Nếu Như Anh Yêu Em

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu trên nền nhà. Cả thân
thể tôi như bay trên mây, phiêu dạt không có lực, từng giây từng giây tối qua,
bao nhiêu hồi ức sống lại, lại liên tưởng đến tương lai chưa đến, ảm đạm, giống
như đang ngủ. Nửa ngủ nửa tỉnh, trước mắt tôi đều là hình bóng anh ở sân tập
trong vườn trường, cầm tay tôi, từng bước từng bước đi về trước.

“Đồng Đồng, mau lên, phòng tập sắp hết chỗ rồi.”

“Đồng Đồng, mau lên, cơm trong nhà ăn sắp bán hết rồi.”

Đã từng nắm chặt tay nhau như vậy tưởng sẽ đi cùng đến già
nhưng mới thoáng cái, đã bỏ lỡ đời này kiếp này.

Tôi và người đàn ông dưới lầu kia bỏ lỡ ba năm sống bên
nhau, chẳng còn cơ hội để trải qua chua ngọt đắng cay trong cuộc sống. Gặp lại
nhau lần nữa, anh đã không còn là anh trước kia, tôi cũng không muốn là tôi của
năm đó.

Khi tôi trở về trạng thái tỉnh táo, đã là sáng sớm, giữa trời
đất hỗn độn, vầng dương hé mở. Dưới hàng liễu của khu đô thị, xe anh đã không
còn ở đó, tất cả đều như giấc mộng.

Nhưng hai ngày tiếp theo tôi ý thức được đó không phải là mộng,
mỗi đêm tôi đều lén đến bên cửa sổ, dưới hàng cây của khu đô thị có thể nhìn thấy
chiếc xe đó, anh không gọi điện cho tôi nữa, mỗi tối tôi thấy anh từ trong xe
bước ra, nhìn theo ánh đèn trong cửa sổ khu đô thị vụt tắt. Anh mỗi ngày đều ở
đó, muốn ở đó làm gì?

Sáng ngày thứ ba, khi Thẩm Hân Hân đưa tôi rời khỏi nhà cô,
này “Cậu có phải không chịu nổi mẹ mình cứ suốt ngày làu bàu không? Mình sẽ cố
gắng khuyên bà, để bà mau về nhà, bà cứ chiến tranh với mình, sớm muộn mình sẽ
phát điên.”

“Đừng nói bừa, mình không thể bên cậu cả đời, sớm muộn cũng
phải chuyển ra, không liên quan đến dì, dì cũng vì muốn tốt cho cậu. Cậu quanh
năm không ở nhà, nhân cơ hội này thể hiện hiếu kính với dì, nếu cứ muốn đuổi bà
đi thì đúng là bất hiếu.” Tôi vừa nói vừa đưa tay vẫy taxi. Thẩm Hân Hân không
thông thuộc tàu điện ngầm ở đây, tôi phải bắt taxi ra trạm tàu điện. Tôi tìm được
căn nhà ở ngoại ô, tuy xa nhưng tiền thuê rẻ.

“Nơi đó quá tồi tàn, lại xa thành phố, lại là nhà mái bằng,
thật chẳng an toàn.” Thẩm Hân Hân không yên tâm trách tôi.

“Sao không an toàn? Tuy là ngoại ô nhưng tiện tàu điện, đến
công ty bọn mình rất tiện. Chủ nhà là đôi vợ chồng đã lớn tuổi, ở bên cạnh
mình. Cậu yên tâm đi, có việc gì mình sẽ gọi cho cậu.”

Chuyển nhà xong, khi về công ty đã là trưa. Liên tục vài
ngày không nghỉ ngơi, tôi không những rất mệt mà toàn bộ cơ thể như bị chìm vào
trạng thái phấn khích.

Tôi tìm lại hồ sơ khách hàng trong máy tính, cầm điện thoại
lên liên hệ từng người. Những khách hàng này đều rất tán thành phương án mà tôi
thiết kế, nhưng không có thời gian nên đẩy lùi sang tháng sau, trong đó còn có
một vài doanh nghiệp tôi mới liên hệ.

Giọng của một phụ nữ cứng tuổi khó chịu trong điện thoại:
“Phương án đó của cô không thực tế, tôi không muốn xem. Thế nên “phương án truyền
dẫn tín hiệu” của các cô, căn bản tôi không thể lựa chọn.”

Đồng nghiệp bên cạnh đều nhìn tôi chế giễu, giọng người phụ
nữ đó đủ lớn, người bên cạnh cũng nghe rõ.

Chính là người phụ trách phòng kế hoạch Trung tâm Thương mại
Thanh Hoa, khách hàng này nổi tiếng là khó tính, khó thành công. Tất cả nhân
viên kinh doanh của công ty Vĩnh Chính dường như đều đã từ bỏ liên hệ với công
ty này.

Lúc đó họ nó với tôi, đã có hướng từ ba năm trước nhưng về
sau không có tí tiến triển.

Tất cả mọi người đều cảm thấy doanh nghiệp này chỉ là đùa giỡn,
dần dần đều từ bỏ, tôi mới đến, theo phân chia khu vực nên phân cho tôi.

Dường như tôi đã tuyệt vọng, chỉ cố gắng trong điện thoại,
tôi vẫn nhiệt tình nói: “Bà Phàn tuy là như vậy nhưng để tôi đến công ty bà, giải
thích kỹ cho bà được không?”

Phàn Lệ Hoa hờ hững trong điện thoại, hồi lâu mới từ từ nói:
“Cô đến đi, tôi cũng muốn tìm hiểu rõ hơn, nhưng không biết có thời gian gặp cô
không.”

Chết mất, ý gì vậy? Nhưng tôi chỉ có thể khách khí nói:
“Vâng, tôi cứ qua đó, nếu bà bận tôi sẽ đợi.”

Đồng nghiệp bênh cạnh đợi tôi đặt điện thoại xuống liền cười
nói: “Đồng Đồng, nghe nói bà ta đang ở thời kỳ mãn kinh, cô nên cẩn thận.”

Tôi cười ha ha, “Không sao, nhu cầu của khách hàng là cơ hội
của chúng ta.”

Không để ý đến sự chế giễu hay khuyên răn của họ, gọi điện,
xe dành cho phòng kinh doanh vẫn còn một chiếc đang đợi lệnh, ông trời đúng là
không phụ lòng tôi. Doanh nghiệp đó không ở trong thành phố mà là ở khu công
nghiệp phía Tây, lần đầu tiên đi không có xe, lần đó tôi xuất phát từ sáng đến
4 giờ chiều mới quay về.

Đến khu vực làm việc của bên Thanh Hoa, quả nhiên bà ta
không ở đó, tôi ngồi ở sofa sau cô lễ tân, tôi xem lại “Phương án hệ thống truyền
tín hiệu thương mại Thanh Hoa”, tìm ra điểm sẽ khiến bà ta hứng thú, chỉ cần
tìm ra chắc chắn sẽ nằm trong tầm tay.

Ai ngờ phải đợi hai tiếng đồng hồ.

Lái xe Triệu gọi điện cho tôi: “Cô Tiêu, Vệ Bình phải đi khu
khai thác Viễn Dương lấy séc, cô làm xong chưa?”

Tôi thở dài, cuối tháng rồi, công ty đều đặt việc thu tiền
lên hàng đầu, tôi chưa làm được gì, không thể chiếm dụng xe.

Lái xe Triệu về trước. Tôi quyết định đợi tiếp, về cũng vô
ích, ở đây còn có một hy vọng, cuộc sống những năm gần đây, tôi luôn tìm kiếm một
hy vọng cho mình, đã thành thói quen.

Sau 3 tiếng 11 phút chờ đợi, lễ tân đến bên tôi nói: “Cô
Tiêu, Trưởng phòng Phàn mời cô vào!”

Tôi như trút bỏ được gánh nặng, ý chí đã nhụt giờ lại lấy lại,
hít thật sâu, đi theo cô ta, hùng dũng tiến vào khu làm việc.

“Cô Tiêu, mời cô vào!”

“Cảm ơn.” Sau khi vào tôi ngơ ngác, người phụ nữ đẹp rất có
khí chất đang cầm túi da trên bàn, trong tay còn cầm một tập tài liệu, rõ ràng
là trong tư thế chuẩn bị ra ngoài.

“Trưởng phòng Phàn, bà muốn ra ngoài.” Trước đó tôi đã gặp
bà ta hai lần, chắc chắn bà biết tôi.

Ánh mắt bà ta vẫn tập trung vào tài liệu trên tay, nói hờ hững.
“Tôi chỉ cho cô mười phút, giờ tôi phải đi sân bay.”

Có nhầm lẫn không vậy, dự án này trị giá hơn một trăm vạn tệ,
chỉ bản kế hoạch đã có tới một quyển, bản nháp trong tay tôi cũng tới mười mấy
trang, 10 phút có thể trao đổi cái gì?

Bà ta đúng là không biết điều, tôi đợi bà ta hơn ba tiếng,
bà ta lại đuổi tôi như vậy.

Nhưng khi tôi vẫn chưa giận dữ, bà lại khó chịu, đẩy gọng
kính trên mũi, cau mày “Đã qua 3 phút!”

Sao giờ?

Tôi nhanh nhẹn, “Trưởng phòng, bà không phải muốn đi sân bay
sao? Hay là tôi giải thích những chỗ bà chưa hiểu trong phương án cho bà trên
đường đi.” Từ khu công nghiệp này đến sân bay cũng phải mất một tiếng rưỡi, cộng
với bên ngoài trời mưa, thời gian càng không thể chắc chắn, nếu bà ta đồng ý,
tôi có hai tiếng đồng hồ, tiếp theo mấu chốt chính là làm thế nào để tìm ra điểm
hứng thú trong phương án để thu hút bà.

Ngồi trong chiếc xe Audi, tách hẳn với mưa gió bên ngoài. Cả
tháng nay tăng ca thức đêm, đều tập trung vào thời khắc này, những thuật ngữ
chuyên ngành khó hiểu đều đã thuộc làu. Phương án tuy không hoàn toàn do tôi
làm ra, đều là được kỹ sư phòng kỹ thuật sơ thảo trước, sau đó tôi dùng phương
thức có lợi cho kinh doanh sửa đổi, nhưng mỗi bước, mỗi lưu trình, tôi đều hiểu
rõ. Từ tư tưởng thiết kế hệ thống đến mô thức thắng lợi cuối cùng và công bố
đài báo đến chỉ dẫn giao thông, tôi dùng ngôn ngữ đơn giản, dễ hiểu miêu tả lại
cho bà khu thương mại trong kế hoạch của chúng tôi đứng sừng sững trước phố Trường
Môn phồn hoa, đón du khách trong ngoài nước.

Mới đầu bà cũng chê bai đủ điều, sau đó không nói lời nào,
tiếp đến là thảo luận kịch liệt với tôi, trong lúc nói chuyện còn nhận ít nhất
năm, sáu cuộc điện thoại. Tôi mới hiểu bà ta không phải làm khó chúng tôi mà thực
sự rất bận.

Đã đến sân bay, bà vẫn tranh cãi với tôi vài chi tiết. Tôi
chẳng còn cách nào khác lại theo vào phòng đợi, trên ghế đợi, tiếp tục giải
thích cho bà, cho đến giờ soát vé, bà chưa nói hết đã phải rời đi.

Tôi nhìn theo bóng hình bà bước vào cửa kiểm soát vé, lúc
này mới nhớ ra một việc rất quan trọng, chạy nhanh như bay.

“Trưởng phòng Phàn, khi nào bà về?” Nói chuyện hào hứng, sao
lại quên đi vấn đề mấu chốt nhất?

Bà ta lại quay về vẻ nghiêm túc ban đầu: “Tôi đã cơ bản hiểu
rồi, cô vẫn còn việc gì sao?”

Tôi nhất thời cứng họng, có nhầm lẫn gì không, nghĩ tôi tư vấn
miễn phí sao? Tôi biết bà hiểu rồi, vấn đề là lúc nào ký hợp đồng trả tiền? Khi
tôi tỉnh táo lại, bà ta đã không nhìn tôi, đi qua cửa kiểm soát.

Giày vò

Mưa ngoài trời cứ rơi mãi, nhìn thời gian trên chiếc điện
thoại di động đã sắp đến giờ tan ca. Tôi đợi một lúc nhưng mưa càng to hơn, dường
như không có dấu hiệu tạnh mưa. Đưa chiếc túi lên đỉnh đầu che mưa, tôi phi
nhanh đến bãi đỗ xe ở bên phải của sân bay.

Trời đã vào thu, càng mưa càng lạnh, nước mưa thấm trên cơ
thể lạnh băng. Khi đến bãi đỗ xe, quần áo trên người đã ướt một nửa, hắt hơi
liên tục, chân tay run rẩy vì lạnh.

Đợi khi tôi đến nơi ở mới thuê, toàn thân đã ướt đẫm. Trong
phòng đều là những lớp bụi dày, đồ đạc vẫn chưa thu dọn, nằm rải rác trên nền
nhà.

Nhưng tôi đã không còn một chút sức lực nào nữa. Cố gắng đi
thay chiếc áo ngủ, dọn dẹp qua giường, khi đầu kê lên gối thì chẳng thể đứng dậy
nổi.

Toàn thân lúc lạnh lúc nóng, cứ như vậy thiếp đi từ lúc nào
không biết, lần nữa cố gắng mở mắt cũng không biết là mấy giờ, trước mặt chỉ là
một khoảng tối như mực, chỉ nghe thấy tiếng mưa rả rích, mưa vẫn chưa tạnh.

Qua lớp rèm, tôi dường như bị cách ly trong một thế giới
khác, không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Mở to cổ họng, khô rát không cất lên
lời. Mệt mỏi bao trùm, giữa trời đất dường như chỉ còn lại mình tôi, xung quanh
đều là khoảng tối đen.

Tôi vốn đã không còn sợ hãi đêm mưa và bóng đen. Nhưng giờ
trong một môi trường xa lạ, mang tâm trạng thất bại, đau đớn trên cơ thể khiến
toàn thân tôi run lên. Dùng chăn trùm lên mặt, nín thở trong bóng tối, dường
như rất nhiều yêu ma đang bủa vây lấy tôi.

Một hồi chuông điện thoại vang lên, nhắc nhở tôi về sự tồn tại
của thế giới này, chỉ trong vài giây ngắn ngủi kết nối tôi và thế giới lại với
nhau. Dường như dùng toàn bộ sức lực tôi mới có thể leo xuống giường, cầm điện
thoại, nghe máy mà không chú ý đến số máy trên màn hình.

“Alô…”

Khi giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu bên kia, tôi dường
như đã không thể kìm nén được sự kích động, tim đập mạnh, chỉ nghe anh nói: “Đồng
Đồng, em đang ngủ sao?”

Quả nhiên là anh, là Sở Mộng Hàn.

“Đồng Đồng, em đang khóc?”

Tôi dường như cắn nát môi, cũng không thể để phát ra tiếng.

“Đồng Đồng, nếu em không thể ngủ, anh nói chuyện với em
nhé!” Hôm nay anh rất lạ, nhưng tôi không còn tâm trạng để phân tích, chỉ không
muốn ngắt điện thoại, chỉ là muốn có ai đó nói với tôi hay là muốn được nghe giọng
anh, chính tôi cũng không rõ.

“Hôm nay, anh đột nhiên nhìn thấy trong chiếc hòm mà em thu
dọn giúp anh có một hộp kẹo Thụy Sĩ đã quá hạn, đã ba năm rồi chắc chắn đã quá
hạn lâu rồi, nhưng không hề có kiến hay chuột, anh thấy thật thần kỳ nên cho
vào miệng nếm thử một chiếc, phát hiện vẫn rất ngọt.”

“Giờ em có muốn thử một viên không?” Trước kia anh không hay
nói chuyện cười, giờ nói như vậy cũng chẳng có chút nực cười…

Không đúng, anh nói gì? Bây giờ? Tôi lắc lắc đầu, nghẹn ngào
“Không cần, tôi không ăn thứ đã quá hạn.” Chủ đề vô vị, tôi lại trả lời, nhưng
tôi thực sự không muốn đặt điện thoại xuống.

Mưa càng ngày càng to, trong sân không biết là thứ gì đổ
phát ra âm thanh rất lớn, tôi hoài nghi không biết ngôi nhà nhỏ này có thể chống
đỡ với bão gió mạnh dần lên mỗi lúc hay không.

“Đồng Đồng, lúc mưa đừng đi chân trần trên đất, mau lên giường
đi.”

“Ừm!” Tôi đáp lại, sau đó ý thức được điều gì, giọng run run
“Anh ở đâu?”

Đầu kia im lặng, sau giây lát, tôi nghe thấy tiếng cười khe
khẽ, “Ngẩng đầu lên…”

Tôi đưa ánh mắt hướng về cửa sổ – nơi duy nhất nhìn thấy bên
ngoài, một thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt tôi. Chết lặng vài giây, tôi
như mộng du tiến về phía trước, kéo mạnh cửa sổ. Sở Mộng Hàn cầm một chiếc ô,
chiếc ô nhỏ không chắn nổi những giọt mưa, quần áo anh đã ướt đẫm. Anh đứng đó,
mặt cười, đứng yên nhìn tôi.

Tôi đang định đóng cửa, anh lại nhanh hơn tôi bước vào, sau
đó đóng cửa lại, ôm tôi vào lòng.

“Anh đi ra…”

“Anh không đi.”

“Anh mau đi đi…” Nhưng sau đó âm thanh của tôi dường như đều
bị giam hãm vào cổ họng anh.

Anh dùng lực hôn tôi, vừa đẩy vừa ôm đưa tôi vào nhà, đóng cửa.
Trong mơ màng, tất cả trở nên hỗn độn, chỉ ý thức được anh ôm tôi lên giường,
môi anh đặt lên môi tôi, hôn thật mạnh, cướp đi toàn bộ hơi thở của tôi.

Tôi vùng vẫy chặn tay trước ngực anh, ngăn anh tiến sát hơn,
nhưng hai tay bị anh dùng một tay nắm chặt, cố định sau người, tay kia của anh
ôm chặt eo tôi.

Trong phút chốc thân thể mệt mỏi của tôi mất đi tất cả sức lực:

“Sở Mộng Hàn…” Vừa mở miệng, đầu lưỡi của anh đã đưa sâu
hơn, cuộn lấy tôi, dường như chỉ có như vậy mới an ủi được hai linh hồn bất an
trong đêm.

Mưa càng lớn, tiếng lốp bốp trên cửa sổ, nhưng không thể
ngăn nổi hơi thở rạo rực của hai người. Tay tôi mất kiểm soát vòng qua eo anh,
dúi mặt vào lòng anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui