Nếu Như Anh Yêu Em

“Con nên xin lỗi Cao Xu.” Bà Bạch lạnh lùng nói: “Con bé rất yêu con, những việc đã giải quyết trong hơn một năm nay đều lấy con làm chủ, thậm chí con bé còn theo con điều đến Bình Thành. Con không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà không suy xét đến cảm nhận của con bé được.”

Cao Xu rất phối hợp cúi đầu, bả vai còn run run.

“Tôi xin lỗi.” Bạch Văn Nguyên nhận lỗi: “Cao Xu, tôi biết em là một người phụ nữ tốt, luôn dịu dàng lại thấu hiểu lòng người, hy vọng em có thể hiểu cho tôi.”

Cao Xu khẽ ngẩng đầu, nét mặt tỏ vẻ uất ức, rồi lại không biết nên nói như thế nào.

“Văn Nguyên, con không thể dựa vào ưu điểm của Cao Xu mà ức hiếp con bé được.” Bà Bạch bất mãn: “Ngược lại, con phải suy nghĩ đến điểm tốt của con bé, quý trọng con bé ——”

Mục đích hôm nay tới của Bạch Văn Nguyên không phải để thuyết phục mẹ mình, chủ yếu là muốn canh chừng Cao Xu để không cho cô ấy nói lung tung nên anh đành gật đầu cho có lệ.

“Cao Xu, cháu có biết vì sao Văn Nguyên lại đơn phương đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước không?”

Cao Xu nhìn bà Bạch, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Bà Bạch nhìn Bạch Văn Nguyên, Bạch Văn Nguyên nhìn Cao Xu, trong ánh mắt có ý đe dọa, Cao Xu lại nhìn sang bà Bạch, chỉ dám lắc đầu.

Bà Bạch chắc chắn Bạch Văn Nguyên thật sự kiên trì. Nhìn Cao Xu nhu nhược luôn cúi đầu, trong lòng cân nhắc phản ứng của hai người sau khi vạch trần chuyện về Thường Tương Tư. Khi nghe tin Bạch Văn Nguyên muốn giải trừ hon trước, bà Bạch không vội vã tìm anh xác nhận chân tướng mà cho người điều tra quan hệ xã hội của anh ở Bình Thành, cái tên Thường Tương Tư lại tiến vào tầm mắt của bà một lần nữa.

Trong lòng bà Bạch, Thường Tương Tư tượng trưng cho sự phiền phức, một tai họa ngầm rất lớn chia cắt nhà họ Bạch. Sự tồn tại của cô luôn nhắc nhở bà rằng đến khi có một ngày đôi cánh của Bạch Văn Nguyên đủ cứng cáp thì cũng chính là lúc quan hệ mẹ con của họ hoàn toàn rạn nứt, mà ngày này rốt cuộc đã tới. Bà cẩn thận nghiên cứu quan hệ xã hội của mấy người, cuối cùng không thể không cam tâm chấp nhận, dường như bà đã không còn kiểm soát được thủ đoạn của con trai mình, còn Thường Tương Tư là người ngoài tầm với.

Bạch Văn Nguyên không hề phụ lòng mọi người, anh đã sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn tài nguyên trong tay mình. Cho dù đến một nơi như Bình Thành thì chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi cũng đã phá được một vụ án lớn. Thậm chí, anh còn giống như một chàng thanh niên nhiệt huyết đơn độc thâm nhập vào ổ ma túy, trình diễn câu chuyện cổ tích anh hùng dũng cảm. Bà nhìn anh lúc đứng dậy ngồi xuống đều để lộ những vết thương chằng chịt, trong lòng vừa oán hận lại thương xót. Đứa con trai này của bà không hề tỏ vẻ yếu thế trước mặt bà, thậm chí dù đã xảy ra chuyện lớn đến như vậy mà anh cũng không chủ động liên hệ tìm kiếm sự trợ giúp. Bà còn hoài nghi rằng liệu có phải có một ngày anh sắp chết cũng hoàn toàn không muốn gặp bà chăng.

Bà Bạch là một người cứng rắn, rất ít thể hiện vẻ dịu dàng với con cái nhưng không có nghĩa là bà không khao khát. Đôi khi bà sẽ nghĩ nếu quan hệ giữa Bạch Văn Nguyên với bà không phải là đối lập, nếu ngay từ ban đầu anh luôn làm nũng với bà thì sao? Giống như Bạch Văn Uyên cư xử với người lớn trong nhà vậy, không hề ngăn cách, làm nũng ầm ĩ, trái lại nhận được vô vàn sự bao dung và chiều chuộng ——

“Mẹ, chẳng mấy khi mẹ tới Bình Thành, mẹ ăn cơm đi, đừng nhắc đến những việc này nữa.” Bạch Văn Nguyên phá vỡ bầu không khí im lặng giữa ba người.

“Con đang xin điều chức hả?” Bà Bạch đổi sang chủ đề khác: “Nhiệm kỳ ở Bình Thành còn chưa kết thúc, con sốt ruột làm gì?”

“Vốn dĩ con tới Bình Thành là vì vụ án này, không ngờ sẽ thuận lợi phá được nhanh như thế.” Bạch Văn Nguyên kiên nhẫn giải thích: “Những việc nên làm đã gần như xong xuôi, bên nhà họ Tô lại chèn ép quá đáng. Con không đủ kiên nhẫn để tranh chấp với họ nên muốn đổi nơi cho yên tĩnh.”

“Con đang ra vấn đề khó khăn cho mọi người đấy à?” Bà Bạch nhìn Cao Xu: “A Xu đi theo con tới Bình Thành, cuối cùng con lại chạy lấy người, con định để người ngoài nghĩ gì về con bé? Con vứt mặt nhà họ Cao đi đâu rồi? Giao tình nhiều năm giữa hai nhà ——”

Cao Xu tỏ vẻ biết ơn nhìn bà Bạch: “Bác ——”

Bà Bạch trấn an Cao Xu: “Bác biết, bác chắc chắn sẽ không để cháu phải chịu tủi nhục.”

Cao Xu ném cho Bạch Văn Nguyên ánh mắt thương mà không giúp được gì, đáp: “Vâng ạ, mọi chuyện cháu chỉ nghe bác.”

Bà Bạch vỗ tay Cao Xu: “Chuyện của con mẹ đè xuống rồi, tạm thời chưa nhắc với bố mẹ Cao Xu. Văn Nguyên, con phải thật lòng xin lỗi con bé, chúng ta đừng dính dáng đến phụ nữ khác bên ngoài nữa, sống cuộc sống của mình mới là đúng. Còn việc con xin điều chức thì bố con cũng nói rồi, có lẽ sẽ rất khó khăn.”

“Bố không đồng ý ạ?”

“Đây không phải việc nhỏ, sao có thể bảo điều là điều đi chứ?” Bà Bạch nói: “Vụ án Bình Thành con làm rất tốt, bố con vô cùng hài lòng.”

“Nếu con kiên quyết muốn điều đi thì sao?” Bạch Văn Nguyên hỏi.

Bà Bạch nhìn Bạch Văn Nguyên, anh mở miệng: “Con người ấy, cả cuộc đời, ngoài công việc thì là cuộc sống, nếu hai phương diện này cân bằng thì cả đời người mới được trọn vẹn. Mẹ, mẹ cảm thấy con chừng này tuổi rồi thì có thể tự làm chủ được phương diện nào đây?”

“Con ——”

“Hay là nói, chỉ cần con mang họ Bạch thì sẽ luôn phải làm con rối gỗ giật dây trong tay các người?” Bạch Văn Nguyên cười lắc đầu: “Mọi người luôn nói có tâm bồi dưỡng con, hy vọng con có thể giữ vững nhà họ Bạch. Nếu con còn không thể tự làm chủ được mình thì mẹ cảm thấy con có thể làm chủ được việc gì khác chứ?”

Bà Bạch thầm cân nhắc, hai tay đều đang cầm hai lá bài, yêu cầu đều là ăn thông hoặc tước vũ khí, mà bà đương nhiên không thể buông bừa. Bà mỉm cười, nói với Bạch Văn Nguyên: “Văn Nguyên, việc tiến tới với A Xu là chính con tự mở miệng với mẹ. Mẹ vẫn nhớ trước đây con đã nói gì. Con bảo con cảm thấy A Xu rất tốt, con bé là một người vợ đủ tư cách, con sẽ không phụ lòng A Xu ——”

Bạch Văn Nguyên chớp mắt nhìn sang Cao Xu, Cao Xu không nhìn anh mà dịu dàng ngó sang bà Bạch, dường như tất cả có bà làm chủ là được.

“Do đó, trước khi tới Bình Thành mẹ đã gặp bố mẹ của Cao Xu, hai nhà đều cảm thấy đã đến lúc rồi, các con nên kết hôn thôi.” Bà Bạch cười khẽ: “Cũng vì thế mà mẹ đã cho làm thiệp mời, chắc hẳn ngày mai có thể gửi đi, địa điểm tổ chức tiệc cưới cũng đã chọn xong. Còn vấn đề đăng ký kết hôn thì chỉ cần phối hợp là xong, kết thúc lễ cưới đi được luôn chứ không cần xếp hàng ——”

Sắc mặt Bạch Văn Nguyên nháy mắt thay đổi: “Mẹ, đây đâu phải tác phong cẩn thận của mẹ. Hiện tại mẹ đang lấy mặt mũi của hai nhà ra ——”

Bà Bạch ngồi thẳng người: “Có gì đâu? Chút mặt mũi này mẹ vẫn ném đi được! A Xu, cháu cảm thấy bác sắp xếp như vậy được không?”

Sắc mặt của Cao Xu cũng không được tốt, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, cô ấy nghiêng đầu nhìn bà Bạch, lại nhìn sang Bạch Văn Nguyên, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Bác ạ, cháu cảm thấy bác sắp xếp như thế rất ổn!”

Bà Bạch hài lòng gật đầu, đứng dậy xem con trai mình, cười với anh một cái rồi xách túi rời đi.

“Cao Xu, em lên cơn điên à?” Bạch Văn Nguyên nhìn cô ấy: “Em rất muốn thử cảm giác một mình đứng lẻ loi trong lễ cưới đúng không?”

“Em chưa từng thử, thử xem thì đã sao?” Cao Xu cười hì hì cầm đũa: “Em thấy ban nãy anh cũng chưa ăn no đâu, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi để lấy sức nghĩ cách chứ.”

Bạch Văn Nguyên trông bộ dáng không hề áp lực của Cao Xu, hỏi: “Em cố ý đấy à?”

Cao Xu tự múc cho mình một bát canh, khẽ uống một ngụm: “Em biết chắc chắn lúc đó anh sẽ không tham gia lễ cưới chứ đừng nói gì đến việc đăng ký kết hôn, nhưng được cái lúc đó gia đình hai bên sẽ đều cảm thấy có lỗi với em.”

“Sau đó em hoàn toàn tự do được chọn ai?”

“Đúng vậy!” Cao Xu cười: “Xem như anh bồi thường em, được không?”

Bạch Văn Nguyên rút một điếu thuốc ra, bậc lửa: “Nếu không tôi giúp em một phen đi!”

Cao Xu liếc anh, anh nói tiếp: “Chắc chắn em trai tôi sẽ không đành lòng để em chịu tủi, thử nghĩ xem, đến lúc đó tôi đẩy nó lên, thế nào?”

Cao Xu híp mắt, không nói gì.

Cao Xu không lái xe, Bạch Văn Nguyên lái xe đưa cô ấy về rồi tự về nhà.

Bạch Văn Uyên nằm xoài trên sô pha ngoài phòng khách xem phim, trên bàn trà bày đầy đồ ăn vặt và bia. Bạch Văn Nguyên không hiểu người như Cao Xu lại coi trọng điểm gì ở thằng em họ mình. Anh đóng cửa, ngồi trên sô pha, hai tay bắt chéo nhìn ông em gặm cổ vịt rồi cười ngây ngô theo tình tiết phim.

“Anh xem em làm gì? Xem phim đi kìa!” Bạch Văn Uyên bị nhìn đến mất tự nhiên, xoay người ngồi thẳng, đẩy toàn bộ đồ ăn vặt cho anh: “Anh không thể uống rượu thì ăn chút gì đi!”

“Anh vừa mới đưa Cao Xu về.”

“Ồ!”

Bạch Văn Nguyên cười, em trai anh tỏ vẻ không để bụng “Ồ” một tiếng, song đôi mắt lại chớp vài cái.

“Mọi người nói chuyện thế nào?” Bạch Văn Uyên đợi một lúc không thấy Bạch Văn Nguyên nói tiếp thì không nhịn nổi nữa, chủ động mở miệng hỏi.

Rốt cuộc Bạch Văn Nguyên cũng nhìn ra được điểm tốt của em trai mình, hướng ngoại, ngây thơ, nhiệt tình giúp đỡ người khác lại không mang thù, chưa chắc là ngốc nhưng trong lòng không giấu gì cả, người như vậy sống rất sung sướng!

“Không tốt lắm!” Bạch Văn Nguyên thả lỏng cơ thể dựa vào sô pha: “Hình như mẹ anh cả giận mất khôn rồi. Theo ý bà thì nếu anh kiên quyết điều chức bà sẽ trực tiếp phát thiệp cưới luôn. Ông bà Cao đồng ý, Cao Xu không còn cách nào khác, nhưng anh rất chắc chắn anh sẽ không tham gia lễ cưới.”

Bạch Văn Uyên choáng váng, hai mắt trừng to.

“Em cũng cảm thấy rất kỳ lạ đúng không? Chẳng hiểu mẹ anh nghĩ quẩn thế nào mà lại làm việc cá chết lưới rách như thế?” Bạch Văn Nguyên ngẫm nghĩ: “Khẳng định bây giờ bà ấy không có biện pháp can thiệp vào anh với Thương Tương Tư. Gia đình Tương Tư xem như là tầng chót của chót rồi, không có gì đáng để bà ấy động chạm, chẳng lẽ một người trí thức lại đi đập phá quán bán đậu phụ ư? Người sĩ diện như bà ấy sẽ không muốn gặp bố mẹ Tương Tư đâu, chuyện đi phá một cái quán nhỏ mà bị truyền ra thì chẳng phải mất mặt chết sao? Tương Tư làm việc ở Bình Thành, mẹ anh lại không có quan hệ ở Bình Thành nên không thể động tay động chận vào Tương Tư được. Còn lại, cũng chỉ có đứa con trai là anh ——”

“Phá đám công việc của anh?” Bạch Văn Nguyên bật cười: “Nhà họ Tô đang như hổ rình mồi, bà ấy tuyệt đối không muốn họ chiếm của hời, chỉ ước anh đẩy được người ta đi. Anh lại nhắc tới việc điều chức thì ắt hẳn bà ấy còn sốt ruột hơn anh nhiều. Ừm, con trai mình không thể thua được, nên đành lấy nhà họ Bạch ra đánh cuộc ——”

“Cần phải thế à?” Bạch Văn Uyên gãi đầu: “Liệu ông nội có đồng ý không?”

“Chắc chắn bà ấy sẽ bảo với ông là anh đồng ý.”

“Vậy anh định làm thế nào?”

“Làm thế nào á?” Bạch Văn Nguyên nhìn Bạch Văn Uyên: “Lần này anh không hẹn ông trước mà mang thẳng Tương Tư đến gặp luôn. Còn cái lễ cưới kia, nếu anh chưa từng đồng ý thì đương nhiên sẽ không đi ——”

“Thế còn Cao Xu?” Bạch Văn Uyên do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra khỏi miệng.

“Chắc hẳn sẽ khóc!” Bạch Văn Nguyên trông bộ dáng đứng ngồi không yên của em trai mình, rót thêm một liều thuốc mạnh: “Việc lớn trong đời lại bị người ta bỏ rơi ở lễ cưới, chỉ sợ cả đời sẽ bị người khác cười chê. Nhưng mà đây cũng không phải việc anh cần quan tâm ——”

“Cô ấy ——” Bạch Văn Uyên nhìn Bạch Văn Nguyên, nói: “Anh, nếu không anh cứ tới lễ cưới đi, đến lúc tan không đăng ký kết hôn là được.”

Bạch Văn Nguyên lắc đầu, tận tình khuyên bảo như đang dạy dỗ em trai: “Anh sẽ không làm tổn thương Tương Tư lần nữa đâu. Lễ cưới thế kia có gì đáng phải đi, nếu muốn thì em tự đi đi. Anh sống đến chừng này tuổi rồi, xông pha ngần ấy năm, cuối cùng cũng nghĩ kỹ, em thử nói xem, ngay cả thứ mình muốn cũng không dám tranh thủ một lần thì còn ý nghĩa gì nữa?”

Hết chương 74


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui