Nếu Như Anh Yêu Em

Khi Thái Bỉnh Khôn đến ngoài thị trấn sắc trời vẫn còn chưa tối, anh ta vứt xe ở đó, xách túi và hòm thuốc rồi cõng Thường Tương Tư đi vào thị trấn, đến hiệu thuốc mua ít thuốc rồi tìm nhà nghỉ đặt phòng, sau khi chọn được căn phòng có tầm nhìn tốt lại đối diện với con đường đến Thái Gia Câu thì bắt đầu làm thủ tục.

Thái Bỉnh Khôn đặt Thường Tương Tư xuống giường, tìm khăn lông lau mồ hôi cho cô, thay thuốc, đút nước, cởi áo khoác ra để cô nằm thoải mái, rồi lại lấy kim tiêm dự phòng trong hòm thuốc bơm đầy nước thuốc. Sau khi hoàn thành tất cả, anh ta ngồi xuống ghế đối diện với giường, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt và đôi môi tái nhợt của cô. Cuối cùng không nhịn được, anh ta đứng lên, cúi người khẽ liếm môi cô, thoang thoảng vị đắng của thuốc, nhưng sau cái đắng lại là hương vị thơm ngọt hơn cả mật ong. Anh ta không nỡ buông ra, phiền muộn mỉm cười, chỉ có những lúc thế này cô mới có thể yên tĩnh, không hề phản kháng để anh ta hôn. Anh ta không cam lòng đứng dậy đến bên cửa sổ, vén màn nhìn ra bên ngoài.

Trên đường người đi lại thưa thớt, người và xe từ nơi khác đến rất dễ nhận ra, anh ta chỉ liếc một cái đã trông thấy anh Phi và người đằng sau, nhiều năm trôi qua, anh Phi vẫn mang bộ dáng không sợ trời chẳng sợ đất, dạo khắp con phố này như dạo trên sân nhà mình.

Thái Bỉnh Khôn lấy điện thoại ra xem, điểm sáng định vị còn đang chậm rãi dịch chuyển trên cao tốc, anh ta gọi cho anh Năm, có tiếng nhạc chờ nhưng không có ai nghe. Lâu sau, một số máy lạ gọi tới, giọng anh Năm vang lên dồn dập lại mỏi mệt: “Tiểu Thái——”

“Anh Năm, bên anh thế nào rồi?”

Tiếng hoảng loạn của anh Năm truyền đến: “Tiểu Thái à, anh thật sự bị theo dõi, cả đường dù đi bất cứ đâu đều có người theo anh.”

“Bây giờ anh vẫn chưa tới ư?” Thái Bỉnh Khôn hỏi: “Anh đang truy bắt anh? Bạch Văn Nguyên hay là người của anh ta.”

Anh Năm cười gượng: “Anh định lấy ít tài sản, thu xếp cho chị dâu và cháu em nên trở về Bình Thành một chuyến, đã cắt đuôi được bọn chúng trên cao tốc. May mà anh đổi xe khi lên cao tốc nên lọt qua, vốn dĩ còn định bắt ả đàn bà họ Cao để tên họ Bạch không dám làm gì, kết quả ——”

Thái Bỉnh Khôn bóp trán: “Hiện tại anh đến đâu rồi?”

Anh Năm đọc ra một địa chỉ rồi nói: “Vừa rồi bên thôn gọi cho anh, em liên hệ với bọn họ hả?”

“Vâng.” Thái Bỉnh Khôn đáp: “Em hẹn bọn họ 12 giờ tối mở họp.”

“Bên em có cảnh sát không?”

“Tạm thời em chưa phát hiện ra.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Anh bảo với bọn họ một câu đi, coi như nể mặt anh mà gặp em.”

“Được, anh sẽ nói với bọn họ.”

“Anh đừng vội trốn, nếu không đến mức bất đắc dĩ thì trốn cũng dở. Đại ca không thể giúp hết mọi người ——”

“Anh biết anh biết.”

Thái Bỉnh Khôn cất điện thoại, nhìn túi thể thao bên chân, mở ra, một túi linh kiện súng ống, anh ta duỗi tay nhặt, lát sau đã lắp ráp xong một khẩu. Vì tránh để xảy ra trường hợp khách nhảy lầu nên cửa kính trong nhà nghỉ được lắp cố định, chỉ để một khe hở thông khí, anh ta đặt họng súng vào khe hở đó, chậm rãi nhắm chuẩn. Khuôn mặt tươi cười của anh Phi lọt vào trong tầm ngắm, anh ấy hút thuốc nói gì đó với người bên cạnh, đôi mắt liếc nhìn khắp nơi.

Sắc trời tối dần, ánh đèn bên đường sáng lên, có một chiếc xe ở nơi khác từ đầu đường tiến vào.

Thái Bỉnh Khôn giật mình, đương khi xe tắt đèn, anh ta trông thấy khuôn mặt mà mình không muốn nhìn nhất. Anh ta tức tối nhắm vào Bạch Văn Nguyên đang ngồi trên ghế lái, thẳng với huyệt Thái Dương của anh, anh ta nghĩ, chỉ cần bóp cò thì tất cả đều sẽ kết thúc. Thái Bỉnh Khôn nhìn rất lâu, thời gian trôi qua từng phút, cơ thể không kiềm chế được hưng phấn mà run nhè nhẹ ——

“Thái Bỉnh Khôn, cậu đang làm gì vậy?” Thường Tương Tư dựa vào đầu giường, tóc rối tung, hai mắt sáng rực.

Thái Bỉnh Khôn ngẩng đầu, nhìn Thường Tương Tư rồi nói: “Tôi thử độ chuẩn xác của tiêu cự.”

Anh ta lại cúi đầu, trong tầm mắt không còn bóng dáng của Bạch Văn Nguyên và Thái Phi, thoáng tiếc nuối đặt súng sang một bên, tháo băng đạn ra: “Em muốn ăn bánh mì với sữa hay là ăn mỳ tôm?”

Thường Tương Tư nhìn quanh phòng, Thái Bỉnh Khôn nói tiếp: “Tương Tư, tôi đã bảo rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn thì tôi sẽ cho em thứ em muốn.”

“Khi nào? Đặt ở đâu?”

Thái Bỉnh Khôn liếc nhìn cô, cầm cốc nước để nguội đưa cho cô: “Nếu em không muốn ăn gì thì uống nước đi!”

Thường Tương Tư đề cao cảnh giác, hất bay cốc nước, nước bắn tung tóe khắp giường.

“Em đừng thế.” Thái Bỉnh Khôn giơ tay xen đồng hồ: “Tôi và Bạch Văn Nguyên đã giao hẹn nếu trước 9 rưỡi sáng mai anh ta có thể tìm được tới đây thì tôi không những thả em mà còn đưa tro cốt của thím cho em nữa.”

“Đê tiện!” Thường Tương Tư mắng: “Thái Bỉnh Khôn, tôi chưa từng nghĩ tới cậu là người đê tiện ác độc như vậy, cậu ——”

Thái Bỉnh Khôn đan tay vào nhau, cúi đầu, lâu sau mới đáp: “Tôi luôn muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng em, có thể cùng em trải qua một quãng thời gian yên bình, song ông trời không hề giúp tôi!”

Thường Tương Tư xốc chăn lên, vì thuốc chưa hết hiệu lực nên tay chân vẫn bủn rủn, Thái Bỉnh Khôn đứng dậy, đè cô xuống giường, hai tay giữ chặt cổ tay cô, đầu mũi chạm đầu mũi. Thường Tương Tư giãy giụa kịch liệt, anh ta kẹp chặt cơ thể cô: “Em tốt nhất đừng tránh ——”

“Khốn nạn!”

Thái Bỉnh Khôn nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, cúi đầu hôn hôn, chẳng thèm nhìn nét mặt kháng cự của cô mà nói: “Sau khi thi đỗ đại học B tôi đã định đi tìm em, nhưng em và thầy Chung lại rời khỏi thành phố B. Lúc ấy anh trai giám sát tôi rất chặt, nếu để anh ấy biết em đang ở đâu thì em toi đời rồi.”

Thường Tương Tư trợn tròn mắt nhìn Thái Bỉnh Khôn, anh ta khẽ liếm đầu mũi cô: “Tôi không thể để em xảy ra chuyện nên đành kìm nén khát vọng được gặp em, rồi lại vô cùng muốn gặp em, tôi biết làm gì đây? Khi đó tôi như phát điên mà tìm kiếm toàn bộ tư liệu về em, học lớp em từng học, đi xem rốt cuộc Bạch Văn Nguyên là người thế nào, trong lòng tôi miêu tả dáng vẻ em, dáng vẻ khi em nói chuyện với tôi ra sao. Tôi cũng từng thử lên mạng tìm em, muốn trở thành bạn tốt trò chuyện với em mỗi ngày, tiếc thay em lại không kết bạn trên mạng ——”

“Đây là đâu?” Thường Tương Tư gằn giọng hỏi.

Thái Bỉnh Khôn không trả lời vấn đề của cô, kể tiếp: “Hai đứa bé kia rất đáng yêu, tụi nhỏ rất thích tôi nên anh trai cũng giám sát bọn chúng rất chặt. Bọn chúng có bệnh, không thể xa nhà, mỗi ngày đều phải uống thuốc, anh trai bảo rằng tụi nhỏ có bác sĩ tốt nhất, có thể phẫu thuật thành công. Ha ha, phẫu thuật thất bại, anh ấy cho rằng tôi không biết, còn định tiếp tục lừa tôi. Tuy nhiên có thể do chột dạ, cũng có thể vì bị tôi dọa mà anh ấy không còn cường thế như trước kia. Tôi có thể gặp em, thầy Chung cũng thuận lợi chú ý tới tôi ——”

“Thái Bỉnh Khôn, chúng ta rốt cuộc đang ở đâu?” Thường Tương Tư thả lỏng cơ thể, dời sự chú ý của anh ta đi.

“Đến tận lúc này mới thôi, tôi cho rằng cuối cùng ông trời cũng nhìn thấy cố gắng của tôi.” Thái Bỉnh Khôn cúi đầu hôn lên môi Thường Tương Tư, cô mím chặt môi, buồn nôn quay đầu đi, anh ta hôn một cái, buông ra: “Tôi không những có thể cùng em làm việc, nói chuyện mà còn có cơ hội cùng đến huyện Bắc Bộ.” Thái Bỉnh Khôn khẽ bật cười: “Em còn tốt đẹp hơn tôi nghĩ, tôi chẳng thể buông được em, tôi cảm thấy ông trời đã bồi thường em cho tôi.”

Thường Tương Tư thật sự không thể chịu đựng được nữa, nâng hai chân lên thúc mạnh đầu gối vào bụng anh ta, anh ta bị đau, nét mặt thoáng tức giận, cầm hai tay cô bắt chéo sau lưng, bàn tay còn lại định cởi quần áo cô ra. Cả người Thường Tương Tư không thể nhúc nhích, cô đành há miệng cắn vào gáy anh ta, mãi cho đến khi trong khoang miệng tràn ngập mùi máu.

Thái Bỉnh Khôn đẩy Thường Tương Tư xuống, ngồi khóa chặt trên người cô, giơ một tay lên sờ vết thương, cả tay đỏ tươi, anh ta bâng quơ nói: “Chảy máu ư?”

“Buông tôi ra!” Tay Thường Tương Tư được thả lỏng vội quẹt mạnh vết đỏ trên khoé miệng.

“Em không định lấy tro cốt của thím à?” Thái Bỉnh Khôn nhướng mày: “Thế thì thôi, hiện tại tôi sẽ ——”

Dĩ nhiên là Thường Tương Tư muốn, song cô không thể kìm nén được cơn phẫn nộ đang dâng lên như núi lửa, chỉ trực trào ra.

“Không nói gì có nghĩa là muốn đúng không?” Thái Bỉnh Khôn cúi đầu, đối mặt với cô: “Tương Tư, em hôn tôi đi!”

Thường Tương Tư nghiêng đầu, nhắm mắt lại, không muốn nói dù chỉ một câu, trong đầu không ngừng suy nghĩ, sao cô lại chẳng phát hiện ra người tiếp cận cô trông rất quen, đó chính là thành viên trong gia đình mà cô đã thù hận nhiều năm qua.

Thái Bỉnh Khôn duỗi tay vuốt ve mặt cô, anh ta thích mái tóc vừa dài vừa đen này, anh ta thích vầng trán cao này, anh ta thích đôi lông mày thanh mảnh này, lại càng thích đôi mắt đen nhánh. Trong mắt anh ta, Thường Tương Tư chẳng có chỗ nào là không đẹp cả, dù khắp người cô vấy máu thì vẫn là thiên thần, trên người tràn ngập sự ấm áp và hương thơm, chỉ cần nhìn cô là có thể khôi phục sự can đảm.

“Tôi muốn đi làm một việc.” Thái Bỉnh Khôn vươn tay cầm kim tiêm đã chuẩn bị trước, nhẹ nhàng bóp một cái, nước thuốc chảy ra khỏi mũi kim, anh ta duỗi tay giữ chặt đầu cô để tránh giãy giụa, sau đó cắm thẳng kim tiêm vào gáy cô, Thường Tương Tư kêu lên một tiếng, anh ta chậm rãi nói: “Nếu việc này thành công thì Bạch Văn Nguyên sẽ không tới làm phiền em nữa, sáng sớm mai tôi sẽ đón em về nhà; nếu thất bại, khi em tỉnh lại có thể tự về nhà.”

Hai chân của Thường Tương Tư đạp loạn xạ trên giường, dùng sức xoay người phản kháng, hai tay ôm chặt vết thương trên cổ anh ta.

Thái Bỉnh Khôn nhanh chóng bơm nước thuốc vào, vội vàng dặn: “Túi xách của em tôi để trên tủ đầu giường, trong ví em có đầy đủ giấy chứng nhận và tiền. Tương Tư, em phải nhớ, nhất định đợi đến khi có tiếng xe cảnh sát và cảnh sát ở bên ngoài mới được xuống tầng ——”

Thường Tương Tư kêu lên mấy tiếng, tớ máu phủ kín hai mắt, trên mặt dính máu của Thái Bỉnh Khôn, không cam lòng chìm vào giấc ngủ.

Thái Bỉnh Khôn thở phào nhẹ nhõm, rút kim tiêm ra, quay người xuống giường rồi ném kim tiêm vào trong thùng rác, đứng bên mép giường nhìn Thường Tương Tư một lát. Sau đó, anh ta xoay người đi lấy súng và băng đạn trên bàn trà, nhét vào túi, phía sau chợt có luồng gió xẹt qua, một thứ gì đó rất nặng đập vào gáy anh ta. Cả người Thái Bỉnh Khôn lảo đảo, nghiêng người tránh đi, trông thấy Thường Tương Tư đang quỳ gối trên giường, hai tay cầm đồ trang trí bằng thủy tinh.

Đầu hơi choáng, Thái Bỉnh Khôn lắc lắc đầu, nỗ lực giữ tỉnh táo, bỗng thấy Thường Tương Tư lao đến, anh ta tiến lên giữ chặt cổ tay cô, hất cô ngã xuống giường. Thường Tương Tư cố gắng giãy giụa lần cuối, cuối cùng đành chịu thua tác dụng của thuốc.

Thái Bỉnh Khôn bật cười, nhìn Thường Tương Tư: “Em tràn đầy sức sống thế này là vì Bạch Văn Nguyên ư?”

Khóe mắt anh ta ửng đỏ, quay người đi ra tủ quần áo tìm khăn lông, cắt nhỏ rồi bện thành một sợi dây, trói chặt Thường Tương Tư. Sau đó rút hết đường dây điện thoại và wifi ra, giấu chỗ thuốc đã chuẩn bị vào trong túi áo, vào phòng vệ sinh cẩn thận rửa sạch rồi băng bó toàn bộ vết thương trên cơ thể, uống thêm mấy viên thuốc giảm đau và hạ sốt, anh ta xách túi ra cửa. Mở khóa, anh ta đứng ngoài cửa, quay đầu lại nhìn Thường Tương Tư đang ngủ say, tâm trạng vô cùng mong chờ, anh ta nói ra một câu.

“Tương Tư, hẹn gặp lại ——”

Hết chương 59


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui