Nếu Như Anh Yêu Em

Thường Tương Tư vội lấy kim truyền máu trong tay Thái Phi, xử lý lại lần nữa rồi cắm vào mạch máu của Bạch Văn Nguyên, sợ anh lại giãy giụa lung tung nên cô đành phải tìm mảnh vải trói chặt anh.

Võ cảnh khống chế Ngô Kiến Thiết, đá mạnh mấy cú rồi còng hai tay tên đó từ đằng trước thành bắt chéo sau lưng, còng như vậy thì bất kể tên đó có muốn giở trò cũng không được, quát to: “Mày còn có tinh thần chạy trốn thế này xem ra là không nguy hiểm đến tính mạng đúng không? Cần bác sĩ làm gì nữa?” Dứt lời võ cảnh lại đẩy tên đó ra ngoài, trực tiếp khoá lại trên xe buýt.

Thái Phi tiếc nuối nhìn chỗ máu bị lãng phí của mình, đứng lên tới xem Bạch Văn Nguyên nằm trên giường: “Bạch Văn Nguyên, chú đúng là biết tự hành hạ bản thân!”

Bạch Văn Nguyên mơ mơ màng màng: “Tương Tư đâu?”

Thường Tương Tư đứng bên cạnh anh, chỉnh lại cái chai truyền dịch rồi bảo: “Bạch Văn Nguyên, anh sợ mình sống lâu quá đúng không?”

Dù bị mắng nhưng Bạch Văn Nguyên lại thấy rất sảng khoái, hoàn toàn yên tâm nằm trên giường bệnh.

Thái Phi hiến máu xong, Thường Tương Tư dặn dò trợ lý giám sát chặt chẽ tình hình của Bạch Văn Nguyên, một khi xuất hiện bất thường phải liên hệ cho cô ngay. Sau đó, cô xách túi cùng Thái Phi ra ngoài ăn sáng. Hai người im lặng ra ngoài, cả căn phố bị phong toả, xe cảnh sát và xe buýt của võ cảnh lần lượt đi tới, ngoài ra còn có xe cứu thương và nhân viên y tế từ huyện tới chi viện.

Tìm hỏi qua ba cửa hàng bán đồ ăn sáng đều không mở vì chủ cửa hàng mải hóng chuyện, cuối cùng tìm được một cửa hàng ở cuối phố còn mở, hai người đi vào gọi cháo trắng và trứng gà.

“Thái Bỉnh Khôn, cậu ta ——” Thường Tương Tư chần chừ, lâu sau mới nói: “Thật sự đã chết ư?”

“Cậu ta ở đâu? Em có thể đi xem không ạ?”

Thái Phi lắc đầu: “Không được, cậu ấy không muốn em nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, đây là tâm nguyện cuối cùng của cậu ấy.”

Thường Tương Tư bóc vỏ một quả trứng đưa cho Thái Phi, nhìn anh ấy ăn rồi lại đưa cho anh ấy một quả.

“Thế còn việc lo hậu sự cho cậu ta thì sao ạ?”

“Anh sẽ tìm nơi chôn cất cho cậu ấy, mọi người trong thôn nhất định rất hận cậu ấy, nếu chôn ở đây có thể bị đào tung mồ mả lên mất ——” Thái Phi ăn hết trứng rồi uống một hơi cạn bát cháo, lau miệng nói: “Em quay lại trạm y tế đi, anh tìm người xử lý những việc kế tiếp, nếu tìm được người hiến máu anh sẽ bảo bọn họ tới gặp em ngay.”

“Không được, anh vừa mới hiến máu không thể đi lại quá nhiều. Anh nên nghỉ ngơi ——” Thường Tương Tư duỗi tay đè Thái Phi lại: “Đã có nhiều người tới đây, anh có thể tìm một người đáng tin cậy đi làm giúp anh mà!”

Thái Phi nhìn Thường Tương Tư, nhắm mắt lại rồi nói: “Người khác không xử lý được. Tiểu Thái dặn rằng cậu ấy đã đặt tro cốt của thím ở nhà tổ dưới quê, nhờ anh đi tìm rồi giao cho em. Nhân lúc cảnh sát còn đang ở trong thôn anh phải gặp các già làng để trao đổi, nếu không mọi người đi hết rồi thì chắc chắn bọn họ sẽ trả thù cho hả giận ——”

“Để em đưa anh đi!” Thường Tương Tư đứng dậy: “Anh đã không ngủ cả đêm, tự lái xe rất nguy hiểm.”

Hai người đi bộ quay về trạm y tế, bên ngoài đã bị chiến sĩ võ cảnh dùng tấm chắn rào quanh để tách người dân ra một khoảng cách an toàn, bọn họ muốn vào cũng không được cho phép. Thái Phi định đi tìm lãnh đạo để trao đổi thì chợt thấy có mấy người mặc áo blouse trắng dùng cáng nâng một người ra. Anh ấy kiễng chân nhìn, khuôn mặt của Bạch Văn Nguyên nghiêng sang một bên.

“Tương Tư ——” Thái Phi giữ chặt Thường Tương Tư: “Em mau xem kìa, có bác sĩ đưa Bạch Văn Nguyên đi rồi!”

Thường Tương Tư lập tức đẩy đám đông ra rảo bước tới chỗ đậu xe cứu thương, quả thực trông thấy một cái xe cứu thương đang mở rộng cửa sau, ba nhân viên y tế đang cùng nhau đẩy cáng vào trong xe.

“Mọi người định đi đâu?” Thường Tương Tư thở hổn hển hỏi: “Mọi người thuộc bệnh viện nào?”

Bác sĩ quan sát Thường Tương Tư, thấy đầu tóc cô rối bù, vẻ mặt không mấy thân thiện thì tức giận: “Cô là ai? Liên quan gì đến cô?”

Thái Phi chen tới, vội đẩy Thường Tương Tư lên giải thích: “Đồng nghiệp, đều là đồng nghiệp cả!” Dứt lời anh ấy lại rút chứng chỉ hành nghề của mình ra: “Tôi là người của cục, đây là chứng chỉ hành nghề của tôi. Ban nãy trước khi mọi người tới thì chính bác sĩ Thường đã cấp cứu cho người đàn ông kia ——”

“Thế thì cô đi lên đi, chúng ta cùng tới bệnh viện huyện.”

Thường Tương Tư không muốn đi, Thái Phi khuyên nhủ: “Em yên tâm đi, anh sẽ tìm người đưa anh về Thái Gia Câu, đợi khi nào tìm được cô của em thì anh sẽ nhờ Bạch Văn Uyên mang qua. À, dạo này em phải chú ý an toàn, cái tên anh Hắc sau khi được đưa tới bệnh viện thì đã chạy trốn mất rồi. Bạch Văn Nguyên phải liên hệ với cảnh sát Bình Thành để lùng bắt gã, em phải cẩn thận, tốt nhất ——”

“Em biết rồi ạ!” Thường Tương Tư ngẫm nghĩ rồi rút chứng minh thư cũ bị mình nắm nhăn nhúm trong túi ra nhét vào tay Thái Phi.

“Đây là cái gì?” Thái Phi khó hiểu: “Chứng minh thư của em hả?”

“Anh cầm cái này đi thiêu cùng với Thái Bỉnh Khôn đi ạ!” Thường Tương Tư nhìn y tá trên xe nhanh chóng kiểm tra cơ bản cho Bạch Văn Nguyên, nói: “Cậu ta không thực sự thích em, chẳng qua là do sống trong áp lực lâu dài nên tìm một người để gửi gắm hy vọng thôi. Chứng minh thư này đối với em là một ký ức tồi tệ nhưng có lẽ rất quan trọng đối với cậu ta, em nghĩ vẫn nên trả lại cho cậu ta đi.”

Thường Tương Tư ngồi đằng sau, trên xe còn một nam cảnh sát nữa, sau khi hai người giới thiệu cho nhau mới biết được anh ta là cảnh sát Vương phụ trách an toàn cho Bạch Văn Nguyên trong lúc phối hợp điều tra với địa phương. Hai người bắt tay nhau rồi lại ngồi im.

Tâm trạng cô dần được thả lỏng, cô cúi đầu nhìn sắc mặt Bạch Văn Nguyên chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Dường như anh đang chìm vào giấc ngủ say, căn bản không hề biết bản thân đang được đưa đi nơi khác. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi không gặp mà anh đã gầy đi rất nhiều, bên dưới đôi mắt là quầng thâm, cả khuôn mặt nhuốm đầy vẻ tiều tụy. Hai tay cô siết chặt lấy nhau, đầu ngón tay trắng bệch, dạ dày quặn đau, cả người vì được thả lỏng mà mệt mỏi vô lực. Cô không thể nhìn thẳng vào mặt Bạch Văn Nguyên nữa, đành quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cứu thương rong ruổi trên con đường cao tốc thoáng đãng, đồi núi vương sắc xanh lướt nhanh qua, bấy giờ cô mới thực sự cảm nhận được mình đã rồi đi, đã an toàn.

Khoảng cách từ huyện đến thị trấn không xa, xe đi chưa đến một tiếng đã vào tới huyện, cảm giác an toàn khi được trở lại thành thị không thể miêu tả.

Bạch Văn Nguyên được làm thủ tục nhập viện và được sắp xếp vào một phòng bệnh riêng, cảnh sát Vương đứng ngoài cửa canh gác, Thường Tương Tư tự đi đăng ký xét nghiệm máu. Cô biết Thái Bỉnh Khôn sẽ không tiêm thứ gì nguy hiểm nhưng để đảm bảo thì nhân lúc cơ thể còn chưa hết tác dụng thuốc vẫn nên đi xét nghiệm thành phần thuốc. Kết quả xét nghiệm máu có rất nhanh, thành phần thuốc còn lại trong cơ thể chỉ là thuốc ngủ bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm, cất kết quả xét nghiệm vào túi xách.

Sau khi Thường Tương Tư quay về phòng bệnh, viện trưởng của bệnh viện đích thân dẫn theo bác sĩ chủ trị tới chẩn đoán tình trạng cho anh, kịp thời điều huyết tương tới. Thấy tình hình đã ổn định, cô bèn ra cửa hàng gần bệnh viện mua cho anh một bộ quần áo mới. Thường Thương Tư xách quần áo và cơm trưa về, đi tìm nhân viên vệ sinh mang đi giặt và sấy giúp, đến khi ăn cơm xong ôm quần áo về phòng đã là hai giờ chiều.

Cảnh sát Vương không còn đứng canh ngoài cửa phòng bệnh, cô cẩn thận vào xem, hóa ra là Bạch Văn Uyên và Tưởng Xương Tuấn tới, cô vui vẻ hỏi: “Hai người tới đấy à?”

“Thường Tương Tư ——” Tưởng Xương Tuấn lảo đảo đứng lên, dang hai tay định ôm lấy cô: “Cậu hành tôi lên bờ xuống ruộng luôn đấy, hai ngày nay đi đi lại lại hơn một nghìn km, một ngày một đêm không ngủ. Nhanh lại đây tôi ôm xe có phải là người thật không nào.”

Thường Tương Tư cũng kích động đáp lại anh ấy, nhẹ nhàng ôm một cái rồi nói: “Tưởng đầu trọc, cậu thật nghĩa hiệp!”

“Tôi không nghĩa hiệp chắc?” Bạch Văn Uyên đứng dậy, kéo mạnh Tưởng Xương Tuấn ra: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng có ôm ôm ấp ấp.”

“Cô ấy là huynh đệ, là anh em của tôi!” Tưởng Xương Tuấn ôm lấy tay Thường Tương Tư, nhất quyết không buông: “Tương Tư à, tối qua tí thì dọa chết tôi rồi, tôi cứ tưởng mình sẽ nằm lại ở chỗ đó luôn ý chứ. Tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm nay mà chưa từng gặp khung cảnh nào như vậy ——”

Thường Tương Tư thoát khỏi tay anh ấy, đặt túi đựng quần áo sạch lên đầu giường bệnh, nói với Bạch Văn Uyên: “Bạch Văn Uyên, đây là quần áo mới tôi mua cho anh ấy, đã giặt sạch rồi đó, bao giờ anh ấy tỉnh lại thì anh mặc giúp nhé.”

Bạch Văn Uyên bất mãn: “Tôi tìm chỗ ăn cơm rồi ngủ đây, anh ấy là người đàn ông của cô, sao tôi phải nhọc lòng chứ?” Anh ấy đứng dậy, đưa một cái túi cho cô: “Đây là đồ Thái Phi nhờ tôi chuyển cho cô, anh ấy bảo rằng cô biết rõ đây là gì!”

Thường Tương Tư vội nhận lấy, bỏ qua câu nói vừa rồi của Bạch Văn Uyên, hai tay ôm chặt, cảm giác được bên trong có một cái hộp cưng cứng, cô cúi đầu xem, quả nhiên là một hũ tro cốt đơn giản, cô đáp: “Cảm ơn anh.”

“Còn cái này nữa.” Bạch Văn Uyên lại đưa một cái điện thoại sang: “Đây là điện thoại bị Thái Bỉnh Khôn giấu dưới ghế sau xe lão Tưởng, tuy nhiên nó sẽ là vật chứng để nộp lên. Tôi mua điện thoại và sim mới cho cô rồi, cô khôi phục thông tin sang máy mới rồi giao máy cũ cho cảnh sát Vương nhé.”

Thường Tương Tư sửng sốt, cẩn thận đặt hũ tro cốt lên tủ đầu giường rồi cầm hai cái điện thoại, khẽ nói: “Cảm ơn anh, làm phiền các anh quá. Điện thoại mới mua hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển khoản trả cho anh.”

“Đừng khách khí.” Bạch Văn Uyên ngáp một cái: “Anh tôi đã dặn cho dù thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho cô. Anh ấy coi như trả cả cái mạng già rồi, tôi đưa cô một cái điện thoại cũng không đáng giá là bao.”

Tưởng Xương Tuấn tò mò nhìn cái hộp kia rồi hỏi: “Thường Tương Tư, đó là cái gì thế?”

Thường Tương Tư mày mò điện thoại, nhìn lướt qua hũ tro cốt, trả lời: “Đó là cô của tôi.”

Hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, Bạch Văn Uyên cảm thán: “Anh Phi thật có lòng.”

“Chính Thái Bỉnh Khôn đã dặn anh ấy.” Thường Tương Tư đưa cái điện thoại cũ cho Bạch Văn Uyên, cố gắng đè nén nỗi đau thương đang trực dâng lên trong lòng: “Cậu ta rất tận tâm với cô tôi.”

Tưởng Xương Tuấn lập tức nói: “Vậy thì tốt rồi, cuối cùng gia đình cậu đã có thể đoàn tụ. Tương Tư, chẳng phải tôi đã hứa sẽ tìm bố mẹ giúp cậu ư? Tôi thăm dò một buổi trưa đã tìm được rồi, sợ họ lo cho cậu nên chỉ nói rằng sắp tới cậu sẽ về, mong họ chờ, đừng ra ngoài. Chúng ta nghỉ ngơi lại đây một ngày, mai có thể lên đường.”

Thường Tương Tư ngước mắt, rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Tưởng đầu trọc, thật sự rất cảm ơn cậu. Sáng mai chúng ta đi luôn được không?”

“Anh cũng đi!” Giọng Bạch Văn Nguyên vang lên.

Thường Tương Tư quay đầu lại, trông thấy anh đang chống tay lên mép giường, nửa người trên dựng thẳng, cái chăn màu trắng trượt xuống để lộ phần ngực chắc nịch của anh. Đôi mắt anh còn hơi mơ màng nhưng sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, giọng nói hơi yếu, anh nhìn chằm chằm vào Thường Tương Tư: “Chúng ta cùng trở về, vụ án lần này vẫn chưa xong đâu, toàn bộ kẻ tình nghi vẫn chưa bị quy án, anh cần phải về tự mình đốc thúc.”

Hết chương 64


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui