không muốn đi vào vết xe đổ, cậu
đừng nghĩ linh tinh nữa.”

[1] Liễu Hạ Huệ: Người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu,
nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Chuyện kể rằng, một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm
trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị
cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm
vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng
đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

“Ủa, không hợp? Mình thấy hai người rất hợp. Cậu đừng giả bộ,
tâm sự gì chứ. Năm đó cậu và Sở Mộng Hàn mới quen nhau chưa lâu đã sống chung…
Sở Mộng Hàn thì được, Tưởng Nhược Phàm sao lại không?”

Bên ngoài trời đã tối om, trong bầu trời có những vì sao
sáng, giống như khuôn mặt cười của trẻ thơ. Cuối cùng hai chúng tôi đều lên giường
nằm, tôi nói: “Hân Hân, đừng nói chuyện mình, cậu và Uông Tường dự định thế nào?
Thực ra mẹ cậu nói đúng, tình cảm đến giai đoạn nhất định sẽ thăng hoa. Cậu nói
cậu và Uông Tường bên nhau cũng mười mấy năm rồi, bố mẹ hai bên đã đồng ý. Mẹ
anh mỗi năm đều gửi cho cậu bao nhiêu đồ ăn ngon, còn tự tay may quần áo cho cậu,
có thể thấy bà rất thích cậu, các cậu thuận theo ý bố mẹ kết hôn đi!”

Tôi nghĩ đến bóng dáng Uông Tường đứng trong bóng tối, trong
lòng cảm thấy thật đáng thương.

“Bọn mình còn có chuyện gì ngoài chuyện tiền, ai không thích
lúc kết hôn đường đường chính chính, dù sao đó là việc đại sự cả đời. Vài năm
trước nhà anh cho 20 vạn, nhà mình cho 10 vạn mua nhà ở thành phố A, xem vài
nơi đều không thích hợp, sau đó giá nhà tăng muốn đợi xem sao, ai ngờ ngôi nhà
này đã sắp thuê 20 năm rồi, đoạn bình thường cũng gần một vạn tám 1m², 50m² gần
90 vạn. Nhưng tiền trả lần đầu vẫn là 30 vạn. Mình và Uông Tường đều tự do quen
rồi, sợ những ngày vì nhà mà phải tiết kiệm cơm áo, cố gắng duy trì hiện trạng,
dù sao bọn mình không rời xa nhau, như vậy cũng tốt, hà tất phải tự tìm phiền
não?”

“Nếu một ngày Uông Tường rời xa cậu, cậu làm thế nào?” Tôi đột
nhiên hỏi không suy nghĩ.

Cô bạn kinh ngạc, hừm mấy tiếng, “Không thể, trừ khi mình bỏ
anh ấy.”

“Mình đang nói chuyện nghiêm túc với cậu, cậu hãy trả lời
mình.” Tôi đẩy cánh tay bạn, gặng hỏi.

Cô bạn nhắm mắt suy nghĩ, sau đó mở mắt ra ho nhẹ hai tiếng,
“Chắc chắn sẽ không tự sát.”

Tự sát? Tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn. Cô bạn lại cắm răng
nói tiếp: “Mình không tự sát, nhưng không loại bỏ tình huống sẽ giết người.”

Buổi tối, tôi và mẹ Thẩm ngủ cùng nhau trong một phòng, đêm
qua cả đêm không ngủ, đầu chạm vào gối là thiếp đi, nhưng lại ngủ không nổi. Đầu
đau, không biết bao lâu sau, ý thức dần dần mơ hồ. Rõ ràng là mệt mỏi nhưng
trong lòng vẫn có ý niệm, không để mình ngủ, vì nếu ngủ ngày hôm nay lại qua
đi, lại gần ngày kết thúc thêm một ngày, thành tích vẫn là con số 0, chỉ một
chút thu nhập, mình phải làm sao? Không qua nổi thử thách, tôi có tiếp tục làm
không? Không làm việc này có thể làm gì? Lẽ nào thu nhập cao chỉ là mộng tưởng
của tôi? Tôi chỉ có thể lao lực ở thành phố phồn hoa này?

Không biết có phải là tỉnh trong mơ hay không, tôi mở to mắt,
trước mắt là một khoảng tối, bên trái là hơi thở đều của mẹ Thẩm, tôi thở nhẹ,
người già ngủ giấc không sâu, tôi lật đi lật lại nhất định đánh thức bà. Đối diện
phòng khách là cửa kính sát đất, không có rèm cửa, đèn đường bên ngoài có thể
nhìn rõ cành liễu đung đưa trong gió. Tôi đi đến, qua cửa sổ ngắm cảnh sắc bên
ngoài, tỉnh táo hơn. Trong bầu trời ánh trăng tròn thê lương, giống như vệt
sáng trên giấy.

Dưới đèn đường là biển số xe quen thuộc rất nhanh thu hút
ánh mắt tôi, chỉ thoáng nhìn đã đau đớn, tim đập loạn nhịp.

Không phải xe của Sở Mộng Hàn sao? Nhìn đồng hồ treo tường,
kim chỉ đã chỉ 12 giờ 15 phút đêm. Có ánh lửa lóe sáng trong cửa xe, đó là ánh
sáng từ điếu thuốc. Trong phòng khách không bật đèn, chắc chắn anh không nhìn
thấy tôi. Tôi quỳ xuống, như khúc gỗ, hai cánh tay ôm đầu gối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui